"Gửi rồi à?" Thử Mộc Vi An trầm mặc hai giây, có chút đăm chiêu nói: "Tốc độ tay của cậu có hơi nhanh rồi đó."


Chỉ đàn bông vải không cứu người dở khóc dở cười: "Cũng không phải ngày đầu tiên chị biết em. . . em có thể làm sao bây giờ a, em cũng rất tuyệt vọng a."


【 đội ngũ 】[ Bệnh ép buộc tới chết ]: Cậu ta cũng không muốn nhanh như vậy đâu.

【 đội ngũ 】[ Đọc ngược bức sỏa cũng được ]: Thấu hiểu một chút, dù sao cũng là dựa vào thực lực độc thân 30 năm.

【 đội ngũ 】[ Chỉ đàn bông vải không cứu người ]: (凸 ﹁_﹁) 凸 Các người im miệng đi!

【 đội ngũ 】[ Nhị Thất ]: Cho nên cậu gửi đi rồi Vô Dạng trả lời thế nào?


Nhị Thất kéo chủ đề bỗng chốc đi chệch trở về với quỹ đạo, đúng lúc cũng là việc Thử Mộc Vi An quan tâm nhất.


Chỉ là Chỉ đàn bông vải không cứu người đợi hồi lâu cũng không đợi được hồi đáp, kênh pm giống như bị câu nói đó là cho ngừng lại, không có kế tiếp. Hắn thực sự ngại nói ra sự thật làm người khác thất vọng này cho Thử Mộc Vi An biết, vì vậy nói một câu "Chờ chút" rồi lâm vào trầm mặc.


"Chờ chút" này chính là hơn mười phút, cũng đánh xong một con boss phụ bản rồi, phía Vô Dạng vẫn không có hồi âm.


Khi Thử Mộc Vi An hỏi một lần nữa, Chỉ đàn bông vải không cứu người không khỏi ấp úng: "Nói như thế nào đây. . ."


"Nói như thế nào?" Thử Mộc Vi An vừa hiếu kỳ vừa lo lắng.


Chỉ đàn bông vải không cứu người siêu nhỏ giọng: "Không có trả lời. . ."


Không trả lời sao? Thử Mộc Vi An trầm tư một trận, đầu óc vì không nói đạo lý với người khác đã lâu mà trở nên lười nhác, giờ khắc này bỗng nhiên vận chuyển thần tốc.


Cho tới nay, ở trong game nàng đều như một thổ phỉ điên cuồng cướp thứ tốt của người khác, bởi vậy đấu trí và đấu dũng, dùng nắm tay, so da mặt dày thật sự làm không ít, dù là việc nào cũng chưa từng làm khó được nàng, giống như chỉ cần khoác cái nickname không có tiếng tăm tốt đó lên, nàng chính là một boss phản diện đao thương bất nhập.


Nhưng dù vậy, nàng vẫn cuống cuồng ở trước mặt một tiểu Kinh Hồng.


Tiểu Kinh Hồng một phút đồng hồ trước còn đang tranh chấp với Chỉ đàn bông vải không cứu người tại sao đột nhiên không hồi âm?


Là tức giận hay là sợ hãi?


Bị một "đại thần" ngoài server đột nhiên xuất hiện đặc biệt quan tâm đến, đối với cái tên không thích nợ tình cảm đó mà nói, chắc là rất khó chấp nhận?


Bản thân Thử Mộc Vi An cũng không nhớ được, rốt cuộc khi còn bé tốn bao nhiêu tâm tư, tốn bao nhiêu lời lẽ, làm bao nhiêu hành động bá đạo, đoạt bao nhiêu thứ, mới có thể làm cho An Nhiên từ từ quen với việc nhận lấy tất cả những thứ nàng muốn giành cho.


Vì là hiểu rõ, nên lúc ban sơ vừa đến nàng mới dè dặt như vậy, ngay cả tặng mấy cái thiên lý truyền âm nàng cũng phải lập tức xóa hảo hữu, tặng một chút chocolate cũng phải làm bộ rất ngại chúng nó chiếm ô. Hai ngày nay nàng sợ này sợ nọ, sợ đến muốn tặng vũ khí cũng cần trung chuyển qua bang hội của người ta, cần một ít nguyên liệu rèn cũng chỉ dám bảo Chỉ đàn bông vải không cứu người đi quét hàng hóa, vẻn vẹn muốn trong lúc vô tình tựa vào khúc gỗ nhỏ đó gần thêm một chút, muốn để bản thân mình đặc biệt thêm một chút ở trong lòng đối phương.


Nhưng, Chỉ đàn bông vải không cứu người cũng là một tên không đáng tin cậy, rốt cuộc khiến cho hành động mờ ám này của nàng bị người ta phát hiện đơn giản như vậy.


