Vì không để kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Sài Hân Ngữ khoác chiếc nick Thử Mộc Vi An giả bộ câm điếc sắp nửa tháng, từ ngày tiểu Kinh Hồng tên Vô Dạng gia nhập đoàn cố định, chỉ cần Vô Dạng ở trong YY, nàng tuyệt đối không mở mic nói chuyện, còn bảo những người trong đoàn phối hợp giúp đỡ hình tượng câm điếc của nàng.


Nàng vẫn chưa chuẩn bị xong để thẳng thắn với An Nhiên, nàng cũng không biết oán niệm của An Nhiên giành cho Sài Hân Ngữ sâu đến bao nhiêu.


Sài Hân Ngữ năm đó không hiểu tình yêu, ngây thơ cho rằng cứ quan tâm một người thì sẽ luôn luôn, luôn luôn nắm được tay nhau, để giữa cả hai chỉ có cả hai, nếu không, vậy không thể coi là lẫn nhau.


Mấy năm không liên lạc, tiểu ác ma xưa kia đã từ từ trưởng thành, không ngừng nhớ lại lời của cô gái nhỏ đã sớm không còn ở bên cạnh mình đã từng nói, không còn vì gia đình tan vỡ mà khép kín bản thân, không còn cho rằng mình nên sống vì ánh mắt của người ngoài nữa, không còn ép buộc bản thân trở nên ưu tú để được người người khen ngợi, không còn trốn tránh nhược điểm của mình. Từ từ, nàng đã thay đổi trong sự hổ thẹn không ngừng gia tăng với cô gái nhỏ, mãi đến khi nhận ra trái tim của mình.


Thì ra xưa kia, trong lòng cho rằng đó là thích, phải đối xử tốt với một người, là một loại đeo bám, là ham muốn chiếm hữu quá độ.


Khi còn trẻ mình quả thật quá không hiểu chuyện, cũng không hiểu thay đổi vị trí để cảm nhận tâm trạng của An Nhiên, lúc nào cũng nghĩ cái gì làm cái đó, với thái độ cương quyết không cách nào chối từ bắt An Nhiên không ngừng thỏa hiệp với mình. Đã từng cho rằng đây là hành động tốt với An Nhiên, vô lý ép nhét mọi món quà vào tay An Nhiên, thật ra đều là đang vô tình tạo nên áp lực tâm lý và quấy nhiễu An Nhiên.


Khi một lần nữa Sài Hân Ngữ trở về thành phố cũ, dựa vào số điện thoại cố định vẫn còn lưu trong trí nhớ, một lần nữa tìm được An Nhiên, trở về tòa nhà xưa, muốn ở trước mặt nàng nói câu xin lỗi, lại mất đi dũng khí lên tiếng trong ánh mắt cố tình né tránh và vẻ mặt có chút lạnh nhạt của An Nhiên.


Nàng không phải một người nhát gan nhưng lại sợ sau khi nhắc lại chuyện năm đó, không cách nào có được một câu tha thứ.


Cũng may An Nhiên chơi cùng một trò chơi với nàng, nàng mới có thể dùng một thân phận hoàn toàn mới để kéo lại khoảng cách giữa cả hai một lần nữa, nàng nghĩ, chỉ cần cả hai càng ngày càng gần thêm chút nữa, lại gần thêm chút nữa, đến một lúc, An Nhiên sẽ tự nhiên nguyện ý tha thứ cho sai lầm nàng phạm phải trước kia thì sao?


Nhưng suy nghĩ này ban đầu là tốt, hiện tại lại khiến nàng vô duyên ăn phải giấm của bản thân mình.


An Nhiên phủ thêm chiếc nick "Vô Dạng" này, thật sự ngoan ngoãn phục tùng "Thử Mộc Vi An", ngoại trừ thỉnh thoảng có chút cáu kỉnh sẽ tranh luận ra, quả thực chính là hình tượng con cừu nhỏ ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.


