Sau khi lái xe hơn 20 phút, họ ra khỏi thị trấn và đi vòng về phía nam. Đây chính là con đường chạy quanh sườn núi, rất gập ghềnh.
Cố Trạm Vũ giữ cho người cô ổn định rồi nhét một miếng gừng vào miệng cô: “Em cố gắng chịu đựng một chút nhé, đừng nôn.”
Vân Khanh gật đầu.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gió phần phật, giống như tiếng cánh quạt của máy bay xé gió lao tới.
Cố Trạm Vũ thò đầu ra cửa sổ, nhìn lên trên bầu trời thì thấy có một chấm đỏ nhấp nháy, hướng di chuyển chính xác là hướng đến thị trấn Tang Đôi.
“Ai?” Vân Khanh có chút bất an.
Cố Trạm Vũ đóng cửa kính xe lại, nhíu mày một lúc rồi nói với tài xế: “Lại tăng tốc độ! Đi về phía nam không thay đổi, vòng sang đi đường nhỏ!”
Anh cúi đầu, mở chiếc túi màu đen.
Vân Khanh nghiêng người nhìn sang, đồng tử cô co lại, đó là một khẩu súng chưa lắp ráp. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Trạm Vũ, Cố Trạm Vũ cau mày, cuối cùng thẳng thắn nói: “Khanh Khanh, vừa rồi là máy bay của Thiên Dạ ...”
“Anh vẫn chưa nói cho em biết. Chiều nay anh nhận được tin. Người của anh ở thành phố S nói rằng họ nghe tin Thiên Dạ đã trốn khỏi nhà tù, thời gian chính là vào đêm hôm trước.”
Vân Khanh không biết phải nói gì, con ngươi cũng như không có chuyển động, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
“Sư tỷ đang ở phía trước, một khi cô ấy tìm được chúng ta, thì Thiên Dạ cũng sẽ tới.” Cố Trạm Vũ trịnh trọng nói. Vào lúc này, bầu trời một lần nữa quét qua một chiếc trực thăng khổng lồ.
Người vệ sĩ phía trước nhìn ra liền báo cáo: “Cố tổng, lại là trực thăng! Cách chúng ta khoảng năm phút đồng hồ thôi!”
Ánh mắt Cố Trạm Vũ biến đổi, anh quay lại nhìn vào đôi mắt đen của Vân Khanh, cô vẫn yên tĩnh ngồi. Dù không muốn nhưng anh đành phải nói thẳng: “Có lẽ ... anh ta cũng ở đây.”
Bởi vì đầu cô lắc lư dữ dội nên khăn trùm đầu của Vân Khanh trượt xuống trên vai. Cô giơ một tay túm lấy một nắm tóc, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng của cô không dễ nhận ra vẻ mặt bây giờ của cô như thế nào. Sau đó cả khoang xe đều rơi vào yên lặng.
“Không cần biết là thế nào, đây cũng là chuyện tốt. Nếu anh ta có thể kiềm chế được Thiên Dạ...”
Cố Trạm Vũ đột nhiên ôm cô vào lòng, hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Anh nhắm chặt hai mắt: “Dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em...... Anh biết em muốn nhân cơ hội này từ bỏ tất cả, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu!”
Anh chưa kịp nói xong, vệ sĩ ngồi trước đột nhiên cắt ngang: “Cố tổng! Đường vòng cua phía sau hai trăm mét có một chiếc xe đang đuổi theo chúng ta!”
Cố Trạm Vũ mở cửa sổ nhìn lại, phía sau bọn họ quả nhiên có một tia sáng, cũng không rõ có bao nhiêu xe đuổi theo họ, nhưng hắn nhất định là sư tỷ!
Bởi vì chiếc xe vệ sĩ phía sau đã lập tức bị nổ tung rồi.
Cố Trạm Vũ hét vào mặt người lái xe: “Rẽ vào đường ngoặt phía trước càng nhanh càng tốt, đừng cho họ thời gian chặn chúng ta lại!”
Chiếc xe đi nhanh đến nỗi như sắp bay lên. Vân Khanh bị Cố Trạm Vũ ôm chặt. Cô nắm lấy tay vịn, đầu óc choáng váng. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra hay mình đã đi bao xa. Nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại, cô sững sờ nhìn lên mới biết họ bị buộc phải dừng xe. Cố Trạm Vũ ngay lập tức mở cửa xe và đẩy cô xuống để cô chạy về phía trước, còn anh thì cầm súng chạy giật lùi về phía sau để bảo vệ cô.
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ ai với ai, hai bên sắp đối đầu với nhau.
Vân Khanh mờ mịt chạy về phía trước. Ngay lúc này, tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh tịch. Cô lập tức đứng đơ ra không nhấc nổi thêm một bước chân nào, cho đến khi bị vệ sĩ của Cố Trạm Vũ đẩy mạnh về phía trước: “Cố tổng khiến cô chạy trước!”
Vân Khanh quay đầu bỏ chạy, nhưng rồi cô nghĩ, còn Cố Trạm Vũ thì sao?
Lúc cô vừa quay đầu lại, thì cảm giác trên cổ lạnh toát, cô đột nhiên bị túm chặt.
Cô kêu lên một tiếng, rồi hít một hơi nắm lấy cánh tay của người đằng sau, khi con dao tiếp tục kề sát vào cổ cô thì ai đó đã đẩy người phía sau cô ra.
Là Cố Trạm Vũ, là hơi thở của anh ấy.
“Cố Trạm…” Vân Khanh chưa kịp hô tên anh xong, thì đột nhiên nghe thấy anh tấp giọng rên khẽ ‘A’. Anh cong người lại, hai tay đặt lên bụng.
Sau đó, anh quay người lại đánh nhau với người phía sau.
Vân Khanh dần dần nhìn rõ, trên bụng anh đang bị cắm một con dao ...
“Cố Trạm Vũ.”
“Cố Trạm Vũ...”
Anh hất người kia xuống, nhưng anh cũng ngã xuống đất. Dưới ánh trăng cô nhìn thấy áo sơ mi của anh dính đầy máu và đất, hắn lăn theo sườn dốc.
“Cố Trạm Vũ!” Vân Khanh hét lên, ánh mắt cô hoảng hốt, rồi chạy theo cố gắng muốn túm lấy anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT