Thanh Dật cũng không ngờ được Như Phong lại lấy Vô Song để đổi trứng, trong
đầu hiện lên một suy nghĩ may mắn không phải là mình, nếu không thì...
Nhìn Vô Song ánh mắt ai oán, Như Phong câu môi cười.
"Ngươi cũng đã là của bản tiểu thư , nàng mang ngươi đi, ngươi sẽ không trở về chứ?"
Vô song khóe môi co quắp, chủ nhân, ngươi cũng quá đáng lắm, ta là ma thú
của ngươi, ngươi tại sao có thể bán ta, còn muốn ta thay ngươi đếm tiền!
Làm hắn khổ sở nhất chính là tại sao chủ nhân lại chỉ vì một viên trứng mà
đổi hắn a, hắn chẳng lẽ cũng chỉ trị giá bằng một quả trứng sao?
Nghĩ tới đây, Vô Song vô hạn ủy khuất, sớm biết, hắn liền không hé răng khuyên chủ nhân!
"Vô Song, Vô Song tốt, ngươi sẽ không muốn chủ nhân cùng nàng chém giết
đâu, thực lực chủ nhân chỉ có nhị cấp đỉnh, nhưng nàng đã là tứ cấp, chủ nhân sẽ chết rất thảm đó"
"Được! Ta đáp ứng ngươi!"
Vô
song cuối cùng là hiểu, chủ nhân sớm đã đem mọi thứ Cửu Dương dạy đã học xong, hôm nay bị bán cũng đáng đời. Vô Song hôm nay nhớ lại tất cả, hắn mới biết, chủ nhân đối với hắn thật tốt .
Lập tức thiếu nữ nở nụ cười tươi rói, tay đang cầm quả trứng đen cũng giao luôn cho Như Phong
rồi tiến lên phía trước nhận Vô Song với vẻ mặt tươi cười đó. Vô Song
vẫn cười như cũ nhìn chủ nhân nhìn chằm chằm qur trứng kia không ngừng,
Thê mà cũng không thèm nhìn hắn cái nào. Trái tim nhỏ bé của hắn rất bi
thương a. Thanh Dật đứng một bên khóe môi co quắp, không ngờ nàng lại
thực sự đem hắn bán đi bằng giá một qur trứng...
"Như Phong, Vô Song hắn..."
Dù sao đi nữa hắn cũng là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bán hắn a!
"Cha, chúng ta nên xuất phát được rồi, Vô Song hẹn gặp lại!"
Vô Song nghe thấy lời chủ nhân, ánh mắt sáng lên, tái kiến, chủ nhân, Vô Song nhất định sẽ trở về!!
"Ngươi... Thực sự bán hắn đổi trứng sao?" Thanh Dật gian nan hỏi, thật khó mà tin được nàng là người như vậy người. Ánh mắt của hắn đã sai sao? Còn là...
"Nghĩ sao cũng được, sắc trời bátđã không còn sớm nữa, hay là chúng ta cứ ở tạm rừng cây qua đêm đi!"
Thanh Dật nhíu mày lập tức khóe môi giơ lên. Nói cũng đúng, khế ước ma thú, có thể bán được sao? Không ngờ, nàng vậy mà...
Diệp Định Thiên nhìn hai người, vẻ mặt không hiểu, vì sao cảm thấy nữ nhi trả lời càng ngày càng bí ẩn?
Sắc trời tối dần, lửa trại mọc lên, ai cũng không đi kiếm thức ăn, bụng
truyền đến tiếng kêu đói. Diệp Định Thiên nhìn nhìn chằm chằm quả trứng
kia hồi lau, lại nhìn nữ nhi, nhịn không được mở miệng.
"Như Phong, ngươi muốn quả trứng này làm cái gì?" Còn nhìn lâu như vậy nữa chứ?
Như Phong nhíu nhíu mày, dùng chân đạp đạp, có chút hoài nghi, "Vô Song
nói bên trong này là ma thú phong hệ, ta thế nào cũng thấy đy là một
quả trứng thối. Ta căn bản không cảm nhận được bên trong có sinh khí,
không phải Vô
Song đang đùa ta đi!"
Quả trứng vẫn bình yên
nằm ở đó không chút sứt mẻ, Như Phong trừng quả trứng, nếu đã là trứng
chết vậy hóa ra nàng dùng Vô Song đi đổi là quá thua thiệt đi!
"Phong nhi, đói không? Cha sẽ đi tìm một ít thức ăn!"
"Cha, không cần, ăn luôn quả trứng này đi!" Không phải là chỉ là trứng ma
thud thôi sao? Không dùng được liền nướng ăn, lớn như vậy tất sẽ đủ cho
họ ăn. Ở đây đều là ma thú, nàng không dám khẳng định ở đây không có ma
thú so với phụ thân có thực lực cao hơn, để cha đi nư thế rất nguy
hiểm!
"Quả trứng này không phải ma thú phong hệ sao? Ngươi không khế ước hắn?"
Như Phong lắc lắc đầu, vẻ mặt chán ghét, "Ta cũng không thể làm gì một quả
trứng cả. Lại nói, trên đời này thiếu phong hệ ma thú, việc gì ta phải
nhị một quả trứng để đói bụng cơ chứ?
Lớn như vậy một viên,Một
quả lớn như vậy nhất định sẽ đủ cho cả ba người nàng ăn tới no ne nha,
nghĩ nư vậy, Như Phong liền đem quả trứng vùi vào đống than lửa trại,
quả trứng đen đột nhiên bay lên trời, phát ra một âm thanh răng rắc, nứt ra rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT