“Ừ.” Anh đập tay vào thành ghế xe, nóng ruột nóng gan lo lắng. Anh cầu mong cô có thể đợi anh đến kịp, nhưng anh sợ rằng cô đã gặp nguy hiểm.

...

Đạo Thành.

Trên một con đường cao tốc hướng nam, khu vực này nằm trên cao nguyên hẻo lánh nên xe cộ lưu thông trên đường vắng ngắt,.

Chỉ có một chiếc xe buýt bình thường không mấy nổi bật đang chạy trên đường. Trong xe Cố Trạm Vũ nhẹ nhàng thay đổi tư thế ngồi một chút để người phụ nữ ngồi bên cạnh mình có thể ngả người thoải mái hơn.

Cô nhắm mắt lại, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ sẫm có hoa văn chữ Phạn che khuất một nửa khuôn mặt của cô, khiến nước da của cô càng thêm trắng nõn như tuyết. Hàng mi dày rủ nhẹ trên mi mắt như lông chim, đôi môi tái nhợt mím chặt lại. Mấy miếng vỏ cam dùng từ chiều hôm qua đến hôm nay, gần như không ngừng lật đi lật lại bịt vào mũi và miệng, nếu không cơ thể cô sẽ không thể chống đỡ nổi.

Cố Trạm Vũ mở cốc nước ra, đổ một ít nước vào miếng bọt biển, rồi chấm lên khóe miệng của cô.

Vân Khanh tỉnh lại, ý thức vẫn hơi mơ màng, vừa tỉnh dậy liền cảm thấy buồn nôn.

Hơn một tháng qua, triệu chứng ốm nghén của cô lại bắt đầu vào thời gian này.

Cô cố gắng nhẫn nại, hai hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt phờ phạc. Cô nhấc tay chỉnh lại chiếc khăn trên đầu rồi từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên đường cao tốc bụi bay mù mịt, mất một lúc cô mới nhìn rõ phong cảnh phía bên ngoài. Bầu trời trong xanh, cảnh vật rất đẹp, từ trong xe phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy những đỉnh núi tuyết.

Cố Trạm Vũ hạ giọng: “Tôi sắp đến thị trấn Tang Đôi rồi. Người của anh đã đến đó trước để thu xếp mọi thứ rồi. Em có thể tắm giặt và nghỉ ngơi một chút, lại cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi.”



Vân Khanh im lặng ngồi. Bỗng nhiên cô cúi gập người về phía trước, nhanh chóng đưa tay lên che kín miệng, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch.

Cố Trạm Vũ biết cô không nhịn được muốn nôn ra, anh lấy một cái túi ni lông từ trong túi áo mở ra, lúng túng lồng nó xuống phía dưới cằm cô: “Khanh Khanh bỏ tay ra, đừng cố nhịn nôn ra sẽ thấy thoải mái hơn!”

Vân Khanh chậm rãi thả tay ra, nắm lấy cái túi ni lông, nhíu mày nhíu lại.

Trong xe có một mùi rất đặc trưng, những người ngồi xung quanh họ đều dân địa phương gần đó, họ rất giản dị và mộc mạc. Có một người phụ nữ tốt bụng một vài quả nho đưa cho cô, nở một nụ cười thân thiện gập ghềnh mà nói vài câu bằng tiếng phổ thông: “Có em bé phải không, em gái, ăn một chút đi!”

Vân Khanh cười đáp lại, trong miệng cô thấy chua chua, nhìn thấy mấy quả nho cũng rất muốn ăn nên định chìa tay ra nhận.

Cố Trạm Vũ túm lấy bàn tay cô kéo lại, kéo khăn trùm đầu của cô thấp xuống một chút. Người phụ nữ lúng túng xấu hổ rụt người lại, Vân Khanh quay đầu lại nhìn anh.

Cố Trạm Vũ ngồi thẳng người dậy chỉnh khăn trùm đầu che khuất khuôn mặt của cô đảm bảo không ai nhìn thấy rồi nói: “Đừng chạm vào bất kỳ đồ vật của người lạ, Khanh Khanh, anh sẽ mua nó cho em sau.”

“Đôi vợ chồng này cũng thật là, vợ mang bầu mà còn du lịch hả?” Xung quanh có người cười nói.

Vân Khanh rũ mắt liếc nhìn sang Cố Trạm Vũ, vẻ mặt cô căng thẳng, chú ý tới hành khách ở phía trước và phía sau xe.

Khi xe đến trạm dừng, Cố Trạm Vũ đỡ cô xuống. Chân cô bị sưng tấy vì bị phù, đi lại rất khó khăn nên Cố Trạm Vũ cõng cô.

Sau khi rời khỏi bến xe, Cố Trạm Vũ nhìn xung quanh một vòng, rồi thuê một chiếc ô tô màu đen ôm cô ngồi lên. Vân Khanh nhìn hình ảnh những con đường, ngõ phố lướt qua cửa kính xe. Những ngôi nhà ở đây rất đặc trưng, mỗi gia đình đều treo một dải khăn sặc sỡ ở xà nhà trước cửa. Chỗ này có không gian rất yên tĩnh, phụ nữ thì mặc váy của dân tộc Tây Tạng, nam thì ăn mặc bình thường, nhàn nhã thong thả đi lại.

Đây chính là nơi mà cô muốn đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play