Sau khi Tư Dao giành chiến thắng của trò chơi rồi được khen thưởng một căn phòng thì tiếp tục quay phim. Mặc dù biểu hiện của Tư Dao không phải là xuất sắc nhất nhưng chắc chắn có thể khiến mọi người ghi nhớ cô.
Nhạc Cảnh Dư tự nhiên phóng khoáng, Lê Tinh đẹp trai tựa ánh mặt trời, Mạc Thanh Thần tao nhã lễ độ, Lăng Kỳ nhút nhát đáng yêu, Triệu Như Nguyệt kiêu ngạo quyến rũ, Phùng Dự thông minh tháo vát. Tư Dao chen vào chính giữa, tính cách ngay thẳng ngốc ngốc đáng yêu, khác người vô cùng.
Sau khi kết thúc quay phim cả ngày trời, Tư Dao bị Lê Tinh kéo đi đánh bài, còn có cả Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ nữa, Mạc Thanh Thần thì ngồi uống cà phê bên cạnh, mỉm cười quan sát trận đấu.
Sau khi đã hiểu luật chơi, Tư Dao liên tục quăng bom, ác liệt tới mức Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ phải gào lên. Lê Tinh đau khổ ôm mặt: “Sao tôi lại thấy tôi với anh Cảnh Dư đang giúp cô ấy thắng vậy trời!”
Tư Dao bày ra vẻ mặt nghiêm túc lấy đi quân bài của Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, sau đó bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng. Cô đếm các quân bài của Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, tính thứ tự những quân bài mà họ đã đánh ra, sau đó chặn hết lại.
“Có lẽ mấy người lại thua nữa rồi.” Mạc Thanh Thần nhìn quân bài của Tư Dao, đáy mắt mang theo ý cười xem trò vui.
Nhạc Cảnh Dư tức giận đập bàn: “Tư Dao, cô ăn gian đúng không?”
Máy tình tìm ý nghĩa của từ “ăn gian”, Tư Dao lặng lẽ bỏ hết kẹo của Nhạc Cảnh Dư vào túi: “Không có”.
“Lấy hết đi.” Nhạc Cảnh Dư lật bài lên bỏ ván: “Dù sao tôi cũng không thích ăn kẹo.”
“Thua kẹo hay không không quan trọng, quan trọng là mặt mũi thôi.” Mạc Thanh Thần nói lời châm chọc.
Lê Tinh lén giấu hết kẹo đi, nhưng lại bị Tư Dao bắt được, Lê Tinh lập tức giở bài chơi xấu: “Tư Dao, cô để lại cho tôi một ít đi.”
“Đây là quân bài mà cậu đã thua.” Tư Dao công chính nghiêm minh nhìn Lê Tinh vì thua mà suýt khóc.
Triệu Như Nguyệt bưng hồng trà đi ngang qua, thản nhiên liếc mắt nhìn Tư Dao: “Chơi bài giỏi thế, trước khi vào giới giải trí cô đã làm gì vậy?”
Lời này của Triệu Như Nguyệt thực sự rất quá đáng, Nhạc Cảnh Dư cau mày. Tư Dao dùng tay phác họa lại quân bích trong tay, nghĩ về cảnh ngộ mà cô từng trải qua, nghiêm túc nói: “Tội phạm bị truy nã quốc tế.” Cả cô và Lão Diêm đều đứng đầu bảng trong danh sách truy nã được khen thưởng của Tinh Hà, dịch ra tiếng Trái Đất có lẽ là tội phạm bị truy nã quốc tế.
Biểu cảm của Triệu Như Nguyệt vô cùng khó coi, Lê Tinh che miệng lại cười: “Tội phạm bị truy nã quốc tế ấy hả? Lẽ nào là phạm tội đáng yêu à?”
“Trên người cô chỉ có cái xương sườn gầy guộc thôi, đừng có sỉ nhục đẳng cấp của lệnh truy nã quốc tế.” Nhạc Cảnh Dư khinh thường nói.
Tư Dao đau khổ khảy quân K bích trong tay, không thể hiểu nổi mạch não của người trên Trái Đất, tại sao cô nói sự thật mà lại không có ai tin vậy chứ?
“Đừng có làm loạn nữa.” Mạc Thanh Thần lên tiếng cắt ngang. “Ngày mai là ngày ghi hình cuối cùng của trạm đầu tiên rồi, nhanh chóng về phòng đi ngủ cả đi.”
Nhạc Cảnh Dư đứng dậy uể oải vươn vai, Lê Tinh sờ vào túi quần cạn sạch của mình, ai oán đứng dậy đi về phòng. Lăng Kỳ đem hết kẹo đưa cho Tư Dao, cười thẹn thùng đáng yêu: “Cho cô hết này.”
“Số kẹo này không phải tôi giành được.” Tư Dao nhìn Lăng Kỳ, thẳng thắn nói.
Lăng Kỳ nhét kẹo cho Tư Dao: “Tôi không hay ăn đồ ngọt.”
Tư Dao cầm lấy một túi kẹo căng phồng, tình cảm dành cho Lăng Kỳ tăng vọt chỉ trong phút chốc: “Thế để tôi ăn giúp cô.”
“Ăn nhiều kẹo như thế thì sớm muộn gì cũng mập chết cô đấy.” Nhạc Cảnh Dư tiện tay cho một viên kẹo vào miệng, nói với vẻ ghét bỏ.
“Mập mới đáng yêu.” Tư Dao bóp bụng, thất vọng vì nó vẫn còn lép xẹp.
“Đừng để ý đến anh ta.” Mạc Thanh Thần cười an ủi cô: “Chờ khi cô về Tinh Thế thì mách với Phong Thần để Phong Thần chỉnh anh ta đi.”
Tư Dao bội thu về phòng, mặc dù không thể nhìn thấy niềm vui trên gương mặt đơ liệt của cô nhưng trong đôi mắt màu lam xinh đẹp lại ngập tràn niềm vui.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Tư Dao chạy bộ xong thì ăn sáng rồi tiếp tục quay phim. Nhiệm vụ của hôm nay chính là chụp 5 bộ ảnh và đăng lên Weibo. Trong thời gian giới hạn, ai đạt được nhiều lượt like hơn thì người đó sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng.
Nói đúng ra thì trò chơi này cực kỳ không công bằng chút nào, đẳng cấp của các ngôi sao ở đây rất không giống nhau. Ví dụ như Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, Lăng Kỳ là người qua đường chỉ vừa mới quen mặt, chứ đừng nói gì đến Tư Dao.
Biểu cảm của Triệu Như Nguyệt với Phùng Dự có hơi khó coi, nhưng Tư Dao lại không nghĩ ngợi gì cả. Thắng hay thua gì thì đối với cô nó vẫn chỉ là trò chơi mà thôi, điều cô thích là cô có thể được cầm điện thoại.
Trận đấu này Tư Dao với Lăng Kỳ chung một nhóm, Mạc Thanh Thần với Lê Tinh một nhóm, Nhạc Cảnh Dư, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự một nhóm. Trận đấu vừa mới bắt đầu, Tư Dao đã dẫn Lăng Kỳ đi trốn rồi, do dự không biết có nên liên lạc với Lão Diêm hay không.
“Tư Dao, cô muốn chụp hình như thế nào vậy?” Lăng Kỳ hỏi Tư Dao.
Tư Dao giơ camera điện thoại lên rồi chỉnh thành camera trước, sau đó đưa cho Lăng Kỳ xem: “Chụp như này là được rồi.”
Lăng Kỳ nhìn hình xong mà đứng hình luôn. Mặt thì đơ, bố cục thì xấu, biểu cảm cũng xấu nốt. Nếu như không có bối cảnh đường phố thì Lăng Kỳ còn thắc mắc trong đầu rằng bức ảnh này là quỷ chụp cho Tư Dao đấy.
“Đợi lát nữa tôi sẽ chụp giúp cô.” Lăng Kỳ thu hồi tầm mắt.
