Tư Dao liếc nhìn tập manga mà Phong Thần gửi cho mình, tính toán số liệu biểu cảm chi tiết, chỉnh lý số liệu rồi chứa vào kho dữ liệu. Tư Dao không hiểu các biểu cảm vui sướng giận buồn, chỉ có thể thông qua số liệu để mô phỏng lại thôi.
Cửa phòng bị gõ vang, Tư Dao đóng máy tính lại, đứng dậy mở cửa, Tào Nguyên Huy đưa điện thoại cho Tư Dao: “Đội trưởng Diêm muốn nói chuyện với em.”
Hai mắt Tư Dao sáng bừng lên, mừng rỡ nhận lấy điện thoại, Tào Nguyên Huy mỉm cười rồi quay người rời đi: “Tử Ký, em nhớ anh.” Tư Dao trở về phòng ngã xuống giường.
Nghe được giọng oán trách mềm nhũn của Tư Dao, Diêm Tử Ký vừa kết thúc diễn tập, người còn dính đầy bùn, vẫn chưa kịp tắm rửa lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ừm, tôi biết.”
“Em gọi điện cho anh mà anh cũng không thèm nghe máy.” Tư Dao gãi gãi vào gối, tức giận nói.
Diêm Tử Ký mở cổ áo làm rớt hết đám bùn đọng trong đó, yên lặng ngồi nghe Tư Dao lên án: “Trong doanh trại có nhiệm vụ, tôi không có ở trong phòng.”
“Lời giải thích đều chỉ là những cái cớ để giấu diếm sai lầm mà thôi.”
Diêm Tử Ký bắt đầu đen mặt nhíu mày: “Ai dạy em mấy cái thứ này thế?”
Tư Dao len lén bĩu môi, sao không giống như trên TV diễn chút nào hết vậy, tại sao Diêm Tử Ký lại không dỗ cô?
“Nguyên Huy nói em muốn tìm việc làm.” Diêm Tử Ký không muốn vòng vo tam quốc với Tư Dao, nói thẳng vào chủ đề chính.
Tư Dao thản nhiên gật đầu, nhưng nghĩ tới Diêm Tử Ký không nhìn thấy, vậy là liền cao giọng hơn một chút: “Ừm.”
“Tôi có thể nuôi em mà.” Ý trong lời nói của Diêm Tử Ký không cần hỏi thêm cũng hiểu.
Tư Dao sờ vào bánh kẹo, sợ Diêm Tử Ký nghe được thì mình lại bị mắng, vậy là chịu đựng không dám nhét vào trong miệng: “Anh không ở đây với em, em cứ ở trong nhà mãi thì nhàm chán lắm.”
“Nếu như em thật sự muốn kiếm việc làm thì tôi có thể giúp em, không cần nhất định phải đi làm ngôi sao.” Vẻ mặt Diêm Tử Ký vô cùng nghiêm túc, hệt như mặt Diêm Vương vậy: “Ngành giải trí rồng rắn lẫn lộn, thật sự rất không thích hợp em.”
“Nếu như anh không muốn thì em sẽ không làm.” Tư Dao thật sự thấy chẳng sao cả, nhưng mà lời này khi vào tai Diêm Tử Ký thì anh lại cảm thấy có vẻ như cô đang rất uất ức.
Vẻ mặt Diêm Tử Ký thoáng mềm đi đôi chút, giọng nói cũng không còn quá nghiêm túc: “Tôi không ép em phải từ bỏ, chỉ là muốn hỏi về suy nghĩ của em một chút mà thôi.”
Diêm Tử Ký lấy điếu thuốc ra đốt lên, sau đấy lại do dự buông xuống: “Hôm nay đi quay thử, em thấy có thích không?”
Tư Dao ngẫm lại những chuyện lúc quay phim: “Thích.” Mặc dù khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng thật sự khá thú vị đấy. Tất cả ngăn cản đều bởi vì một câu thích của Tư Dao mà bị phá hỏng hoàn toàn.
“Nhưng nếu như anh không thích thì em sẽ không làm.” Cô nhạy cảm phát hiện ra được sự biến hóa trong tần suất hô hấp của Diêm Tử Ký, Tư Dao lập tức căng thẳng lên.
Diêm Tử Ký xoa xoa mi tâm, lắc đầu: “Không sao đâu, nếu như em thật sự thích thì cứ việc làm đi.”
Sợ Tư Dao đơn thuần sẽ bị người ta lừa gạt, Diêm Tử Ký cằn nhằn dặn dò: “Nếu như bị ức hiếp thì phải đánh trả, phải biết tự bảo vệ mình. Khi nào muốn rời khỏi ngành giải trí thì cứ về nhà, tôi sẽ nuôi em.”
Trong lồng ngực có cảm giác ấm áp lan tràn, Tư Dao che ngực, khóe miệng không khống chế được mà cong lên: “Được.”
“Đừng có chạy loạn khắp nơi, cho dù có đi đến đâu cũng phải mang Nguyên Huy đi theo, có việc gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”
“Em biết rồi.” Khuôn mặt Tư Dao bị nắng chiều nhiễm lên một màu đỏ rực, tâm trạng chập chờn kỳ lạ làm kho dữ liệu vang lên tiếng cảnh báo, nhưng Tư Dao không muốn ngăn cản, cô thích loại cảm giác này.
“Báo cáo kết hôn đã làm xong rồi, chỉ còn chờ điều tra xét duyệt thông qua nữa thì chúng ta sẽ kết hôn.” Nói đến chuyện kết hôn, giọng nói của Diêm Tử Ký cũng dịu dàng hẳn ra.
Ánh mắt Tư Dao thoáng dao động, lẳng lặng đẩy giấy gói kẹo ra rồi nhét kẹo vào miệng. Khoảng thời gian này cô cũng đã bù lại những tri thức ở trái đất rồi, tất nhiên cũng rõ ràng ý nghĩa của báo cáo kết hôn. Cô chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ kết hôn với Diêm Tử Ký, cô đã từng mang thân phận nửa máy móc nửa con người, sau khi gặp lại Diêm Tử Ký ở nơi này, cô chỉ muốn kéo dài quan hệ của bọn họ mà thôi.
Diêm Tử Ký chăm sóc cô, thương yêu cô, Tư Dao xem anh như người nhà, cô đối với anh chỉ có như vậy mà thôi. Vị ngọt ngào xông lên bên trong khoang miệng, Tư Dao vùi mặt vào trong chăn.
Diêm Tử Ký bây giờ là một người bình thường, không bị Tinh Hà treo thưởng bắt giữ, không có Liên bang truy sát, anh sẽ kết hôn sẽ có con, cô không thể trở thành điều lo lắng nhất trong lòng anh được nữa.
Vừa nghĩ đến việc Diêm Tử Ký có thể sẽ rời khỏi mình, Tư Dao cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị ngọn lửa lớn thiêu rụi. Cô tuyệt đối không cho phép Diêm Tử Ký bị cướp đi, bên trong ánh mắt của Tư Dao có một dòng điện lóe lên một cái rồi biến mất.
Cô với Diêm Tử Ký là người thân cận nhất, cô đã quen thuộc với cuộc sống có Diêm Tử Ký ở bên cạnh, quen thuộc với sự chăm sóc và nuông chiều của anh, trong sinh mệnh của cô, không ai có thể thay thế vị trí của Diêm Tử Ký.
Cô muốn chiếm lấy toàn bộ sự dịu dàng của anh. Đôi mắt màu xanh lam của Tư Dao đang bị một dòng điện bao trùm, đèn trong phòng không ổn định lúc sáng lúc tối.
“Tư Dao?” Sự yên lặng của Tư Dao làm cho Diêm Tử Ký cảm thấy bất an.
Dòng điện màu xanh lục trong đôi mắt Tư Dao nhanh chóng biến mất hầu như không còn, đồ điện trong phòng cũng khôi phục bình thường trở lại: “Được, chúng ta kết hôn.” Tư Dao nói.
Diêm Tử Ký yên lặng một lát, hàng lông mày từ từ nhăn lại: “Tư Dao, em lại ăn kẹo rồi có đúng không?”
Tư Dao nhanh chóng nhổ kẹo vào trong thùng rác, ra sức lắc đầu quyết không thừa nhận: “Không có.”
“Còn dám nói dối!” Diêm Tử Ký cực kỳ tức giận nói: “Mau chóng đi đánh răng cho tôi, phạt em một tuần không được ăn đồ ăn vặt.”
Tư Dao méo miệng không dám phản bác, cô biết rõ tính tình của Diêm Tử Ký, nếu như cô dám quậy thì chắc chắn sẽ bị phạt đến thảm hại hơn. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho Diêm Tử Ký việc cô giấu ở dưới giường mình cô một hộp đồ ăn vặt đâu.
Sau khi cúp máy với Diêm Tử Ký, Tư Dao nằm ngửa ở trên giường, tâm trí bay xa, trận nổ mạnh kia đã nổ tung cơ thể của cô, số liệu xuyên qua không gian đưa cô đến đây, chiếm cứ cơ thể đã tử vong này.
Tư Dao trầm mặc nhìn hai bàn tay mình chăm chú, số liệu cải tạo lại gen của thân thể, đại não xây dựng lại kho dữ liệu, nhưng mà còn gì nữa đây?
