“Nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, tôi cũng có thể đoán ra được hai người đang tính đến chuyện lâu dài..” Hàn Kỳ Âm nói từng câu chân thành, từng lời nói như chạm vào chỗ yếu nhất trong trái tim Nhật Hạ.

“Nhưng cô nên biết, Hứa gia không phải một gia tộc tầm thường. Năm năm trước tôi cũng đã cảnh báo cô một lần, chắc hẳn cô cũng không phải không biết.”

“Và cô nên biết, những công tử nhà giàu luôn được sắp xếp kết hôn với những tiểu thư nhà danh giá xứng đáng với họ. Dù cô có là tiểu thư nhà họ Giản, nhưng họ cũng đâu công khai cô ra ngoài? Dù có công khai đi chăng nữa, cô cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi lưu lạc đến tận khi trưởng thành mới tìm lại nhà họ Giản. Đây không phải định kiến, càng không phải danh lợi, mà là hoàn cản tương đồng, lối sống tương đồng thì mới có thể giữ được tình cảm bền lâu.”

Nhật Hạ không hiểu tại sao bản thân không thể phát ra câu phản bác nào, từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngồi nghe. Nội tâm không ngừng gào thét.

Cô phục vụ đi tới, để tách cà phê lên bàn, nhìn thái độ của hai người thì vội vàng đi ra chỗ khác.

Hàn Kỳ Âm chầm chậm cầm chiếc thìa bạc khuấy cốc cà phê, màu trắng của sữa và màu nâu đậm của cà phê chầm chậm hoà vào nhau.

“Chắc hẳn cô chưa nghe câu chuyện về gia đình của Hứa Âu Thần nhỉ? Biết vì sao ngay từ nhỏ anh ấy đã sống trong cô nhi viện không? Anh ấy đã từng có mẹ, cha anh ấy lén lút yêu đương với một người phụ nữ tầm thường. Hai người lén lút sống với nhau, sinh ra một cặp song sinh. Cuộc sống yên bình chẳng mấy chốc bị phát hiện, Hứa phu nhân lúc bấy giờ tức giận, lập tức tìm mọi cách uy hiếp cha anh ấy quay về Hứa gia. Không hiểu vì sao, một thời gian sau mẹ anh ấy phát hiện mình đã mắc bệnh máu trắng, liên lạc của hai người bị cắt đứt hoàn toàn. Một năm sau, mẹ của Âu Thần vì bệnh máu trắng mà qua đời trong bệnh viện, hai đứa con nhỏ phải sống khổ sở trong cô nhi viện. Sự thật phũ phàng là, lúc ấy Hứa thiếu gia đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người vợ cũ, vui vẻ sống với tiểu thư của một gia tộc giàu có mới, thừa kế khối toàn sản kếch xù của gia tộc.”

Dương Nhật Hạ nghe xong, bàn tay định cầm tách trà lên đã run run, cầm không vững nữa. Hoá ra đó là lí do anh hận gia tộc đến như vậy.

“Chúng ta đều là phụ nữ, đều có trách nhiệm bên cạnh người đàn ông, làm hậu phương vững chắc cho họ. Nhưng quan trọng là, Âu Thần ở bên tôi sẽ nhận được gì, ở bên cô sẽ nhận được gì.”

Nhật Hạ dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta, từ nãy đến giờ cô đã nhẫn nhịn chịu đựng đủ rồi.

Hàn Kỳ Âm nở một nụ cười thiếu tự nhiên, nhìn thẳng vào mắt Nhật Hạ.

Hàn Kỳ Âm đắc ý nghĩ rằng Nhật Hạ sẽ lại ngoan ngoãn rút lui như năm năm trước, tự mình chọn lấy đau khổ.

Nhật Hạ nghe chuyện xong, vỗ tay tán thưởng:

“Cô thật có tài kể chuyện.” Nhật Hạ bật cười, nhìn Hàn Kỳ Âm.

“Cô nghĩ chiêu trò tâm lý của cô, có thể lừa tôi tới tận hai lần?”

“Tôi..”

“Hàn tiểu thư, để tôi nhấn mạnh lại với cô một lần nữa. Không biết cô nghe không hiểu, hay không muốn hiểu nữa. Cứ cho là cô cao quý hơn tôi, xuất thân ngọc ngà đi. Cứ cho là Hứa gia không tầm thường đi, tôi cũng biết rồi. Những điều ấy hoàn toàn nghe cô hết. Nhưng điều quan trọng không phải Âu Thần ở bên ai sẽ nhận lại gì, mà là Âu Thần chọn ai kìa. Cô chỉ xin vài phút, mà đã chiếm dụng gần nữa tiếng của tôi rồi, mời cô về cho.”

“À quên nữa, mời cô hai tháng nữa đến đám cưới của chúng tôi nhé. Thiệp mời sẽ sớm được gửi đến thôi.”

Tác giả: cay thì nhất\=)))))))))))))

Mặt Hàn Kỳ Âm lập tức biến sắc, thái độ liền trở nên lúng túng. Nhưng vẫn cố gồng mình nặn ra một nụ cười méo mó.

“Tôi chỉ nói thế thôi, mong cô cân nhắc những quyết định của mình. Vì quyết định của cô sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ xung quanh.

Nói xong liền cầm túi lên, đứng dậy bình thản đi ra ngoài.

Thật nực cười.

Hứa Âu Thần không phải loại người coi hôn nhân là trò đùa, càng không phải người quan tâm đến tài sản hay gia tộc như Hàn Kỳ Âm nói.

Và điều quan trọng nhất là Nhật Hạ luôn tin tưởng anh. Tình yêu của bọn họ còn cần kiểm chứng nữa sao?

