Nhạc Cảnh Dư thức dậy từ sáng sớm, một bóng đen xẹt qua trước mắt anh ta ngay khi anh ta đi xuống lầu, khuôn mặt Nhạc Cảnh Dư còn lờ đờ, gần nửa ngày sau mới vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Ánh mắt dõi theo cái bóng đen kia thì thấy Tư Dao đang chạy bộ, Nhạc Cảnh Dư lại gần anh cameraman, bĩu môi ra hiệu: “Cô ta chạy được bao nhiêu vòng rồi?”

Anh cameraman đau khổ cử động đôi vai cứng nhắc, lên tiếng sửa đổi từ ngữ của Nhạc Cảnh Dư: “Hai tiếng đồng hồ.”

Nhạc Cảnh Dư có dấu hiệu như bị trật khớp, lẳng lặng nuốt nước bọt, sau đấy chấn chỉnh lại biểu cảm: “Chạy được mấy vòng cũng không liên quan gì tới việc diễn xuất cả.”

“Hai tiếng đồng hồ phải được mười ngàn mét.” Cameraman đổi máy ảnh sang vai khác, tiếp tục vác nó: “Ai mà làm nổi?”

Nhạc Cảnh Dư sợ hãi mà ngậm miệng lại, anh ta thực sự không làm được. Cameraman xúc động nói: “Đúng là tinh hoa hiếm có của giới giải trí mà.”

Tư Dao ngưng chạy, dồn sức để điều hòa hô hấp, lúc xoay người lau mồ hôi thì nhìn thấy Nhạc Cảnh Dư: “Lê Tinh dậy chưa?”

Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao với vẻ mặt kỳ quái, giống như đang nhìn một con quái vật vậy: “Chắc là dậy rồi.”

“Tôi đi tắm.” Tư Dao nói xong liền đi vào trong phòng.

“Lê Tinh cũng là đàn ông, cẩn thận bị đồn đại đấy.” Nhạc Cảnh Dư nhíu mày nhắc nhở.

Tư Dao tự động gạt bỏ lời nói của Nhạc Cảnh Dư, tìm thấy phòng ngủ rồi gõ cửa đi vào. Lê Tinh vừa mới rửa mặt xong, đang cầm một cốc nước lên uống: “Tư Dao, cô dậy rồi.”

Tư Dao lôi cái vali ra thay quần áo, thẳng thắn chỉ vào cửa nhà tắm nói: “Tôi muốn đi tắm.”

Lê Tinh ngẩn người mất một thoáng, sau đó đỏ mặt ngay lập tức, chân tay luống cuống đặt cái cốc xuống: “Tôi sẽ đi ngay đây, cô cứ từ từ mà tắm rửa.”

Lê Tinh chạy bán sống bán chết, Tư Dao thong thả ung dung bước vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sau khi tập luyện buổi sáng.

Lê Tinh ngồi xổm dưới lầu như con sâu cái kiến, vốn định bụng sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, không ngờ thoáng cái đã thấy Tư Dao xuất hiện rồi. Thấy Tư Dao đã thay một bộ váy mới, Lê Tinh kinh ngạc hỏi: “Tư Dao, cô tắm xong rồi à?”

“Ừ.” Tư Dao lau mái tóc còn ướt của mình, đôi mắt liếc nhìn xung quanh: “Có được ăn cơm chưa? Tôi đói rồi.”

“Bữa sáng trong phòng đã chuẩn bị xong, bọn họ cũng ăn rồi.” Lê Tinh chỉ vào trong phòng.

Tư Dao quả quyết ném khăn mặt xuống, xoay người chạy vào trong phòng: “Ăn cũng không gọi.”

Tư Dao và Lê Tinh chạy vào trong phòng, Nhạc Cảnh Dư và những người khác đang ăn, Tư Dao ngồi xuống bên cạnh Mạc Thanh Thần, cầm đũa lên, chuẩn bị đưa về phía trước.

