Minh Tuệ Đứng nhìn Tuyết Hương thơ thẩn một hồi lâu mà không ý thức được. Cô cứ đứng đó mà ngẩn người cho đến khi nghe tiếng gọi:

“Minh Tuệ, chị ở đây nè.”

Đinh Tuyết Hương vừa ngẩn đầu lên, đã nhìn thấy Huỳnh Minh Tuệ đứng ngẩn ngơ ngay cửa ra vào mà không nhúc nhích, bất chợt cô có cảm giác buồn cười.

Cô bé này, thật sự rất thú vị đó. Lúc phỏng vấn em ấy, cô thấy được em vốn là một cô gái thông minh, lanh lợi. Cho dù có đôi lúc lại thấy em ấy ngẩn ngơ, trông ngô ngố nhưng chung quy thì rất đáng yêu.

Lần thứ hai gặp em ấy, lúc đấy em đang bị bác bảo vệ la, vẻ mặt trông rất tội nghiệp, dường như sắp khóc, cô thật sự đau lòng mà nhanh chóng giải vây cho Minh Tuệ.

Minh Tuệ thật sự rất đẹp, vẻ đẹp đáng yêu, trong sáng và đầy sức sống. Nói chuyện với em ấy, cô có cảm giác như sống lại tuổi trẻ. Người theo đuổi cô thật không thiếu, nam lẫn nữ, nhưng cô lại không có cảm giác, chỉ cảm thấy phiền.

Chỉ duy nhất khi ở cạnh Minh Tuệ, cô mới có cảm giác muốn được ở gần em ấy mãi để cưng chiều thôi.

Tình đầu của cô cũng là một cô gái, sau khi chia tay cách đây tám năm, cô không còn yêu ai nữa. Khi Minh Tuệ xuất hiện, cô lại lần nữa rung động. Bản thân thật sự muốn chở che, bao bọc cho người con gái trước mặt này.

Mà có vẻ như con bé Đặng Minh Châu cũng thích em ấy. Cô nhìn thấy được điều đó.

Đinh Tuyết Hương không muốn quá sổ sàng mà tiếp cận Minh Tuệ, liệu khi biết được cô thích con gái, em ấy có sợ hãi mà xa lánh cô không?

Cô không biết, nhưng cô không muốn đánh cược lớn như vậy.

\*\*\*

Minh Tuệ giật mình mình quanh vì nghe tiếng gọi tên, rồi cô nhanh chóng đi nhanh lại bàn của Tuyết Hương mà ngồi xuống.

“Em uống gì gọi đi.”

Tuyết Hương ân cần nói.

“Dạ, cho em một ly Mattcha.”

Minh Tuệ quay qua nói với chị phục vụ rồi căng thẳng nhìn Tuyết Hương, cô vốn không biết có chuyện gì mà lại bị gọi đến đây.

“Sáng giờ em đi được những đâu rồi?”

Tuyết Hương vào ngay vấn đề.

“Dạ, vào công ty họp đầu giờ xong ra ngoài đã tám giờ ba mươi, em mới đi được một công ty thôi ạ.”

Minh Tuệ ngại ngùng trả lời.

“Hừm, thế bên đó nói như thế nào?”

Minh Tuệ kể lại hết buổi gặp mặt đầu tiên thảm hại của mình cho Tuyết Hương nghe, chị chỉ lắng nghe rồi bật cười. Chị nói Minh Tuệ phải mặt kệ tất cả, họ có nói gì cũng đừng buồn. Làm nghề dịch vụ là như thế. Chị còn nói lúc chị mới vào nghề còn bị người ta nói đến khóc luôn kìa.

Sau khi nói chuyện với Tuyết Hương, Minh Tuệ đã thấy đỡ hơn, không còn buồn nhiều nữa. Cả hai vui vẻ trò chuyện, nói nhau nghe đủ thứ. Tuyết Hương truyền lại cho cô những kinh nghiệm ngày đầu chị ấy đi làm.

Minh Tuệ lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép. Cô cảm thấy thư giản hơn, và không còn muộn phiền nhiều như trước.

Gần 12 giờ trưa, Tuyết Hương đề nghị Minh Tuệ đi ăn với chị ấy. Cả hai ghé vào một quán lẩu gần đó mà ăn trưa. Ăn xong chị quay về công ty làm việc, còn Minh Tuệ chạy đi làm cho đến năm giờ chiều.

Cô cảm giác cả người mệt rã người, và có phần hơi say nắng. Nhắn tin cho Minh Châu nói rằng cô không đi ăn chiều vì mệt, cậu ấy không cần đến chỗ hẹn đâu. Xong xuôi Minh Tuệ chạy nhanh về nhà nằm nghỉ.

Vừa nằm xuống điện thoại reo lên. Là số của Ân Tú, Minh Tuệ bắt máy ngay không chút do dự:

“Dạ em nghe đây.”

Minh Tuệ giọng mệt mỏi bắt máy, giọng có chút vui.

“Em mệt sao? Sao giọng không khỏe thế? Chị gọi video nhé!”

Ân Tú lo lắng, đề nghị gọi facetime.

Ân Tú tắt máy, rồi gọi lại ngay. Minh Tuệ nhìn thấy bên kia màn ảnh là gương mặt xinh đẹp, thanh tú của chị. Mọi mệt mỏi đều như tan biến đi hết.

“Chị hôn người ta một cái đi, mệt quá nè.”

Minh Tuệ làm nũng với Ân Tú, chị ấy bật cười, nhưng cũng chiều theo Minh Tuệ:

“Ừ, đưa mặt sát màn hình đi.”

\*chụt chụt chụt\* Minh Tuệ không nhìn thấy được chỉ nghe vài tiếng chụt chụt vang lên, cô vừa vui vừa thấy buồn cười. Kéo điện thoại ra xa để nhìn cho rõ mặt của Ân Tú:

“Mấy hôm nay chị ốm đi à, thấy chị ốm hơn lúc gặp em.”

“Ừ, dạo này công việc chị nhiều quá, mà sau hôm nay bắt đầu chị tăng ca đó vợ, chị làm thêm vài việc nữa, sợ ít được nói chuyện với em.”

“Dạ, không sao đâu.”

Miệng nói thế thôi chứ Minh Tuệ cảm giác rất buồn, giọng chùng xuống hẳn.

“Chị nhớ vợ lắm, nhớ không chịu nổi luôn, muốn gặp vợ ngay.”

Ân Tú giọng cưng chiều nói.

“Em cũng nhớ chị lắm, cố gắng lên chị, vài tháng nữa là gặp nhau rồi.”

“Mong là sớm hơn dự định, chị muốn gặp em lắm rồi.”

Khi Minh Tuệ tắt máy đã là tám giờ tối. Cô đi xuống bếp tiếp tục nấu nước để ăn mì, vừa ăn được phân nữa tô thì có tiếng tin nhắn đến, là Minh Châu:

“Cậu mệt sao? Ăn gì chưa? Lại ăn mì nữa đúng không? Tớ có đặt ship cho cậu đồ ăn rồi đấy, tầm 15 phút nữa shipper gọi cậu xuống lấy nhé.”

“Cậu đặt làm gì, tớ ăn gần xong rồi.”

“Không sao đâu, cậu để ăn khuya cũng được mà, đừng ăn mì mãi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

\- HẾT CHƯƠNG 27 \-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play