Hôm nay là cuối tuần, Nhật Hạ quyết định dành nguyên ngày hôm nay để ngủ nướng. Hạ Nhi lại đã đi chơi với ông bà và các bác, chỉ còn lại cô và Hứa Âu Thần cùng nhau nướng tại nhà. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, nhưng hai người vẫn chưa có dấu hiệu muốn bước ra khỏi chiếc giường êm ái, như hai con sâu lười vậy.
Đến tận khi chiếc bụng đói khủng bố, Nhật Hạ mới lười biếng buông anh ra, định bụng ra ngoài nấu bữa trưa cho cả hai.
Đang tìm đồ ăn chế biến trong tủ lạnh, chiếc điện thoại trên mặt bếp lại khẽ reo lên. Nhật Hạ dừng lại, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Thiên Di. Nhật Hạ không biết có chuyện gì, nhấn nghe máy.
“Chị đã cẩn thận chỉnh sửa tài liệu phòng Kinh doanh chuyển đến trong đó không chỉ liệt kê chi tiết thành tích của công ty, dự đoán tình hình tiêu thụ các căn hộ đã được định giá, còn thống kê tình hình giao dịch bất động sản trên toàn thành phố trong tháng. Khu chung cư của chúng ta có vị trí đẹp, giá cả khá hấp dẫn nên bán rất tốt. Nhưng gần đây có thông tin bất lợi, chính phủ muốn xây cầu vượt gần đó nên nhiều chủ hộ muốn trả lại nhà. Bộ phận chăm sóc khách hàng đang chật vật tìm cách đối phó.”
“Khỉ thật, hôm qua là đường cao tốc trên đầu biệt thự ven biển, hôm nay lại là cầu vượt phía trên chung cư. Ông nội định tuyệt đường sống của chúng ta luôn sao?”
Hứa Thiên Di nói một tràng, đầu Nhật Hạ bắt đầu ong ong. Giơ chiếc điện thoại ra xa, mới nhận ra đây là điện thoại của anh. Tại sao anh lại mua một đôi điện thoại giống hệt nhau chứ.
Nhưng nghe qua thông tin từ Thiên Di, cô cũng nhận thức được tình hình hiện tại khá nguy cấp, cũng bắt đầu hiểu vì sao mọi thứ đến một cách dồn dập như vậy.
“Là em đây, anh ấy vẫn chưa dậy.”
“Hả? Là em sao. Được rồi, ít nữa dặn Thần Thần gọi lại cho chị nhé.”
“Di... nếu có thể, cho em giúp sức một tay nhé. Công việc đơn giản thôi cũng được, dù chỉ là những việc lặt vặt nhưng em cũng muốn giúp.” Nhật Hạ nói, cô thực sự muốn giúp hai người. Chắc hẳn họ căng thẳng lắm.
“Được rồi, chị sẽ gửi vài bản báo cáo và thống kê để em làm, chị cúp nhé!” Thiên Di nói xong thì gấp gáp tắt máy.
Nhật Hạ thở dài, thì ra vẫn còn nhiều thử thách đến vậy. Quả nhiên không có gì là dễ dàng. Nhìn anh vẫn còn đang ngủ trên giường, chắc hẳn thời gian qua anh đã một mình chịu rất nhiều áp lực.
Nhìn thấy anh ngủ say như vậy, Nhật Hạ thực sự rất vui. Từ lúc hai người về chung một nhà, bệnh mất ngủ của Hứa Âu Thần cũng đã cải thiện hẳn, không còn phải thức dậy giữa đêm hoặc dậy sớm vào buổi sáng nữa.
Dương Nhật Hạ bắt tay vào nấu ăn, mùi đồ ăn chẳng mấy đã thơm khắp căn nhà, khiến Hứa Âu Thần phải chui ra từ trong chăn thám thính xem cô nấu gì mà thơm vậy.
Uể oải bước ra ngoài, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhật Hạ, vùi đầu vào cổ cô.
“Em nấu gì vậy?”
“Em nấu món anh thích, vẫn còn chưa nhận ra sao?” Nhật Hạ bật cười, vừa nói vừa nêm nếm gia vị vào món cơm rang trứng.
“Nhận ra rồi, thơm quá.” Hứa Âu Thần nói, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Nhật Hạ, lưu luyến buông cô ra rồi vào nhà vệ sinh đánh răng.
Dương Nhật Hạ lúc trước đã nhớ lại được những món ăn mà anh yêu thích. Thời gian hai người vẫn sống cùng nhau hồi học đại học, không có nhiều tiền nên chủ yếu chỉ cùng nhau nấu ăn tại nhà, khẩu vị ăn uống của cả hai cũng đơn giản. Hứa Âu Thần thích tất cả những món cô nấu, lúc nào cũng động viên Nhật Hạ nấu ăn mặc dù cô rất vụng về. Cũng nhờ vậy mà tay nghề Nhật Hạ cải thiện rất nhiều. Đến bây giờ cô chỉ muốn nấu lại những món ăn đó, như một cách nhớ lại những kí ức tươi đẹp.
“Hôm nay anh sẽ dẫn em đi làm cái này.” Hứa Âu Thần vừa đút một miếng cơm vào miệng của Nhật Hạ, mỉm cười nói.