Triệu Như Nguyệt liếc mắt nhìn Tư Dao, đáy mắt cô ta ánh lên sự thích thú khó hiểu: “Cảm giác ngủ ngoài trời tối hôm qua như thế nào?”

“Vô cùng tốt, cực kỳ mát mẻ, hơn nữa còn có thể ngắm bầu trời đầy sao mà không bị muỗi đốt nữa.” Tư Dao trả lời thật lòng, ngay cả cameraman và đạo diễn cũng rất vui mừng.

Khuôn mặt Triệu Như Nguyệt bỗng chốc có phần khó coi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Đã như vậy thì đêm nay cứ tiếp tục ngủ ngoài trời đi.”

“Đương nhiên phải tiếp tục ngủ ngoài trời rồi, lẽ nào cô muốn đổi chỗ với tôi sao?” Tư Dao trợn tròn hai mắt, cô còn nhớ thời lượng ghi hình là năm ngày đấy.

Triệu Như Nguyệt bị nghẹn ngang họng, Lê Tinh che mặt cười, Mạc Thanh Thần đưa trứng gà cho Tư Dao, ánh mắt thể hiện sự vui vẻ: “Không nói chuyện nữa, mau ăn cơm nhanh đi.” Nếu còn tiếp tục nói nữa, đoán chừng sẽ xé nhau ra mất.

Tư Dao vui vẻ bóc trứng, thuốc dinh dưỡng có vị như dầu diesel vậy. Sau khi được ăn thức ăn trên trái đất, Tư Dao thầm nhủ, sẽ không bao giờ muốn uống thuốc dinh dưỡng đó nữa đâu.

Tất cả các ngôi sao đều đã dùng xong bữa sáng, đạo diễn thông báo nhiệm vụ, bốc thăm chia nhóm, căn cứ theo nội dung trong túi gấm, tìm được mười loại đồ ăn vặt rồi đến chỗ báo cáo nhiệm vụ, mỗi tổ có năm trăm tệ tiền mặt.

Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có “thích khách” đuổi theo và cướp bóc, các ngôi sao phải đảm bảo đồ ăn được an toàn, nếu không thì sẽ phải mua lại.

Theo kết quả bốc thăm chia nhóm, Nhạc Cảnh Dư và Triệu Như Nguyệt cùng một nhóm, Phùng Dự, Lê Tinh và Lăng Kỳ cùng một nhóm, Mạc Thanh Thần và Tư Dao cùng một nhóm. Sau khi nhận được năm trăm tệ tiền mặt, Tư Dao thèm khát nhìn chằm chằm, Mạc Thanh Thần mỉm cười bỏ tiền vào túi: “Tiền này không chi tiêu bừa bãi được.”

Tư Dao xoay người bĩu môi, còn lâu cô mới chi tiền bừa bãi, cô đây có phẩm chất của một người ngoài hành tinh đấy!

Tư Dao đi cùng Mạc Thanh Thần dọc theo con đường, thầm nghĩ hôm nào Lão Diêm trở về, Lão Diêm thương cô, nhất định sẽ mua cho cô đồ ăn ngon.

Mạc Thanh Thần suy nghĩ về thực đơn trong bộ cẩm nang, đủ các loại món ăn kì quái, ngay cả Mạc Thanh Thần cũng cảm thấy có hơi bối rối. Muốn hỏi ý kiến của Tư Dao, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt rã rời của Tư Dao, cô đã sớm lạc vào cõi thần tiên rồi.

Mạc Thanh Thần xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nắm lấy Tư Dao đang lắc lư ngay trước mặt: “Đừng lắc lư nữa, làm nhiệm vụ đi.”

Tư Dao mơ hồ nhận lấy thực đơn, dùng vẻ mặt ngây thơ nói với Mạc Thanh Thần rằng mình đọc không hiểu. Mạc Thanh Thần chính thức buông tha cho đồng đội heo của mình, xoay người chuyển hướng nhờ người qua đường giúp đỡ.

Dù sao Mạc Thanh Thần cũng là ngôi sao hàng đầu, người hâm mộ ở khắp mọi nơi, nhờ sự giúp đỡ của người hâm mộ, Mạc Thanh Thần và Tư Dao đã nhanh chóng tìm được mục tiêu, là một cửa hàng làm kẹo hoa quế.

Tư Dao giương mắt lên nhìn, Mạc Thanh Thần cũng thấy thú vị nên đã xin chủ quán để ăn thử, trêu ghẹo trước mắt “con mèo” Tư Dao: “Muốn ăn không?”

Tư Dao nghi ngờ nhìn Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần tiếp tục lừa đảo: “Ngoan ngoãn đi theo tôi làm nhiệm vụ, khi nhiệm vụ kết thúc sẽ cho cô ăn hết tất cả những gì chúng ta mua.”

“Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tư Dao đứng thẳng người nhận lệnh.

Mạc Thanh Thần hài lòng, đút kẹo hoa quế cho Tư Dao ăn, Tư Dao híp mắt thỏa mãn, điệu bộ ngớ ngẩn ấy khiến Mạc Thanh Thần buồn cười.

Trả tiền mua kẹo hoa quế xong, Mạc Thanh Thần không dám đưa cho Tư Dao cầm, anh ta sợ khi đến khi làm nhiệm vụ, kẹo hoa quế chỉ còn lại cái hộp trống không mất.

Mạc Thanh Thần đi cùng Tư Dao từ đầu đến cuối, một bóng người lén lút từ từ đến gần hai người họ, khi anh ta dần thu hẹp khoảng cách với Mạc Thanh Thần thì bỗng nhiên lao vào đánh Mạc Thanh Thần.

Nhạy bén nhận ra nguy hiểm, Tư Dao nhanh chóng túm lấy cổ áo Mạc Thanh Thần, kéo anh ra phía sau để bảo vệ, sau đấy quay người lại đá một cú thật dũng mãnh.

Cảm thấy kẻ đánh lén này không phải mối đe dọa, Tư Dao giảm tốc độ, dừng lại trước mặt anh ta với đôi chân vững vàng. Kẻ đánh lén vẫn duy trì tư thế tấn công, nhìn chằm chằm vào bàn chân trước mặt hai cm, khó khăn nuốt nước bọt ực một cái.

Nhạc Cảnh Dư là người đầu tiên hoàn hồn lại, nhanh chân chạy tới kéo lấy Tư Dao, cau mày giúp Tư Dao chỉnh lại váy: “Ngớ ngẩn, đã mặc váy lại còn thích đá chân, không sợ để lộ cơ thể sao?”

“Tôi cũng đang túm nó đây.” Sau khi xác nhận là kẹo hoa quế không bị làm sao, Tư Dao hớn hở trả lời.

Triệu Như Nguyệt nhìn Tư Dao bằng ánh mắt kỳ quái: “Cô đã từng luyện tập Taekwondo à.”

Tư Dao trưng ra khuôn mặt ngây ngô: “Taekwondo là cái gì? Thức ăn hay vũ khí?”

“Đây là thích khách mà đạo diễn nói.” Mạc Thanh Thần nhướn máy, như cười như không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tên thích khách cứng đờ cả người, Nhạc Cảnh Dư khẽ trêu ghẹo: “Thích khách không đáng sợ, chỉ sợ mục tiêu thông thạo võ thuật thôi.”

Kẹo hoa quế được đưa đến chỗ làm nhiệm vụ an toàn, tiếp theo là tìm kiếm đồ ăn khác, có Tư Dao bảo vệ, nhóm của Mạc Thanh Thần vô cùng thuận lợi, chẳng khác nào hack game.

Mạc Thanh Thần và Tư Dao đều đứng ở góc đường ăn kem, biểu cảm của họ giống nhau khiến anh cameraman phải xúc động, xem ra trong “Dấu chân minh tinh” có yếu tố để đẩy thuyền rồi.