Lúc trước, nàng tặng An Nhiên cái gì cũng phải tìm các loại lý do An Nhiên mới có thể khó xử mà nhận lấy. Hôm nay, Thử Mộc Vi An tặng đồ cho Vô Dạng, bản thân Vô Dạng luôn tự tìm lý do thuyết phục bản thân yên tâm thoải mái nhận lấy, tất cả đều chỉ vì người đó là Thử Mộc Vi An đại thần Tê Thiên mà An Nhiên khoác nick Vô Dạng rất thích. . .


Thật tốt, cô gái mà những năm đây mình nhung nhớ, vốn luôn thích mình, kịch bản kiểu này, xuất hiện ở cuộc sống hiện thực bên ngoài tiểu thuyết, Sài Hân Ngữ vốn nên may mắn không gì sánh được, nhưng mà lại thật sự là vui không nổi.


Đơn giản là vì nàng biết người ở bên kia màn hình là An Nhiên, nhưng An Nhiên lại không biết đại thần mà mình thích là nàng.


Sau khi nàng nói những suy nghĩ này cho Nhị Thất, Nhị Thất sửng sốt mấy giây, vẻ mặt ngớ ra hỏi ngược lại nàng: "Vậy chị xoắn quẩy cái gì? Thử Mộc Vi An không phải là chị sao? Người cô ấy thích chính là chị a!"


"Cảm giác không giống, hiện tại ở trong lòng nhỏ tôi và Thử Mộc Vi An là hai người hoàn toàn khác nhau."


"Cho nên?"


"Nếu như cậu dùng một thân phận khác vào trò chơi thử tiếp cận người yêu của mình dưới tình huống anh ta không biết, kết quả anh ta thật sự phải lòng cậu, cậu sẽ cảm thấy trong và ngoài trò chơi đều là cậu, cho nên có thể không nề hà đối phương thích mình trong trò chơi?"


Nhị Thất trả lời không chút do dự: "Em thiến chết cái tên tra nam thối tha chân đạp hai thuyền đó!"


". . ."


Nhị Thất ngẩn người, vội vã phản ứng lại: "Ví dụ của chị không thỏa đáng, chị đang cố tình đâm vào ngõ cụt!"


"Có sao?"


"Có!" Nhị Thất khẳng định, "Đầu tiên, chị và Vô Dạng ngoài đời không phải là người yêu, thứ hai, chị tiếp cận Vô Dạng trong game không phải vì thử cô ấy, mà là vì để được cô ấy tha thứ, tính chất hoàn toàn khác với ví dụ vừa rồi của chị!"


Nhị Thất chăm chú phân tích: "Hiện tại chúng ta có thể xác định Vô Dạng thật sự rất thích chị, tuyệt đối là fan chân ái! Đúng lúc ở ngoài game cô ấy không có đối tượng, chị cũng không có, chị hoàn toàn có thể lợi dụng sự sùng bái này để xóa tan oán khí cô ấy giành cho chị, thuận tiện thay đổi thái độ của cô ấy từ ngưỡng mộ chị biến thành ngang bằng, về sau có thể bên nhau như bình thường, sau đó từ từ nghĩ đến chuyện bẻ cong cô ấy, chị thấy có đúng không?"


"Cậu nói có lý, nhưng mà. . ."


"Đừng có nhưng mà, chị đã nói thầm câu xin lỗi này bao nhiêu năm rồi? Hiện tại đúng lúc cô ấy là fan của chị, quả thật chính là trong tối tăm tự có ý trời, trời bang cho cơ hội, trốn cũng trốn không được!" Nhị Thất khuyên hết nước, nổi giận với Thử Mộc Vi An: "Sài Sài bình thường không sợ trời không sợ đất, tại sao hiện tại lại không có can đảm nắm lấy hả?"


Thử Mộc Vi An có chút đăm chiêu: "Tôi. . . thử nắm lấy rồi, nhưng nhỏ cứng rắn kéo mở năm đầu ngón tay của tôi ra."


"Có ý gì a?" Nhị Thất không hiểu gì nhưng cảm thấy sợ.


Thử Mộc Vi An nói: "Tôi gửi clip âm thanh cho nhỏ."


"Sau đó? Nhận ra và còn đang tức giận? Ầm ĩ với chị một trận, trách chị lừa dối mình?" Nhị Thất khẩn trương truy hỏi, giống như người muốn theo đuổi bạn gái không phải là Thử Mộc Vi An, mà là nàng: "Chẳng lẽ cô ấy block chị rồi?"


"Không. . . không phải." Giọng điệu của Thử Mộc Vi An bỗng nhiên ủy khuất, "Nhỏ vốn không nghe ra tôi là ai."


"Sặc. . ." Bất chợt Nhị Thất không nói gì, kênh riêng tư của hai người bỗng dưng vắng lặng vài giây, nàng không khỏi xấu hổ tằng hắng giọng, nói: "Đã nhiều năm không gặp vậy rồi, nhớ không được cũng bình thường."


"Nửa tháng trước tôi còn đến nhà nhỏ."


"Ờm. . . thật ra á. . . cái này. . . là chuyện tốt, là chuyện tốt. . . cái này đại diện cho, đại diện cho. . ." Nhị Thất cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: "Cái này đại diện cho cô ấy vốn không để chị ở trong lòng."


"Vậy mà cũng là chuyện tốt?" Thử Mộc Vi An kinh ngạc.


"Chị nghe em nói hết cái đã!" Nhị Thất vội giải thích, "Cái này đại diện cho cô ấy không có canh cánh trong lòng chuyện trước kia, là phản ứng tốt a! Tại sao chị cứ phải chấp nhất với việc cô ấy vẫn lưu luyến không buông chị của trước kia chứ? Nhiều năm đã qua như vậy rồi, trừ con người điên cuồng cố chấp thần kinh có vấn đề như chị ra. . . ai còn để ý mấy chuyện hồi bé a."


Nhị Thất nói đúng a, người cho tới bây giờ vẫn canh cánh trong lòng đều là Sài Hân Ngữ nàng, có lẽ An Nhiên đã sớm không thèm để ý rồi.


Nửa tháng trước, nàng nhận thấy né tránh và lạnh nhạt trên người An Nhiên, có lẽ cũng không phải không có tha thứ, chỉ là vẫn chưa quen với việc tất cả trở về với trạng thái xa lạ như lúc ban đầu —— hai đứa trẻ vì quan hệ hai bên gia đình mà quen biết nhau, không phải ngay từ ban đầu ai cũng không hiểu rõ ai rồi đó sao?


Vậy. . . chi bằng bắt đầu lại một lần nữa.


Giả bộ như đã từng không quen biết, một lần nữa bắt đầu lại tất cả ở trong trò chơi đi.


Thử Mộc Vi An nghĩ như vậy, ánh mắt một lần nữa trở về khung chat với Vô Dạng, nhìn mấy dấu chấm hỏi đại diện cho sợ hãi đó, rơi vào trầm tư.


Nên trả lời thế nào mới có thể ung dung dời việc này đi? Thử Mộc Vi An phát ngốc nhìn bài đăng An Nhiên gửi qua.


Qua một hồi lâu, An Nhiên nhận được hồi âm từ Thử Mộc Vi An.


Thử Mộc Vi An: Mã thí tinh [ghét bỏ]

*Chỉ người nịnh nọt xum xoe


An Nhiên gọi đây là ủy khuất, trời biết nàng nói là lời thật từ đáy lòng, sao tự dưng bị coi là mã thí tinh rồi ghét bỏ?


Ngay lúc nàng còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, group chat trước đó đã sớm dời chủ đề bỗng nhiên lại lượn trở về.


Nguyên nhân là, Thử Mộc Vi An dùng cái nick vạn năm không nói một câu lại bị vô số người ăn dưa follow bình luận một câu tại bài đăng đó, nháy mắt đem lại ấm áp cho bài đăng.


Thử Mộc Vi An: Thấy mấy người cay quá, một câu lại một câu bao nuôi nói khó nghe như vậy, nếu như đưa mấy thứ đó cho mấy người thì còn treo tôi không?


Một câu này, nháy mắt dẫn một đống quần chúng ăn dưa vui vẻ đứng dậy, có người ồn ào theo, có người bắt đầu dùng góc độ bàng quan để phân tích nội dung của chủ thớt, có người vừa vào bài đăng liền nhận ra Thử Mộc Vi An, không nói hai lời trực tiếp lôi các "chuyện xấu" cũ ra mắng chửi nàng.


Bài đăng này đột nhiên bị người liên tục đặt lên đầu trang Tieba, một đám người rảnh rỗi Tiểu Trà Lâu từ trước đến nay phụ trách thêm mắm dặm muối cho các chuyện liên quan đến Phi Hoa Trục Nguyệt làm sao có thể bỏ qua? Cả đám hưng phấn đến vong ngã, gia nhập chiến trường thật ra cũng không có gì để bới, lại bởi vì nhân vật chính quá Hot mà không hiểu sao bị bới lên 818.


Rất nhanh có người dán tấm ảnh Thử Mộc Vi An rèn vũ khí cam cho Vô Dạng, ảnh Vô Dạng đứng ngoài phụ bản cùng người của Siêu Dịu Dàng, thậm chí còn có người rảnh tới nỗi lưu tấm ảnh Vô Dạng nịnh Thử Mộc Vi An trên truyền âm. . .


Nghĩ cũng không cần nghĩ, ngoại trừ Tiểu Trà Lâu, tại server nhỏ Phi Hoa Trục Nguyệt lạnh tới sắp làm người nứt da, tuyệt đối không có bang hội thứ hai có thể rảnh tới mức này.


An Nhiên càng nhìn câu mã thí tinh Thử Mộc Vi An nói trong YY càng không muốn trả lời Thử Mộc Vi An, nhưng nếu bài đăng này bị Thử Mộc Vi An bắt lên đầu trang, vậy thì có vài vấn đề không thể không hỏi một chút, vì vậy sau khi trái lo phải nghĩ, nàng lựa chọn tắt khung chat YY, mở khung chat trong game.


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Đại thần, chị rảnh rỗi lôi bài đăng đã chìm nghỉm kia lên làm gì nha.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Không có việc thì tìm việc, là chỗ vui của game.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Chị nói thật có đạo lý. . .

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Đừng sợ, có tôi, tôi che chở cho.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Em cũng có sợ đâu chứ (°_ °)

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Vậy không che chở.


Này! Có thể đủ rồi không? Các cuộc trò chuyện ngày ngày đều chết như thế này đó, chị có biết không!


Bỗng nhiên An Nhiên không muốn nói nữa, yên lặng quay về ấn F5 trang web vây xem toàn bộ quá trình bài bát quái mà nhân vật chính là mình được đắp lên từng trang từng trang.


Rất nhiều thời gian, cách dây mạng, cầm bàn phím, liền có một bộ phận người không chút kiêng kỵ lấy danh chính nghĩa để phơi bày ra ác ý của mình, đồng thời lấy tiêu chuẩn người khác có đồng ý với quan điểm của mình hay không, chủ quan chụp cho người khác danh hiệu "Tam quan chính" hay "Tam quan bất chính".


Giờ này khắc này chính là như vậy.


An Nhiên thấy có người nói nàng hám của, có người nói nàng muốn ôm đùi, có người nói nàng có thể là nội gián Thử Mộc Vi An cố ý thu mua, thậm chí còn có người trực tiếp nói đồng tính luyến ái thật buồn nôn, nhưng mà bên dưới cũng lập tức có người đáp lại: "Mày cũng thật buồn nôn!" "Trai thẳng ung thư?" "Năm 9102 rồi mà còn có kẻ không biết nói tiếng người." Làm An Nhiên sửng sốt sửng sốt.


Bài đăng này bỗng dưng Hot lên, làm cho hai nữ đương sự chịu không ít ngôn ngữ công kích, mọi người Lương Liễu Nha không khỏi thấy lo lắng.


An Nhiên đang đọc bình luận, đột nhiên phát hiện icon Tê Thiên đang liên lục nhấp nháy trên thanh công cụ, vội vã quay về trò chơi, mới phát hiện trong bang có người tag nàng.


【 bang hội 】[ Sầm Khởi ]: Dương Dương không sao chứ? [@Vô Dạng]

【 bang hội 】[ Trên mặt tôi nhiều thịt ]: Treo game không nói gì nãy giờ, thật đáng sợ.

【 bang hội 】[ Có phải ngươi đói đến hoảng rồi hay không ]: Không dám nói lời nào [sợ]

【 bang hội 】[ Thơ hiuhiu ]: Hiu hiu hiu! [@Vô Dạng]

【 bang hội 】[ Vô Dạng ]: Hả? ? ?

【 bang hội 】[ Miêu Đại Khả ]: Em không có nhìn bài đăng đó đâu hả?

【 bang hội 】[ Vô Dạng ]: Em đang xem.

【 bang hội 】[ Phá Phong chi Thập Tam ]: Cậu đừng để ý lời của những người đó nói, hiện tại Tieba có rất nhiều học sinh tiểu học, thấy bài đăng có nhiều comt rác tưởng là đẳng cấp, đám nào đám nấy nghĩ mình siêu việt, vào tạo điểm nhấn cũng không có gì lạ.

【 bang hội 】[ Chẩm Tinh Chúc ]: Đúng vậy, chuyện như hạt mè cũng có thể lôi đạo đức ra nói, bọn họ cũng thật là ưu tú.

【 bang hội 】[ Vô Dạng ]: (⊙o⊙) . . .

【 bang hội 】[ Tiểu A Oa ]: Xoa đầu! Ôm một cái!

【 bang hội 】[ Cổ Thành ]: Xoa xoa đầu

【 bang hội 】[ Không thầm thì ]: Có tụi này ở đây!


An Nhiên không khỏi sửng sốt, nàng đúng là xem bình luận, cũng thấy những bình luận tràn đầy ác ý, nhưng thật ra nàng không có chút cảm giác nào, làm như chủ nhân của cái phốt này không phải là nàng vậy.


Thật ra cũng không phải nàng không hoảng, chỉ là trước đó đã sớm hoảng với bang hội và Thử Mộc Vi An rồi, sau khi xác nhận mặc kệ là thế nào mọi người cũng kiên định tin tưởng mình, cả người nàng liền trở nên vô cùng an tâm, đầy trong đầu đều là "Tốt, không sao cả."


Chỉ là An Nhiên nghĩ như vậy nhưng người trong bang lại không muốn tin tưởng, mặc kệ nàng giải thích mình không bận tâm như thế nào, mọi người vẫn vô cùng lo lắng cho nàng, thậm chí còn bò lên mic YY, nói muốn hát cho nàng nghe, xoa dịu tâm trạng của nàng.


Vì vậy giữa những tiếng ca điếc tai hoặc không điếc tai, An Nhiên cảm nhận được tình yêu của mọi người giành cho nàng.


Cũng không biết trải qua bao lâu, ca hội còn chưa hết, bỗng nhiên Thử Mộc Vi An pm nàng.


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Cô có sao không?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Bình thường à.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Thấy ủy khuất có thể nói với tôi.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Đại thần!

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Như vậy tiện cho tôi cắt hình ra chê cười cô 2333333


Nháy mắt An Nhiên cảm thấy đáy lòng mình có một vạn con Alpaca tự mình ghìm cương phi nước đại qua sa mạc Mã Lặc mênh mông đến đại thảo nguyên, không ngừng phát ra tiếng kêu "Quách đức cương, quách đức cương, quách đức cương, quách đức cương" làm cho não người đau nhức.

*_( :3」 ∠)_ hoàn toàn k hiểu joke này, chỉ biết QĐC là một đại lão


【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Cáo từ, quấy rầy rồi.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Xin hãy trả lại sự cảm động của em.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Không đùa nữa, nghiêm túc, đừng để những lời của mấy người đó ở trong lòng.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Ừm, em không sao!

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Thật sự?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Nói đạo lý, so sánh nhẹ với lần trước đây chị bị mắng, em liền cảm thấy bíp bíp về nhân cách của em trong bài đăng này còn dịu dàng chán.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Cô đúng là đứa trẻ lanh lợi [ghét bỏ]


Chứ lại!


An Nhiên còn chưa kịp đắc ý, câu nói kế tiếp của Thử Mộc Vi An lại khiến nàng tò mò.


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Biết ai treo cô không?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Chị biết?

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Chủ thớt là acc clone không đăng quá nhiều bài, trước lúc bình luận vào đó tôi rảnh rỗi nên nhìn một vòng những bài đăng không nhiều lắm của hắn, thấy được một email xin tài nguyên, tiện tay dùng email này tìm kiếm thử trên Tieba, tìm ra acc chính của hắn.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Xem một vòng lịch sử của acc chính, cơ bản có thể xác định được người tự xưng đến từ Thanh Vân Giản này thật ra là người của Lương Liễu Nha, hơn nữa có lẽ còn được coi là một thành viên hoạt động tích cực.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Có biết tại sao tôi bỗng nhiên bình luận nói hắn cay không?

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Bởi vì. . . cái hành vi này khiến người ta cảm thấy thật sự rất cay.


An Nhiên không khỏi ngây người, đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi.


Nàng ở Lương Liễu Nha lâu như vậy, thành viên tích cực nào của bang nàng cũng rất quen thuộc, làm sao cũng nghĩ không ra lại có người bởi vì chút chuyện này mà treo nàng, chẳng lẽ ăn no rảnh háng?


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Sao không hỏi người đó là ai?

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: Không quá muốn biết.


Biết rồi có thể làm gì đâu? Nếu như thật là người quen, chẳng lẽ còn phải rặn hỏi nguyên nhân? Mặc kệ xuất phát từ tâm trạng gì, người ta treo cũng treo xong rồi, dù sao cũng không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng với nàng, giả không biết liền trở thành quá khứ, cần gì phải biết rõ nguyên do sự việc, làm cho đôi bên đều không thoải mái?


【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Phục cô rồi, thiếu nữ Phật hệ.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Không sao, cô không muốn biết thì thôi. Tôi biết, tôi sẽ đề phòng giúp cô.

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Nếu như chỉ là tùy tiện nói thì thôi, nếu như cố ý, tôi sẽ chơi với hắn.

【 trò chuyện riêng 】[ Vô Dạng ]: [cảm động] đại thần!

【 trò chuyện riêng 】[ Thử Mộc Vi An ]: Đừng cảm động, đều do đối địch quá gà, làm tôi rảnh quá.


An Nhiên nghẹn lời.


Mà thôi mà thôi, dù sao sự cảm động của nàng ở trước mặt Thử Mộc Vi An từ đó tới giờ cũng không đáng tiền.


Về phần mấy chuyện lộn xộn khác, An Nhiên chỉ hy vọng có thể lấy giới hạn nàng lùi một bước để mọi chuyện dừng lại tại đây.





===

Wattpad lại chặn, mình phải fake IP để vào, ban đầu mình đến đây vì thấy nó tiện nhưng bây giờ lại phiền phức quá, quyết định chuyển nhà, từ sau thông báo này truyện sẽ được đăng tại love2999.wordpress.com, cám ơn đã thấu hiểu m(_ _)m


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play