"Tên khốn khiếp nào dám nấu lão tử đó!"

Một thanh âm non nớt vang lên, cùng lúc đó một con vật nửa giống thằn lằn bò ra khỏi vỏ trứng bị nứt. Chỉ tiếc rằng thanh âm này vào tai mọi người lại không hề có một tí uy hiếp, tiểu puddinh (em nó dễ thương giống cái bánh) nhỏ tí xíu tựa chẳng bõ nhét kẽ răng, ma thú đây ư? Nhỏ như thế vậy cái trứng to thế kia làm gì a?

"Thanh Dật, đây là ma thú gì? Thằn lằn à?"

Như Phong nhíu mày nhìn cái thứ gọi là ma thú trong miệng Vô Song, tên gia hỏa này như vậy mà cũng lọt được vào mắt Vô Song? Nó cũng quá nhỏ đi? Cũng vừa lúc Như Phong nhắc tiểu gia hỏa kia, tiểu gia hỏa lập tức gào khóc kêu to lên, "Mau mau thả lão tử ra, bằng không, ngươi cứ chờ mà xem!"

"Ta thật sự không phân biệt được ngươi là đực hay cái đấy!" Thanh Dật nói khiến tiểu gia hỏa tức dựng râu, "Buông ta ra mau, nhân loại ti bỉ, các ngươi muốn chết sao?"

"Phong nhi, tiểu gia hỏa này rất hung dữ, không biết vì cái gì nha?"

Diệp Định Thiên cau mày nói, không ngờ ma thú vừa mới vừa sinh ra lại hung ác như vậy, sau khi lớn lên chẳng phải là...

Như Phong nhận lấy tiểu ga hỏa trong tay Thanh Dật, tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, "Ta không phải cái bánh!"

"Nhân loại, ngươi dám nướng lão tử, lão tử tuyệt đối không buông tha cho ngươi!"

Tiểu gia hỏa loạng choạng, chỉ tiếc bị Như Phong giữ lấy nên chỉ co thể loạng choạng, căn bản không taoh nên uy hiếp gì. Càng không có ngườ nào nghe thấu được hắn rống cái gì, chỉ là biết hắn rất tức giận.



"Buộc lại, nướng!"

Tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể ăn! Diệp Như Phong đưa hắn cột vào một chiếc gậy, tiểu gia hỏa gào khóc kêu oa oa, nhân loại đáng ghét lại muốn nướng nàng, thật là rất xấu rồi, quá xấu!

Ô ô... Hắn thật vất vả mới ra ngoài, sao lại gặp phải nhân loại độc ác như vậy? Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ô ô...

"Chủ nhân, chờ một chút!" Một bóng dáng màu đỏ thổi qua, Vô Song ngăn Như Phong đem tiểu gia hỏa bỏ vào lửa. Tiểu gia hỏa vẻ mặt cảm kích nhìn Vô Song, anh em, ngươi đối với ta có ơn cứu mạng ta nhất định sẽ báo đáp.

"Chủ nhân, mau mau khế ước hắn đi!"

Như Phong nhíu mày, khế ước? Vẫn mang vẻ hoài nghi nhìn tiểu gia hỏa kia, nó có thể có ích lợi gì? Nhỏ như vậy, mặc dù là phong hệ ma thú, nhưng mà bé thế thì thua kém nhiều hơn mà?

"Uy, không cần khế ước, không muốn... Ngươi là ác ma, ta cũng là ma thú, ngươi không thể đối đãi với đồng bào như vậy được..."

Vô song không nhìn tiểu gia hỏa đang kì keò mà hướng ánh mắt tới chủ nhân, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú quyến rũ ra một mạt tươi cười, truyền âm với Như Phong, "Đây là phong hệ ma thú quý hiếm, khế ước hắn đi!"

bức ra một giọ

Như Phong lại lần nữa hoài nghi nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nhoe một giọt máu vào giữa trán tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa vùng vẫy kháng cự, thế nhưng vẫn bị ép buộc khế ước, trên trán xuất hiện khế ước hậu đẳng hai sao.



"Nhị cấp phong hệ ma thú, thật trâu bò nha. Vừa mới sinh ra đã có tu vi cao như thế, chủ nhân, ngươi không thiệt chút nào a!"

Tiểu gia hỏa lại gào khóc, quá đáng, hắn cư nhiên bị cưỡng ép khế ước, vì sao? Hắn chỉ mới vừa sinh ra thôi mà!

Như Phong hài lòng cười, "Cũng không tệ, Vô Song, nó là chủng loại gì? Có phải thằn lằn hay không? Hay là loại trùng gì?"

"Trùng? Thằn lằn?" Vô Song nhìn chủ nhân, khóe miệng co quắp, nhìn tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác, "Chủ nhân, người này là một ấu long!"

"Rồng?"

Như Phong lại lần nữa nhắc tới tiểu gia hỏa, vẻ mặt không tin, "Rồng là như vậy sao?"

Dùng tay bũng khẽ vào cái mông nhỏ xíu của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lập tức hoảng đến hoảng đi, ủy khuất khóc. Chủ nhân hắn sao lại xấu như vậy, oa oa!

"Vô song bảo đảm chủ nhân chỉ có lời không có lỗ!"

Như Phong hài lòng đem vật nhỏ trong tay đưa cho Vô Song, nở nụ cười, "Ta nghe không hiểu hắn nói gì cả. Ngươi hỏi thử xem xem hắn là đực hay cái a, ta biết còn đặt cho hắn một cái tên chứ!"

Đực ? Cái ? Đây không phải là muốn xem hắn... A a a! ! ! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play