“Tôi đã xem những bức ảnh được chụp trong phim “Tiên Đạo” của cô, rất đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng được.” Mạc Thanh Thần hỏi Tư Dao trọng tâm câu chuyện: “MV album của tôi cũng là cô quay, đáp ứng mong đợi trước đây của tôi.”

Tư Dao chăm chú liếm kem, Mạc Thanh Thần lại tiếp tục trò chuyện với cô: “Cô vào giới showbiz như thế nào?”

“Không biết, mơ mơ màng màng mà vào được thôi.” Tư Dao gãi gãi tai, khuôn mặt đơ cứng bây giờ lại có một chút ngây ngô.

“Phong Thần sẵn lòng ký hợp đồng với cô, nhất định là thấy được tiềm năng của cô.” Mạc Thanh Thần cười nói.

Khuôn mặt Tư Dao đầy ngỡ ngàng: “Tôi muốn kiếm tiền, ăn tất cả những món ngon trên trái đất này.”

Mạc Thanh Thần cắn miếng kem, cảm thấy vạch đen trên trán có thể chạm đến đất luôn rồi: “Taekwondo của cô rất lợi hại, cô từng được đào tạo chuyên nghiệp rồi à?”

Điều khiển máy tính từ xa để tìm hiểu taekwondo là gì, Tư Dao đã có câu trả lời. Taekwondo có thể gọi là một chiêu thức tấn công, các thế võ của cô đều được luyện tập từ các cuộc chiến thực tế: “Đúng vậy.”

“Nhìn cô ốm yếu tong teo thế này, không ngờ cô lại là cao thủ taekwondo.” Mạc Thanh Thần nói đùa.

“Tôi gầy nhưng sức ăn của tôi lớn. Dù ăn nhiều nhưng tôi vẫn không béo, điều quan trọng nhất là, tôi ốm yếu chỗ nào?” Tư Dao cảm thấy chữ “yếu” này là một sự sỉ nhục đối với chiến sĩ.

“Lời này mà được lan truyền ra thì sẽ kéo giá trị thù hận lên rất nhiều đấy.” Mạc Thanh Thần dở khóc dở cười.

“Người bình thường đúng là người bình thường.” Tư Dao nhổ cái hạt táo tàu trong que kem ra, nghiêm mặt lầm bầm.

Mạc Thanh Thần ăn xong, ném mấy cái bao bì vào thùng rác. “Đạo diễn nói rằng người thắng cuộc sau cùng trong nhiệm vụ có thể đưa ra một lời đề nghị.”

Mạc Thanh Thần vừa dứt lời, Tư Dao lập tức lên tinh thần: “Có thể yêu cầu lấy lại điện thoại di động không?”

Mạc Thanh Thần im lặng không nói gì, ý anh ta là nhắc nhở Tư Dao trở về phòng đi, thời lượng ghi hình còn hẳn ba đêm nữa, cũng không thể để cô ngủ ngoài trời mãi được.

Mạc Thanh Thần vừa định nhắc lại rõ ràng quan điểm thì nhìn thấy Phùng Dự và Lê Tinh bị thích khách truy đuổi khắp đường. Lê Tinh đang cầm trên tay bát canh chua nóng hổi, bị nóng đến mức la oai oái nhưng không chịu ném đi.

Mạc Thanh Thần thở dài, thật sự luôn, ngoại trừ Nhạc Cảnh Dư vẫn còn bình thường ra thì những nghệ sĩ mà Phong Thần dẫn dắt đều là tinh hoa hiếm có.

Nhạc Cảnh Dư cắn miếng bơ hoa hồng chạy ngang qua, vừa chạy vừa hét to: “Tôi ăn xong hết rồi, đừng có đuổi theo tôi nữa.”

Mạc Thanh Thần lấy tay sờ sờ rồi che mặt, rút lại lời nói vừa rồi, dưới trướng Phong Thần không một ai bình thường cả.

Tư Dao liếm liếm môi: “Cái này là đợt thứ bao nhiêu rồi vậy, bọn họ không nóng sao?”

“Là chúng ta quá ung dung thôi.” Mạc Thanh Thần cười.

“Tôi không hề đánh trả mà, tôi chỉ đảm bảo là bọn họ đều không đuổi kịp thôi.” Tư Dao cực kỳ vô tội.

Mạc Thanh Thần lạnh mặt cười khan hai tiếng, cô xoay người một cái là lại trèo tường, ai theo nổi cô, làm đồng đội với cô đúng là một “cơ hội tốt” đấy.

“Đi thôi, chúng ta đi báo cáo nhiệm vụ.” Mạc Thanh Thần đợi Tư Dao ăn xong kem rồi nói.

Không ngoài suy đoán, Mạc Thanh Thần và Tư Dao giành chiến thắng, nhưng xét về hiệu quả quay phim thì Tư Dao vẫn còn nhiều thiếu sót. Dù sao đây cũng là một chương trình giải trí nghệ thuật tổng hợp, cho nên cần phải có những thăng trầm, nếu cứ hack giống Tư Dao thì cuối cùng sẽ không có cách nào biên tập lại được.

Là người thắng cuộc, Tư Dao và Mạc Thanh Thần có thể đưa ra đề nghị, Tư Dao chỉ muốn có điện thoại di động, Mạc Thanh Thần nhanh chóng kéo cô lại, lấy một miếng bánh mì nhét vào miệng cô: “Muốn có một căn phòng.”

Tư Dao nhai miếng bánh mì gặm trong miệng, ậm ờ lẩm bẩm không rõ: “Tôi muốn có điện thoại di động và ví tiền.”

Tào Nguyên Huy đi theo tổ đạo diễn, nổi giận cầm lấy quả quýt ném về phía Tư Dao. Tư Dao rụt đầu lại, tóm gọn trong lòng bàn tay. Khuôn mặt Tào Nguyên Huy tối sầm lại, mắng: “Tuân theo chỉ thị cho anh, không cho phép em làm xằng làm bậy nữa.”

Nhìn thấy Tào Nguyên Huy như phát hỏa, quai hàm Tư Dao như cứng khựng lại, cô không sợ Tào Nguyên Huy mắng, cô sợ Tào Nguyên Huy sẽ báo cáo với Diêm Tử Ký.

Đạo diễn ra hiệu cho cameraman, cameraman hiểu ý ngay lập tức, di chuyển máy quay về phía Tào Nguyên Huy, quay lại hình ảnh anh ta trấn áp Tư Dao.

Lê Tinh đến gần Tư Dao, nói nhỏ: “Trong vali của tôi có sữa chua trái cây đấy. Lát nữa tôi sẽ mang cho cô ăn.”

Tư Dao liếc mắt nhìn Lê Tinh: “Cậu lấy trộm đồ ăn của Phong Thần đúng không?”

“Làm gì có đâu!” Lê Tinh trừng mắt phản bác: “Cái đó là anh Phong Thần cho tôi mà.”

“Không có chuyện gì lại đi lấy lòng thì chỉ có thể có mưu đồ thôi, nhưng cậu không có gì để chèn ép Phong Thần cả.” Tư Dao nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Chẳng lẽ là đồ ăn quá hạn sử dụng, vứt đi thì tiếc nên mới giao cho cậu xử lý?”

“Anh Phong Thần thích ăn uống như vậy, làm sao anh ấy có thể để đồ ăn vặt cho đến khi hết hạn được?” Lê Tinh thở hổn hển.

“Tôi nói này, câu chuyện của hai người đang đi chệch hướng đấy?” Nhạc Cảnh Dư đỡ trán. Hy vọng Phong Thần có thể tha cho hai tên ngốc này sau khi xem chương trình được phát sóng.

Mạc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn lên trời, mấy năm này có lẽ trong giới giải trí sẽ có nhiều điều đặc biệt lắm đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play