Tư Dao và Lăng Kỳ chạy đến phía trước cửa hàng bán quạt, đủ các kiểu quạt tinh xảo, trang trí đẹp mắt đã thu hút Lăng Kỳ ngay lập tức. Lăng Kỳ chạy đến trước cửa hàng bán quạt rồi gọi Tư Dao đến, chơi vô cùng vui vẻ.
Ông chủ bán quạt nở nụ cười vui vẻ rồi giới thiệu với Lăng Kỳ, mặc dù phần lớn nguyên nhân là do có camera đang quay. Lăng Kỳ cầm một cái quạt lên rồi tạo dáng, nhìn Tư Dao với ánh mắt đầy mong đợi: “Chụp cho tôi một tấm với được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tư Dao cầm lấy điện thoại rồi chụp cho Lăng Kỳ một tấm dựa theo yêu cầu của cô ấy. Sau khi Lăng Kỳ xem xong thì thấy vô cùng hài lòng, tiếp tục hỏi Tư Dao: “Tư Dao, cô tạo dáng đi rồi tôi chụp cho cô.”
Tư Dao loay hoay chọn một cái quạt bằng vải nhũ vàng, nhìn lướt qua hoa văn trang trí trên quạt, sau đó tạo dáng theo như trong tranh trên quạt. Vừa hay Tư Dao lại đang mặc một cái quần ngoài màu xanh đậm, đưa ngón tay chạm vào khung quạt, mặt như ngọc trên mũ, tao nhã lịch sự.
Lăng Kỳ nhìn tấm ảnh đến thất thần, sau khi chụp hình xong, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ: “Tư Dao, cô xinh thật đó.”
Tư Dao nghịch điện thoại, không bày tỏ gì với lời khen của Lăng Kỳ cả. Cô biết mình rất xinh đẹp, mặc dù lúc mới nghe thấy rất đắc ý nhưng nghe nhiều rồi riết cũng thấy quen thôi.
Sau khi chụp hình trong cửa hàng bán quạt xong, Tư Dao và Lăng Kỳ tiếp tục đi về phía trước, sau đó chụp thêm hai tấm hình ở tiệm hoa và cửa hàng bán ô nữa. Chỉ còn hai tấm nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tư Dao đang đi lang thang trước cửa hàng bán đồ ăn vặt thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau. Cô xoay người lại đi theo tiếng cãi nhau đó thì thấy ở một góc phố phía trước, mọi người tụ tập đông đúc để xem náo nhiệt, tiếng cãi nhau càng ngày càng ác liệt hơn.
Tư Dao nghi ngờ đi tới, Lăng Kỳ cũng chỉ có thể đi theo. Tư Dao chen lấn vào đám đông phía trước, thấy một tên ngoại quốc tóc vàng và một người đàn ông cởi trần đang cãi nhau. Người đàn ông rất tức giận, hình như khóe miệng còn bị thương nữa.
“Anh có thể đập vỡ viên gạch, khoe khoang võ công của mình lợi hại, nhưng đấu với tôi thì cũng chỉ có thể mà thôi.” Tên ngoại quốc nói tiếng Trung Quốc không thuần thục, khinh thường người đàn ông: “Võ công của Trung Quốc chỉ là hàng giả cả thôi.”
Không ngoài dự đoán, sự kiêu ngạo của tên ngoại quốc này đã chọc giận mọi người xung quanh. Mặc dù mọi người đều đang xem náo nhiệt thôi nhưng nếu đã động đến quốc gia rồi thì bất kỳ ai cũng không muốn bị tên chó ngoại quốc này hạ thấp cả.
Quần chúng vây xem kích động siết chặt nắm đấm muốn đấm cho tên ngoại quốc này một đấm. Tư Dao đứng không vững bị đẩy lên phía trước, lảo đảo hai ba bước rồi mới đứng vững lại được. Cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.
“Cô con lai.” Tên ngoại quốc nhìn đôi mắt màu lam của Tư Dao nói.
“Chứng minh thư của tôi là người Trung Quốc.” Tư Dao trả lời rất nghiêm túc: “Anh giỏi lắm à?” Tư Dao không tí thiện cảm nào với mấy tên tóc vàng cả. Lệnh truy nã của Liên bang ban đầu chính là do một tên tóc vàng phê duyệt.
“Đương nhiên rồi.” Tên ngoại quốc vỗ ngực rất đắc ý: “Taekwondo tam đẳng huyền đai đấy.”
Tư Dao im lặng không nói gì, xoay người đi tới trước chiếc bàn đang đặt chồng gạch, thử dùng chân đá thử: “Cái bàn này đúng là rất chắc đấy.”
Ánh mắt của tên ngoại quốc lộ ra sự khó hiểu, Tư Dao vén vạt áo lên, sau đó bỗng nhiên xoay người giơ chân lên, dùng chân trên cao nhanh chóng đập xuống khiến cả chồng gạch và bàn đều vỡ tan tành ngay tức khắc.
Đám người đang vây quanh đều mắt chữ O mồm chữ A hết cả, biểu cảm như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Lăng Kỳ che miệng để kiềm chế tiếng hét đầy kinh hãi, ánh mắt vô cùng thảng thốt khiếp sợ.
Tư Dao thuần thục phủi hết đống đá vụn trên người đi, xoay người nhìn về phía tên ngoại quốc, khiêu chiến nói: “Tôi đánh với anh.”
Tên ngoại quốc nhìn chồng gạch cùng chiếc bàn bị đập thành đống vụn nát, hai chân lặng lẽ lùi lại phía sau mấy bước.
“Đánh đi!” Quần chúng vây xem xung quanh hoàn hồn lại, ngay lập tức vỡ òa những tiếng la hét cổ vũ.
Tên ngoại quốc siết chặt nắm đấm, lưỡng lự không tiến lên. Tư Dao đứng thẳng tắp như cây tùng, dửng dưng nhìn tên ngoại quốc hèn nhát.
“Tư Dao.” Tào Nguyên Huy xuất hiện, quát tháo Tư Dao đang chuẩn bị lao vào chiến đấu.
Tư Dao mếu máo đầy đáng tiếc, sau đó nhìn chằm chằm tên ngoại quốc, nói: “Không phải là võ công giả, mà là anh không gặp được người mạnh thôi.” Tư Dao lùi lại, đá mạnh xuống nền đất, nền đá nặng nề lập tức nát bét.
Người đàn ông bán nghệ nằm không cũng trúng đạn gục xuống ôm đầu, điển hình của kiểu người dám tức giận nhưng lại không dám nói gì!
Tư Dao bị Tào Nguyên Huy xách ra khỏi đám người, dẫn đến một góc phố, rồi trừng mắt tức giận quát lên: “Trước khi quay phim anh đã nói với em thế nào, tuyệt đối không được đánh nhau!”
“Em có đánh nhau đâu.” Tư Dao vò tai, gương mặt thờ ơ nói.
“Anh mà không ngăn lại thì em định làm gì!”
“Tên tóc vàng kia rất kiêu căng, nên đánh chết anh ta mới phải.” Tư Dao siết chặt nắm đấm thề thốt.
Tào Nguyên Huy đỡ trán xoay người, bị Tư Dao làm cho tức giận đến mức choáng váng: “Em còn có thể đắc ý được à, cánh tay của người ta còn to hơn cái thắt lưng em nữa đấy.”
“Nói bậy, eo của em làm gì nhỏ thế đâu.” Tư Dao khoa tay múa chân cho Tào Nguyên Huy xem.
“Ý anh nói là cái này hả? Ý anh là bây giờ em đang đánh nhau?”
“Em không đánh nhau mà.” Tư Dao rất oan ức: “Em có đánh anh ta đâu.”
“Trợ lý Tào.” Lăng Kỳ thấy Tư Dao bị mắng rất thảm nên đành phải giải vây: “Tôi với Tư Dao còn phải tiếp tục quay phim nữa, anh đừng chửi cô ấy nữa được không?”