Một dòng điện màu xanh lục lướt qua đôi mắt cô, đèn trong phòng đột nhiên nổ mạnh, từng mảnh thủy tinh vỡ ra rơi đầy trên giường, Tư Dao nhếch khóe miệng, quả nhiên vẫn có những biến đổi mà cô không biết.
Diêm Tử Ký cúp điện thoại, nghĩ đến chuyện Tư Dao vừa nói muốn kết hôn với mình, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Trên người dính đầy lớp bùn đất, Diêm Tử Ký phủ sạch đám bùn trên đầu xuống, quay người rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị về ký túc xá tắm rửa trước, sau đó lại đi tìm đại đội trưởng Lôi báo cáo kết quả diễn tập.
Diêm Tử Ký vừa ra văn khỏi phòng đã gặp được đội trưởng đội ba, anh ta đắc ý chắp tay sau lưng, nhìn thấy Diêm Tử Ký thì híp mắt chế nhạo nói: “Nhìn cái vẻ mặt tươi cười hớn hở của anh kia, Diêm Vương mặt đen sắp cười thành linh vật luôn rồi đấy.”
Diêm Tử Ký nhấc chân đá văng tên đội trưởng đội ba đang chặn đường mình: “Cút đi.”
“Vừa đi vừa nhảy nhót, sao không nhảy lên trời luôn đi.” Đội trưởng đội ba né tránh cú đá của Diêm Tử Ký cười nói: “Vừa rồi ở trong phòng đang nói chuyện với em dâu đúng không? Nghe nói cô vợ mà cậu tìm được xinh đẹp như thần tiên, lúc nào mang đến cho tôi nhìn thử chút đi.”
Diêm Tử Ký nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội ba: “Nếu ngứa da thì đi với tôi đến sân huấn luyện luyện một chút?”
“Đội trưởng, đại đội trưởng Lôi gọi anh qua đó ạ.” Khương Ninh chạy đến gọi Diêm Tử Ký.
Đội trưởng đội ba cười hì hì khoát tay: “Tạm biệt, ngày mốt tôi phải tới quân khu họp với đại đội trưởng Lôi rồi, nếu như làm mặt bị thương thì khó nhìn lắm.”
Đội trưởng đội ba chắp tay sau lưng thảnh thơi rời đi, Khương Ninh chạy đến trước mặt Diêm Tử Ký. Không đợi anh ta nói câu gì, Diêm Tử Ký đã nhấc chân đá tới: “Tôi đá chết cậu, cái đồ không biết giữ mồm giữ miệng!”
Không ngờ Diêm Tử Ký lại đồng ý cho Tư Dao tiến ngành giải trí, điều này làm cho Tào Nguyên Huy thật sự vô cùng bất ngờ. Mặc dù rất có ý kiến với cách xử lý này của Diêm Tử Ký nhưng Tào Nguyên Huy lại sợ Tư Dao gặp nguy hiểm, cho nên chỉ có thể đi cùng.
Tư Dao đi đến công ty giải trí Tinh Thế trước, sau đó cùng Phong Thần đến trường quay, thay trang phục diễn. Lê Tinh ngồi cạnh Tư Dao ở một góc để giảng giải kịch bản cho cô.
“Tư Dao, cô xinh đẹp như vậy, cho dù không có kỹ năng diễn xuất thì vẫn sẽ nổi tiếng thôi.” Lê Tinh len lén nói với Tư Dao.
Tư Dao đang nghĩ ngợi về chuyện bị nổ bóng đèn đêm qua, nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Lê Tinh, trí não có chút theo không kịp tốc độ. Đây mà gọi là an ủi sao? Cảm giác rất muốn đánh cho cậu ta sưng người, phải làm sao bây giờ.
“Tư Dao, Lê Tinh, tới chuẩn bị đi.” Thư ký trường quay thông báo sắp đến giờ quay, Lê Tinh còn đang muốn an ủi Tư Dao thì cô đã dứt khoát đứng dậy rời đi, Lê Tinh gãi đầu cười đuổi theo.
Lần này là quay cảnh lúc gặp nhau lần đầu tiên bên Mộng hồ, nữ chính đi ra từ vườn hoa hồng bên cạnh, đến gần nam chính và mỉm cười. Tư Dao nghĩ đến cảm giác thầm mến ngây thơ mà Phong Thần nói, trong đầu nhanh chóng chiếu lại quyển manga mà mình mới đọc bù vào tối hôm qua, lựa chọn số liệu biểu cảm phù hợp, làm cho cơ bắp khuôn mặt mô phỏng y hệt số liệu đó.
“!” Đạo diễn hô bắt đầu, máy quay phim được mở lên.