“Làm gì thế?” Nhật Hạ nhai miếng cơm anh đút, gương mặt háo hức.
“Chút nữa sẽ biết.”
Hứa Âu Thần luôn biết cách khiến người khác tò mò.
Sửa soạn xong, anh đưa cô đến một quán cafe, dặn cô ngồi đợi một chút nữa sẽ quay lại. Nhật Hạ ngoan ngoãn đồng ý, lấy chiếc laptop trong túi ra giải quyết nốt những công việc được Thiên Di dặn dò. Cô không đi làm nữa, nhưng vẫn muốn giúp đỡ anh và Thiên Di, liền làm ở nhà, giúp được chút nào hay chút ấy.
Do Hứa Âu Thần quá chiều chuộng, chứ cô đâu vô dụng đến mức ấy chứ!?
Tập trung xem xét báo cáo, bỗng nhiên một bóng người ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô.
Nhật Hạ theo bản năng nhìn lên, đập vào mắt cô là gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Hàn Kỳ Âm.
Nhật Hạ ghét phải gặp cô ta...
“Giản tiểu thư, tôi có thể nói với cô vài câu không?” Hàn Kỳ Âm lịch sự dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Nhật Hạ, đã lấy lại được vẻ đoan trang thường ngày chứ không xấu xí, méo mó như lần gặp trước.
Khả năng diễn thật đáng khâm phục. Nếu cô ta chịu đi làm diễn viên, thực sự sẽ trở nên nổi tiếng đấy.
“Xin lỗi, tôi đang làm việc.” Nhật Hạ chỉ muốn tránh đi thật nhanh, không muốn đối diện với cô ta.
“Tôi chỉ muốn nói vài câu, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cô đâu.”
Giọng cô ta khẩn thiết, còn cố tình dùng ánh mắt đáng thương đó. Nếu không biết chuyện, chắc người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Nhật Hạ đang ức hiếp cô ta. Nhật Hạ không muốn nói nhiều, quyết định gật đầu chờ xem cô ta muốn nói gì. Dù giữa hai người chẳng có gì để nói với nhau.
Hàn Kỳ Âm nhỏ giọng gọi cô phục vụ đứng gần đó. Vừa nhìn trang phục và thái độ của Hàn Kỳ Âm, cô nhân viên trở nên niềm nở hẳn.
“Chị muốn gọi món ạ, em gửi chị menu ạ..”
“Cho tôi một cà phê nhé.” Nói xong, Hàn Kỳ Âm nhét tờ một trăm tệ rút từ trong ví ra đưa cho cô phục vụ bàn.
Cô phục vụ nhận tiền, cúi gập người cảm ơn rối rít. Đây là thói quen của những người nhiều tiền, họ vẫn dùng tiền để mua sự kính trọng của người khác.
Cô phục vụ đi ra, Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng trẻo xinh đẹp lên bàn, ánh mắt hôm nay dịu hiền hẳn, không lộ ra chút sơ hở nào.
“Chắc hẳn cô rất yêu Âu Thần phải không?”
“Tôi..” Nhật Hạ lúng túng, đáp án ngay lập tức hiện ra trong đầu, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào cho đúng.
“Tôi biết cô không phải hạng đàn bà ham danh lợi, cô nhất quyết ở bên Âu Thần như vậy là vì cô rất yêu anh ấy.”
Nhật Hạ đã thực sự tưởng với tính cách của cô ta, cô ta sẽ kênh kiệu lập tức hỏi mấy câu hỏi trong phim như “cô cần bao nhiêu tiền?” Hay lên tiếng cảnh báo “cô đừng lầm tưởng, Âu Thần chỉ chơi bời với cô thôi.”
Nhưng khẩu khí và thái độ đó thực sự khiến Nhật Hạ không tài nào mở được miệng.
“Âu Thần đúng là người đàn ông hiếm có, vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm thực sự rất sâu sắc, một khi đã yêu thì sẽ hết lòng. Cô là một cô gái may mắn.”
“Thật sự cô muốn nói gì?”
“Ngày lần đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau lúc anh ấy mới được đưa về Hứa gia, hai người chúng tôi đã cùng ngắm sao trong công viên khi anh ấy một mực đòi quay về cô nhi viện. Khoảnh khắc anh ấy khoác chiếc áo lên vai tôi, kể ra những tâm sự giấu kín trong lòng.. tôi đã thực sự yêu anh ấy. Vì anh ấy, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả, sẵn sàng nhẫn nhịn tất cả.”
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Dương Nhật Hạ đã tự mình an ủi bản thân, chắc chắn sẽ quang minh chính đại ở bên anh. Nhưng khi Hàn Kỳ Âm nhắc lại những chuyện này, như mở ra những ký ức khi cô vẫn chỉ là người thứ ba, mang lại cho Nhật Hạ cảm giác như cô vẫn chỉ là tình nhân nhỏ bé vụng trộm cùng Hứa Âu Thần.
Nhật Hạ nghe xong, đưa đôi mắt nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón tay mình, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ đối mặt, tình yêu anh dành cho cô đâu còn gì để nghi ngờ hay chùn bước nữa?
“Nếu cô đến đây chỉ để nói những chuyện này, tôi xin phép không tiếp. Mời cô về cho.”