Tào Nguyên Huy trừng mắt nhìn Tư Dao nửa ngày trời, sắc mặt lạnh lùng uy hiếp: “Không được cà khịa gây chuyện nữa đâu đấy, nếu không…”
Tư Dao vội vàng gật đầu, cô biết Tào Nguyên Huy định nói gì, anh ta sẽ mách lẻo với Diêm Tử Ký. Lúc này Tư Dao hoàn toàn không nghĩ tới việc đợi sau khi chương trình phát sóng rồi thì Diêm Tử Ký vẫn có thể xem được thôi.
Mặc dù Tư Dao đã thoát khỏi sự trách mắng của Tào Nguyên Huy, nhưng ánh mắt của Lăng Kỳ và cameraman nhìn cô rõ ràng đã trở nên kinh hãi hơn rất nhiều. Không ai ngờ được bề ngoài Tư Dao ốm tong ốm teo mà lại có thể dũng mãnh được như thế.
“Tư Dao, không ngờ cô lại có thể đá nát nền đất luôn đó.” Lăng Kỳ vô cùng bất ngờ.
“Ừm, phía dưới không có gì hết.” Tư Dao vừa cắn cây mía mà Lăng Kỳ vừa đưa cho vừa mơ hồ nói. Cô đã tính toán cả rồi, nếu là gạch thật thì cô dám đá chắc? Có mà chân phế luôn mất.
“Nhưng mà chồng gạch với cái bàn kia đều là thật mà.”
“Là thật đấy, nên giờ thấy hơi đau nè.” Tư Dao cúi lưng xuống ôm chân rồi nhíu mày.
Trong mắt Lăng Kỳ hiện lên sự lo lắng, đỡ Tư Dao đi về phía cửa hàng bán nước uống ở bên kia đường ngồi xuống rồi nói: “Cô ngồi xuống đây đi, tôi xem giúp cô.”
Lăng Kỳ đỡ Tư Dao ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống từ từ cuộn ống quần lên. Lăng Kỳ thấy chân cô vừa sưng phù vừa bầm tím, tương phản với làn da màu trắng sữa của cô, trông vô cùng đau lòng.
Cánh tay đang khiêng máy quay của cameraman cũng run lên, Lăng Kỳ che miệng kinh ngạc thốt lên, nước mắt chảy giàn giụa ngay lập tức: “Đau lắm phải không.”
“Đau chứ.” Tư Dao tiếp tục gặm mía, trên mặt không có biểu cảm gì, trông chẳng thuyết phục gì cả: “Qua mấy ngày là nó tự lành lại thôi.”
“Phải đến bệnh viện để bác sĩ khám thôi.” Lăng Kỳ run lên, đôi môi cũng run bần bật nói.
Tư Dao đứng dậy đá đá vài cái, giống như chẳng cảm thấy đau đớn gì cả: “Không bị gãy mà.”
“Cho dù thế thì cũng phải tới bệnh viện.” Lăng Kỳ đỡ Tư Dao, xoay người bảo cameraman thông báo cho trợ lý, sau đó tiếp tục dạy dỗ Tư Dao: “Sao cô lại ngốc như vậy chứ, mắc gì phải đá cái đống gạch vừa cứng vừa chắc đấy làm gì.”
“Cái tên tóc vàng kia đáng ghét.” Tư Dao liếm nước đường trên khóe miệng, gương mặt ngơ ngác nói với Lăng Kỳ: “Còn chưa chụp ảnh xong nữa.”
Bị Tư Dao ngốc nghếch đáng yêu chọc cười, Lăng Kỳ lấy điện thoại ra: “Để giờ tôi chụp cho cô.”
“Ờ.” Tư Dao để hai tay cầm mía ra sau lưng, miệng muốn cười nhưng qua một hồi lâu rồi mà mặt vẫn cứng đờ như thế.
“…” Lăng Kỳ nhìn ảnh sau đó che mặt lại, vẫn là ảnh xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT