"Phiền phức rồi đây!" Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dật lạnh lại, Như Phong cười khẽ, Vô Song nhíu mày, Diệp Định Thiên bình tĩnh ung dung, bởi vì hắn đã cảm nhận được người đang tới căn bản sẽ không uy hiếp gì được tới mình, chỉ là tứ cấp ma pháp triệu hoán sư thôi.

"Đại tiểu thư, ngươi muốn vào trong đó thật sao? Ở đây ma thú nào cũng rất lợi hại, chúng ta không vào có được không?"

"Ngươi thấy triệu hoán sư nào không có ma thú chưa hả?" Một giọng nói vừa lạnh lại có chút khinh thường vang lên. Mọi người nhíu mày, thì thấy một đám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vây quanh một thiếu nữ đi tới, thấy Như Phong lập tức đề phòng.

"Tiểu thư, có người!"

"Vô nghĩa, đây không phải là người thì là cái gì?"Thiếu nữ tức giận hừ lạnh, mắt nhìn Vô Song cùng Thanh Dật, trên mặt lộ ra thần sắc tham lam. Không ngờ nữ tử này có tới hai nam tử tuấn mỹ vô song đi theo, nếu là của nàng thì...

"Phụ thân, bọn họ hình như rất được hoan nghênh!"

Như Phong nở nụ cười, ánh mắt cô ta tham lam làm cho nàng nhịn không được liếc nhìn hai người nam tử bên cạnh. Vô Song sắc mặt xán lạn như hoa, Thanh Dật lạnh lùng, khí tức âm trầm băng lãnh làm cho người ta phát lạnh.

"Triệu hoán sư nhị cấp phong hệ ma pháp? Thiên phú kém thế!"

Thiếu nữ nhìn Như Phong từ trên xuống dưới vẻ mặt khinh thường. Nàng mười lăm tuổi đã là triệu hoán sư tứ cấp thủy hệ ma pháp, có thể gọi là thiên tài phi thường khó có được. Là kiêu hãnh của cả gia tộc, chỉ tiếc, hai người kia không phải là người ở bên người nàng, thực sự là tức người.

"Vậy thì thế nào?" Thủy hệ, năng lực chữa bệnh. Mặc dù triệu hoán sư rất quý, nhưng thủy hệ ma pháp xuất hiện lại càng ít. Mười lăm tuổi, tứ cấp, là thiên tài thực sự!

Vô Song cười càng thêm tươi dựa vào người Như Phong, sắc mặt Như Phong hơi trầm xuống. Trong mắt chỉ thấy hắn toàn thân co quắp cười run rẩy hết cả người, vẻ mặt chán ghét.



Thanh Dật nhìn chằm chằm Vô Song, vẻ mặt băng lãnh, không biết là vì sao a.

"Ngươi cười cái gì!"

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, Nhìn Vô song với vẻ mặt không vui. Tại sao lại cười nhạo nàng, nàng chẳng lẽ nói sai sao?!

"Chúng ta đi!"

Như Phong nhìn thiếu nữ, tứ cấp, tựa hồ so với nàng cao hơn, hình như nàng (NP) không phải là đối thủ của nàng, hay cứ đi đã rồi nói sau.

Thiếu nữ thấy nàng muốn đi, quát lớn. Như Phong dừng lại khó hiểu nhìn thiếu nữ, khiêu khích sao? Nàng chờ!

"Tiểu thư, trứng của ngươi!"

"Phốc... Ha ha ha ha..."

Vô Song nghe được câu này, Không chút hình tượng cười to không ngừng, trứng của ngươi, tiểu thư nhà hắn lại đẻ trứng, thú vị quá đi!

"Ha hả..."

Như Phong cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nự cười nhàn nhạt làm thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, thở phì phì trừng đây thiếu niên đang tới.



"Tiểu thư, trứng của ngươi!"

"Câm miệng!"

Thiếu niên khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình sinh khí, vẻ mặt ủy khuất, trong tay còn cầm một quả trứng lớn, Vô Song nhìn viên trứng cực lớn kia tươi cười đột nhiên ngừng trệ.

"Chủ nhân, quả trứng kia là trứng phong hệ ma thú, hãy lấy đi!"

Như Phong nhíu mày, nhìn quả trứng đen thùi lùi -_-. Rất không xác định, quả trứng kia có còn sống hay không vậy?

"Thế nào, thích quả trứng này sao? Ta có thể tặng cho ngươi, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện, thế nào?!"

Như Phong nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm quả trứng đen thùi, khóe môi khẽ cong cười xán lạn, "Nói ra nghe một chút xem!"

Thiếu nữ chỉ vào Vô Song lớn tiếng nói, "Đem hắn cho ta, trứng tặng cho ngươi!" Thiếu niên kia quá lạnh lùng, mặc dù nhìn cũng rất được (là quá đc), thế nhưng nàng thích yêu nghiệt nam tử này hơn vì hắn rất sức quyến rũ a.

Như Phong trầm tư, Vô Song toàn thân thấp thỏm bất an, hỏi thầm, "Chủ nhân..."

"Được, hắn về ngươi, trứng về ta!"

Mặt Vo Song lập tức trắng bệch, "Chủ nhân, ta là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bởi vì một quả trứng liền lấy ta... Ô ô..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play