Dù trong đó có chút hiểu lầm, khiến cho An Nhiên và mọi người trong Lương Liễu Nha biến người "lén lút" yêu thầm kia trở thành Chỉ đàn bông vải không cứu người, thế nhưng phản ứng hiện ra giữa câu nói của An Nhiên giành cho Chỉ đàn bông vải không cứu người, thật sự giống y như trong tưởng tượng của nàng, tràn đầy bài xích trong từng con chữ.


Bài xích như vậy khiến nàng cảm thấy rất không biết phải làm sao, giống như giơ nắm tay đập vào bông vải, đại đao chém vào hư không, mặc kệ dốc bao nhiêu sức lực, kết quả đều là uổng phí.


Trong lúc cả người Thử Mộc Vi An đều lâm vào trạng thái thoát lực, Chỉ đàn bông vải không cứu người bày tỏ mình nhận được hồi âm của Vô Dạng.


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Thật sự?


Hai chữ, khiến cho Thử Mộc Vi An lâm vào thế lưỡng nan.


Lúc này phủ nhận vẫn kịp.


Nếu như An Nhiên thật sự bài xích loại chuyện lấy lòng bất thình lình này, vẫn có thể để Chỉ đàn bông vải không cứu người chịu ủy khuất, tạm thời cõng nồi thay cho nàng. . .


Chỉ là, nàng cũng không biết rốt cuộc mình làm sao vậy, trong lòng không thể ngừng xoắn quẩy với việc đằng sau hai chữ đó có ẩn chứa tâm trạng vi diệu nào hay không, điều này làm cho nàng bỗng nhiên muốn có một đáp án.


"Thật sự." Sau khi tự hỏi mình, Thử Mộc Vi An bảo Chỉ đàn bông vải không cứu người ăn ngay nói thật.


【 đội ngũ 】[ Giang Phong Lưu Ảnh ]: Tốt lắm, đầu rất cứng.

【 đội ngũ 】[ Nhị Thất ]: Sài Sài! Thật ra chị không cần quan tâm đến cảm nhận của Bông Vải, loại chuyện nồi chảo này một đại lão gia như ổng có thể cõng cho chị!

【 đội ngũ 】[ Chỉ đàn bông vải không cứu người ]: [gật đầu][gật đầu][gật đầu]


"Chỉ là tôi cảm thấy, nhỏ sớm nên vọt tới tìm tôi lý luận giống như tìm Bông Vải vậy, nhưng thực tế là nhỏ không. . . có phải tôi có thể hiểu là, ở trong lòng của nhỏ tôi và Bông Vải không giống nhau? Tôi muốn xác nhận suy nghĩ của mình, tôi có dùng não suy nghĩ." Thử Mộc Vi An nói xong, không quên thuận miệng khinh bỉ tên nào đó làm việc bất lực: "Hơn nữa, tại sao tôi phải quan tâm cảm giác của một thụ áp tầng chứ?"


【 đội ngũ 】[ Bệnh ép buộc tới chết ]: Em cảm thấy chị nói thật có đạo lý.

【 đội ngũ 】[ Nhị Thất ]: Đúng vậy, em nghĩ nhiều rồi.

【 đội ngũ 】[ Chỉ đàn bông vải không cứu người ]: [bye bye][bye bye][bye bye]


Chỉ đàn bông vải không cứu người tức giận trả lời Vô Dạng một câu: "Hỏi vô ích." Giây tiếp theo hắn nghĩ đến lát nữa phải cắt khung chat cho Thử Mộc Vi An xem, vì vậy vội vã spam một trang biểu cảm, lại gửi một câu: "Đương nhiên, tôi gạt em khi nào?"


An Nhiên cũng không biết rốt cuộc mình làm sao vậy, từ ban đầu nghe nói Chỉ đàn bông vải không cứu người tính "bao nuôi" mình, nội tâm của nàng ngoại trừ bài xích thì chính là tức giận. Mà khi Chỉ đàn bông vải không cứu người nói tất cả đều là quyết định của Thử Mộc Vi An, nàng lại cảm thấy như trút được gánh nặng, thậm chí. . . thậm chí mừng rỡ khôn cùng.


Mừng rỡ như vậy, khiến nàng không thể không sợ hãi —— nàng xác thực bài xích cảm giác không công mà hưởng lộc, vậy sự mừng rỡ này từ đâu đến?


Trời tháng 2, cách tiết trời ấm áp còn một khoảng thời gian nữa, ngoài cửa sổ vẫn là từng cơn gió lạnh.


Ngay hơn mười phút trước, An Nhiên cố gắng kiềm chế tâm trạng chấn động, làm như không có việc gì bước ra phòng khách, trong lúc cha mẹ không để ý chậm rãi uống hai ly nước lạnh, lại đi vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn gương phát ngốc hồi lâu, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại.


Khi nàng một lần nữa trở về máy vi tính, sớm đã trôi qua mười phút.


Nàng làm bộ bình tĩnh hỏi lại một câu: "Thật sự?" Sau đó bắt đầu lo lắng đợi.