Nhật Hạ cảm thấy những điều Hàn Kỳ Âm vừa nói thật nực cười. Nhật Hạ của năm năm trước nghe xong sẽ lập tức chùn bước, nhưng Nhật Hạ của hiện tại sẽ mạnh mẽ đối mặt, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ.

Đôi tay đang lướt trên bàn phím, từng số liệu hiện ra thì âm báo tin nhắn vang lên, màn hình điện thoại sáng. Nhật Hạ liếc mắt nhìn qua, là tin nhắn của anh. Hứa Âu Thần dặn cô chờ thêm một chút nữa, đối tác hôm nay muốn bàn thêm về dự án căn hộ mới của công ty. Nhật Hạ ngoan ngoãn nhắn lại, kêu nhân viên lại rồi gọi thêm một cốc trà nữa ngồi chờ anh.

Thỉnh thoảng lại vui vẻ liếc nhìn chiếc nhẫn xinh xắn trên tay mình, nở một nụ cười đáng yêu.

Ba tháng trước.

Hôm nay Hứa Âu Thần đi làm về sớm, gọi điện cho Nhật Hạ nói rằng muốn cùng cô đi đón Hạ Nhi. Nhật Hạ ở nhà vui vẻ đồng ý, sửa soạn rồi cùng anh đến trường mẫu giáo.

Vừa tới nơi, đã thấy Hạ Nhi ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ đón trong lớp, vừa nhìn thấy cô đã gọi to từ xa

“Mẹ! Mẹ!” Khi thấy Hứa Âu Thần từ xa, nụ cười của con bé càng rạng rỡ hơn, lao thẳng vào lòng Hứa Âu Thần.

Nhật Hạ đang định bước lên ôm lấy con bé, nhưng Hứa Âu Thần đã nhanh hơn một bước, sải bước chân đến trước mặt Hạ Nhi, thơm lên chiếc má bánh bao của con bé.

Lúc này Hạ Nhi vẫn chưa chịu gọi Hứa Âu Thần là bố, luôn luôn gọi hai tiếng chú.

Hạ Nhi cười đến tít cả mắt, ôm chặt lấy cổ anh, cũng thơm chụt lên má anh một cái rõ kêu.

Nhật Hạ nhìn rồi mỉm cười, đó là tình cha con.

Các cô giáo đứng đó cũng bắt đầu xì xào bàn tán, ai cũng tưởng Nhật Hạ là mẹ đơn thân, bất ngờ hôm nay người đàn ông ngày trước lại đến đón Hạ Nhi. Trầm trồ rằng Hạ Nhi rất giống bố.

Hứa Âu Thần yêu chiều bế Hạ Nhi, con bé cười tươi nói muốn đi ăn kem. Đây là khung cảnh đáng yêu đến muốn rơi nước mắt, một nhà ba người hạnh phúc như bao gia đình khác.

Lúc này, cảm xúc của Nhật Hạ hỗn loạn, cô chưa bao giờ thực sự nói cho Hứa Âu Thần về Hạ Nhi. Chắc hẳn anh cũng chưa nhận ra Hạ Nhi là con mình, hoặc đã nhận ra rồi nhưng không nói với cô. Nếu trong trường hợp chưa biết, nếu được biết rằng Hạ Nhi là con gái ruột của mình, anh sẽ phản ứng ra sao?

Nhật Hạ đang do dự, Hứa Âu Thần đã lên tiếng trước.

“Mấy đứa trẻ ở đó luôn miệng gọi mẹ và bố.. duy nhất Hạ Nhi lại gọi chú.”

Hứa Âu Thần quay qua nhìn Hạ Nhi đang ngồi trong lòng Nhật Hạ, ánh mắt có chút khó tả.

Cô hiểu ý anh, giật mình. Còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã tiến gần đến Hạ Nhi, vuốtvd gương mặt phúng phính của con bé, nhỏ giọng hỏi.

“Nói chú nghe, Nhi Nhi có bố không?”

“Bố..” Hạ Nhi cúi mặt xuống dưới, trở nên buồn bã hẳn.

Hứa Âu Thần thấy vậy liền hôn lên trán con bé an ủi. Rồi quay qua bắt đầu lái xe.

“Em định nói ra sự thật, hay để ngày mai anh sẽ tự mình đưa Nhi Nhi đi xét nghiệm DNA?”

“DNA?...”

“Anh đã biết từ lâu rồi.. em chưa kết hôn, cũng chưa có chồng. Con gái em, Hàn Hạ Nhi năm tuổi.”

Nhật Hạ lúng túng, nhất thời không biết đối diện với anh thế nào..

“Lúc đó anh thực sự rất ngu ngốc. Không hề nghĩ đến việc em chưa kết hôn, mặc dù vẻ bề ngoài và thái độ của em đã phơi bày tất cả...”

“Anh chỉ nghĩ Hạ Nhi thiếu thốn tình cảm của người cha, do chồng em không tốt, chứ chưa bao giờ dám khẳng định Hạ Nhi là con anh.. tại sao em mang thai con của anh mà vẫn chọn rời bỏ anh?”

Đây là lần đầu tiên sau khi cô khỏi bệnh anh nói đến chuyện quá khứ.

Câu cuối cùng Hứa Âu Thần nói to hơn, còn cố ý nhấn mạnh, khiến Hạ Nhi ngồi trong lòng Nhật Hạ sợ hãi, nhìn lên cô rồi ngập ngừng “mẹ..”

Hứa Âu Thần cảm thấy mình có chút hơi to tiếng, quay qua Hạ Nhi lên tiếng dỗ dành..

“Hạ Nhi ngoan..”

Hứa Âu Thần lái xe về nhà, lạnh lùng buông một câu bằng khẩu khí i hệt ngày trước khiến Nhật Hạ nghe xong phải rùng mình

“Về nhà anh sẽ tính sổ với em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play