Cố Trạm Vũ thấy cô dường như tỉnh táo và có tinh thần hơn, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Vì vậy anh cũng không làm phiền để cô đang ngắm cảnh.

Cô hỏi: “Đây là thị trấn Tang Đôi sao?”

“Ừ, nơi chúng ta sống cách đây không xa.”

Khi đến nơi, Cố Trạm Vũ đỡ cô ra khỏi xe, cảnh giác quan sát cảnh vật xung quanh một lúc lâu, mới đưa cô đi quanh chợ rồi về nhà trọ.

Người của anh đang đợi ở cửa nhà. Đây là nhà trọ tốt nhất ở thị trấn này, rất yên tĩnh. Trong phòng có người đang đun nước, Cố Trạm Vũ dẫn cô vào nhà rồi lấy nước tắm cho cô.

Khi Vân Khanh bước vào, cô thấy Cố Trạm Vũ và vài vệ sĩ mặc thường phục đang nói chuyện. Anh cau mày như muốn kiềm nén cảm xúc, không biết họ đang thảo luận gì.

Nhưng cô cũng không hỏi bất cứ điều gì, họ đã thay đổi lộ trình chạy trốn khắp nơi.

Sau khi cô tắm rửa xong ra ngoài, thì Cố Trạm Vũ đã mua rất nhiều nho về cho cô. Vân Khanh cảm thấy đối với những chuyện về phương diện này thì Cố Trạm Vũ rất vụng về. Kỳ thật người đàn ông nào cũng đều rất vụng về trong việc để ý các chi tiết trong cuộc sống, anh cũng như vậy...

Tâm trạng cô trùng xuống, cô lại cụp mắt. Thời gian gần đây trái tim cô rất yên lặng, cô không nghĩ về bất kỳ điều gì.

Hôm nay không biết tại sao, không rõ là do ốm nghén hay là nguyên nhân gì, Vân Khanh bất giác đưa tay ấn lên ngực. Trái tim cô cứ đập nhanh liên tục, cảm thấy rất lo lắng bất an.

Có lẽ nguy hiểm đang đến gần.

Vì ốm nghén nên cô cũng ăn được mấy quả nho, nhưng buổi tối lại không ăn được thứ gì cả, cô lại gầy 1 2 kg, chẳng còn cách nào khác mỗi lần ăn xong cô lại nôn ra.

Cố Trạm Vũ bảo cô đi ngủ.



Cô hỏi: “Chúng ta không vội vã lên đường nữa sao? Anh có chắc chắn rằng chúng ta đã an toàn không?”

Cố Trạm Vũ muốn tránh đi tầm mắt của cô, nhưng chỉ nhìn hai hốc mắt to nhô ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy guộc của cô. Anh không nỡ để cô vất vả thêm nữa, nếu tiếp tục vội vàng chạy trốn thì cô sẽ không chịu nổi.

Anh vỗ nhẹ vào vai cô: “Không sao, đêm nay chúng ta sẽ ngủ tại đây, em cứ yên tâm ngủ đi.”

Anh không đi ra ngoài mà ngồi trên ghế sô pha trong phòng. Anh không thể hút thuốc khi cô ở trong phòng nên chỉ ngồi đó.

Trong đôi mắt ấy đã không còn giống như ánh mắt hờ hững của năm năm trước đó, mà thay vào đó anh ngây ngốc nhìn nửa khuôn mặt cô, ánh mắt anh xen lẫn phiền muộn. Trước khi Vân Khanh chìm vào giấc ngủ, cô nghe được anh vò đầu thở dài.

Khoảng giữa đêm, Cố Trạm Vũ đột nhiên đánh thức cô và gọi khẽ: “Khanh Khanh, Khanh Khanh ...”

Vân Khanh đột nhiên ngồi dậy. Nếu không phải vì cô quá mệt mỏi cô sẽ không ngủ thiếp đi, trái tim cô nhấc lên đến cổ họng: “Sao thế? Có người đuổi tới sao?”

“Đúng vậy.” Cố Trạm Vũ đưa cho cô ấy một chiếc áo khoác dày, vội vàng trùm lên vai cô, lấy một đôi giày đi vào cho cô, khẩn trương nói: “Người mà anh bố trí ở lối vào của thị trấn nói rằng có ba chiếc xe đang đến, khoảng sáu dặm nữa sẽ đến đây. Tranh thủ lúc này, chúng ta phải đi mau.”

“Là người của ai?” Vân Khanh vội vàng buộc lại dây giày.

Cố Trạm Vũ cầm một túi lương khô nhét vào túi xách của cô, còn anh thì cầm một cái túi màu đen, nhìn cô thật sâu: “Anh cũng chưa rõ, nhưng anh đoán đây là người của đại sư tỷ đến thị trấn nhỏ này để dò là tin tức. Tốc độ của họ cũng nhanh thật!”

Vân Khanh nghe theo sự sắp xếp của anh, sắc mặt tái nhợt bị anh ôm xuống lầu.

Phía sau dãy trọ có một con đường nhỏ, hai chiếc ô tô đã đợi sẵn, một chiếc chở đầy vệ sĩ, chiếc còn lại dùng để chở cô và anh.

Xe chạy đi với tốc độ rất nhanh. Đây không phải là thành phố, hai bên đường không có đèn đường. Đường tối om, chỉ có ánh trăng soi bóng hai bên cánh đồng. Trong đêm, ở đồng cỏ phía xa vang lên tiếng côn trùng mùa hè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play