Chỉ đàn bông vải không cứu người trả lời chậm năm phút, nhưng mà đáp án chính là thứ nàng muốn: "Đương nhiên, tôi gạt em khi nào?"


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Nói như trước đây anh có cơ hội gạt tui vậy.


Câu trả lời này thoạt nhìn vô cùng lý trí, nhưng ở đầu bên kia sau khi An Nhiên đạt được câu trả lời xác nhận liền nhịn không được nắm chặt hai tay, đứng dậy nhảy mấy vòng quanh ghế, sau đó cười như con gà mái, mặc dù đã bịt miệng lại, vẫn nhỏ giọng "cục cục cục" không dừng được.


Thời gian ở trong toilet, nàng nghĩ thông suốt được một việc.


Thật ra một người có nguyện ý nhận một phần quà tặng hay không, luôn không liên quan đến giá trị của món quà.


Nếu Chỉ đàn bông vải không cứu người tặng đồ cho nàng, tất nhiên nàng cự tuyệt nó từ đáy lòng, bởi vì nàng không thích hắn, không muốn có bất cứ nợ nần và dính dáng gì với hắn.


Khi Thử Mộc Vi An tặng đồ cho nàng, nàng lập tức trước sợ sau vui, vừa sợ hãi vừa không nén được cảm thấy vui vẻ, bởi vì nàng vốn rất thích Thử Mộc Vi An, có thể có bất cứ dính dáng gì với đối phương, cho dù là ghi nợ trả tiền cũng tốt hơn là không có bất cứ liên quan gì.


Dù sao ở trong mắt fan não tàn, đại đại nhà mình thả rắm cũng có thể khoác lác thành: "Tiếng rắm như tiếng đàn, hương rắm bay ngàn dặm." Bỗng nhiên đại đại lật thẻ bài sủng hạnh mình, làm gì có đạo lý hoảng loạn bỏ chạy chứ? Không lập tức nhào tới ôm đùi đã là rụt rè hiếm có rồi!


Sau khi An - rụt rè - Nhiên hồi phục tâm trạng, ôm tràn đầy hiếu kỳ, bấm pm Thử Mộc Vi An.


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Đại thần, em có thể hỏi chị một chút, tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy không?

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Nói như thế nào đây [trầm tư]


"Nói như thế nào đây!" Thử Mộc Vi An sử dụng quyền trợ giúp từ bên ngoài.


【 đội ngũ 】[ Nhị Thất ]: Ăn ngay nói thật?

【 đội ngũ 】[ Đọc ngược bức sỏa cũng được ]: Tui cảm thấy không quá OK.

【 đội ngũ 】[ Chỉ đàn bông vải không cứu người ]: [mắt trợn trắng]


"Quân sư!" Thử Mộc Vi An thử tìm kiếm mưu mô từ Chỉ đàn bông vải không cứu người, nhưng mà hiển nhiên Chỉ đàn bông vải không cứu người còn chìm đắm trong đau thương bị ghét bỏ vừa rồi.


"Cậu là công!" Lương tâm của mình Thử Mộc Vi An cũng từ bỏ.


【 đội ngũ 】[ Giang Phong Lưu Ảnh ]: [nôn mửa]

【 đội ngũ 】[ Nhị Thất ]: [đổ mồ hôi]

【 đội ngũ 】[ Chỉ đàn bông vải không cứu người ]: Ngài làm việc còn cần lý do à?


Đúng ha.


Thử Mộc Vi An vỗ ót —— mình làm việc còn cần lý do sao?


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Không tại sao, cảm thấy vui thì làm.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: (⊙o⊙). . .

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Vậy còn cô, sao không đứng ngồi không yên đòi trả đồ cho tôi?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Đại lão Bông Vải khác với đại thần.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Khác ở đâu?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Em là fanti của chị a.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Thiếu chút nữa tin.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Em còn ở trong blacklist của chị.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Gì?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Có lẽ blacklist của chị hơi nhiều, nhưng mà em chính là đứa hơi hơi mới, không biết chị còn nhớ không, ID là "Tôi vĩnh viễn ghét chòm Xử Nữ".


Nhớ chứ, nhớ chứ, là rất mới.


Thử Mộc Vi An mở weibo lên theo phản xạ, rồi bỗng dưng phản ứng được cái gì đó.


Tôi vĩnh viễn ghét chòm Xử Nữ?


Chủ nhân của ID đó. . . là An Nhiên?


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Chòm Xử Nữ làm gì cô?


Sau khi nàng buộc miệng hỏi, đối phương quả thật ngay lập tức hỏi lại nàng một câu khiến nàng chẳng biết nên trả lời thế nào.


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Vậy chòm Kim Ngưu làm gì chị chứ! ! !


Không xong, trăm triệu lần không nghĩ tới, lén nói xấu vậy mà đã bị phát hiện từ lâu. . .





===

Up trước coi như báo tin vui, tiến độ sẽ cố gắng giữ, chỉ là sẽ chậm chậm... nhưng không quá chậm chậm...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play