Làn váy trắng lộ ra bên ngoài vườn hoa, trên mặt nam chính thoáng hiện nét do dự. Hoa hồng đỏ tươi tản ra mùi hương ngọt ngào, cô gái trẻ trung để lộ khuôn mặt như hoa như ngọc, mắt phượng mày ngài.
Dương như căng thẳng vì bị bắt gặp, ánh mắt cô gái e lệ nở nụ cười mỉm, ánh nắng rọi xuống, gió mát thổi qua khóm hoa hồng thưa thớt, trong khoảnh khắc ấy, nam chính như được nhìn thấy một thiên sứ thật sự.
Lê Tinh thật sự ngây ngẩn cả người, nhưng trong nháy mắt đã có thể hoàn hồn, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Nhân viên công tác trong phòng quay phim đều trợn tròn hai mắt vì vẻ đẹp đến ngạt thở trong thoáng chốc kia.
Cô gái bước ra khỏi vườn hoa đi đến gần nam chính, đôi mắt như nước, dáng vẻ như tiên, hai ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc dường như có thể thấy được thiên trường địa cửu.
“Cắt!” m thanh hô cắt của đạo diễn làm cho tất cả mọi người đều thức tỉnh từ trong mộng mị, trong khoảnh khắc ấy, bọn họ cứ như được nhìn thấy một thiên sứ thật sự vậy.
Đạo diễn nghi hoặc nhìn về phía Phong Thần, chỉ có thời gian một đêm thôi, rốt cuộc Phong Thần dạy kiểu gì mà được vậy?
Những người khác có lẽ đều kinh ngạc, Tư Dao từ một cô gái mặt đơ bây giờ đã biến thành một người có kỹ năng diễn xuất siêu phàm, nhưng Phong Thần lại biết rằng Tư Dao chỉ đang mô phỏng lại mà thôi, biểu hiện của Tư Dao làm cho Phong Thần nghĩ đến những mấy cuốn anime kia.
Phần quay phim sau đó diễn ra rất thuận lợi, ngoại trừ vị trí đứng và bắt sáng có chút sai lầm ra thì Lê Tinh và Tư Dao dường như đều chỉ cần một lần là qua. Tào Nguyên Huy đứng bên cạnh nhìn, trợn tròn mắt há hốc mồm miệng, đây chính là đang bật hack đúng không. ( truyện trên app T𝕪T )
Phần quay trong nhà thuận lợi kết thúc, chỉ còn các cảnh quay ngoại cảnh. Tư Dao và Lê Tinh còn có ba cảnh nữa thôi, những cảnh còn lại đều là của Lê Tinh.
Lê Tinh bưng cơm hộp đến đưa cho Tư Dao: “Ngày mai quay xong là có thể kết thúc rồi, ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Tư Dao cầm đùi gà nghi hoặc nhìn vẻ mặt như trái khổ qua của Lê Tinh, Lê Tinh ngồi ở bên cạnh Tư Dao: “Tôi muốn đi thử vai một bộ điện ảnh, nhưng trong lòng không tự tin nắm chắc chút nào cả.”
“Vận khí của cậu rất tốt.” Phong Thần đi tới, ghét bỏ từ chối hộp cơm mà Lê Tinh đưa tới.
“Em cũng có thực lực mà.” Lê Tinh méo miệng lầm bầm.
Phong Thần ngồi đối diện với Tư Dao, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Dao với vẻ thăm dò: “Quay phim rồi có cảm giác thế nào?”
“Rất thú vị.” Tư Dao ăn ngay nói thật.
“Chờ khi các cảnh quay của ‘Half Wing’ kết thúc, cô hãy về ký kết hợp đồng với tôi đi.
“Được.” Tư Dao trả lời quá sảng khoái làm cho Phong Thần cảm thấy mùi âm mưu đâu đây.
Ánh mắt Phong Thần nhìn về phía Tào Nguyên Huy, khuôn mặt Tào Nguyên Huy lạnh lùng không lên tiếng, Phong Thần lập tức hiểu rõ, xem ra Tào Nguyên Huy không thể lừa gạt được Tư Dao rồi, quả nhiên, thế lực ác ôn cuối cùng đều sẽ thất bại.
“Chờ buổi quay phim ngày mai xong xuôi tôi sẽ mang cô quay về Tinh Thế.” Tâm trạng Phong Thần rất tốt.
“Tư Dao, về sau tôi chính là đàn anh của cô.” Phong Thần đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tào Nguyên Huy trừng mắt nhìn Phong Thần, trong đầu tung ra bốn chữ ‘Tiểu nhân đắc chí’.
Đêm nay anh ta phải liên hệ với đội trưởng Diêm, nhất định phải thuyết phục anh ngăn cản Tư Dao tiến vào ngành giải trí, mà cho dù có tiến vào ngành giải trí thì cũng không thể đi theo tên Phong Thần này được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT