Hạ Thủy Thủy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chằng chịt vết thương của cô, nhẹ nhàng trả lời: “Các con của cậu đã được đưa sang Thụy Sĩ một cách an toàn, sau đêm cậu bị bắt cóc thì máy bay đã xuất phát rồi.”

Cô đoán rằng suy nghĩ của Vân Khanh có vài phần thanh tỉnh, biết chuyện này không thể hỏi Cố Trạm Vũ, chẳng lẽ đây là mục đích Khanh Khanh muốn gặp cô?

“An toàn…” Vân Khanh ngây ngốc nghe hai chữ này, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía.

Sau đó không nói gì thêm nữa, hai con ngươi lại giống như mất đi tiêu cự, cũng không cảm nhận được bàn tay của Hạ Thủy Thủy đang nắm lấy tay mình, giống như thân thể này không phải của cô vậy.

Một màu xám trống rỗng.

Hạ Thủy Thủy cảm thấy cả người cô như bị hồn bay phách lạc, vẫn còn chưa quay về trong thân thể.

Hạ Thủy Thủy khẽ chớp mắt, không hiểu đột nhiên Khanh Khanh hỏi như thế là có ý gì?

Vốn tưởng rằng cô đang nhớ đến các con, thấy được hi vọng, nhưng Hạ Thủy Thủy lại nghĩ lại, vừa rồi cô gọi Thập Tam Thập Tứ là “hai đứa trẻ kia”.

Trái tim Hạ Thủy Thủy như treo ngược lên, chẳng lẽ cô hỏi thế chỉ là muốn xác định chắc chắn hai đứa trẻ được an toàn? Đến lúc cô nói là “các con của cậu” thì Vân Khanh lại không có phản ứng.

Hạ Thủy Thủy mím môi,cẩn thận nhìn gương mặt trắng bệch như tớ giấy của Vân Khanh, cẩn thận dò hỏi: “Khanh Khanh, có phải cậu muốn hai đứa nhỏ trở về, ở bên cạnh cậu không?”

Vân Khanh yên lặng, chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Thủy Thủy, sau đó lắc đầu kịch liệt.

Hạ Thủy Thủy nhìn thấy thì vô cùng dau xót, cô đoán năm đó hai đứa bé kia nhất định là không phải do Khanh Khanh tình nguyện sinh ra.

Nhắc đến các con, có lẽ càng giống một lưỡi dao đâm vào tim cô hơn!

Cửa khẽ khàng vang lên!

Hạ Thủy Thủy còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Khanh đột nhiên giãy khỏi tay cô, chạy lại phía cửa sổ, kéo rèm mở cửa sổ ra, leo lên thành.



Hạ Thủy Thủy nhanh chóng đứng dậy, biến sắc: “Khanh Khanh!”

“Khanh Khanh!” Cố Trạm Vũ cũng xông vào, nhanh chóng nói với Hạ Thủy Thủy: “Giữ cô ấy lại!”

Cố Trạm Vũ quay đầu kéo nữ y tá kia ra, thấp giọng quát: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc tiến vào phải gõ cửa! Lúc mở cũng phải thật nhẹ nhàng, cô ấy sợ tiếng mở cửa! Cút!”

Hạ Thủy Thủy căng thẳng ôm lấy eo Vân Khanh, cảm giác cô đang run lên cầm cập. Mấy giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay Hạ Thủy Thủy, nóng như dao cắt.

Năm đó nhất định mỗi lần Lục Mặc Trầm mở cửa vào là lại xông đến ngược đãi cô.

Mỗi lần mở cửa là một lần tra tấn dằn vặt, thế nên cô rất sợ, rất sợ nó…

Hạ Thủy Thủy cố nén nước mắt, ôm chặt cô vẫn đang bò ở ngoài, thì thầm dụ dỗ: “Đừng sợ Khanh Khanh, là phụ nữ, cậu nhìn đi, cô ấy ra ngoài rồi. Chúng ta xuống dưới này được không? Ở đây không an toàn, tớ đỡ cậu đến giường được không? Ở đây lạnh lắm, nghe lời…”

Vân Khanh nhìn chằm chằm cánh cửa cho đến khi nó đóng lại, đôi mắt đỏ bừng lúc này mới cảm nhận được sự an toàn, thân thể sụp đổ, ngã quỵ xuống đất.

Hạ Thủy Thủy thấy cô đập tay xuống sàn, băng gạc lại chảy máu, vừa rồi cô trèo lên cửa sổ mà không hề biết đau, yên lặng thở dài, chậm rãi dẫn cô trở lại giường.

Vân Khanh dựa người vào giường, hai tay ôm đầu, yên lặng không phát ra bất kì âm thanh nào, giống như sắp chết.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ một hồi lâu, Hạ Thủy Thủy cũng đợi một hồi lâu.

Cuối cùng cô cũng khẽ lên tiếng: “Thủy Thủy… Tớ bị nhốt trong căn nhà đó, trong căn nhà đó chỉ có duy nhất một cánh cửa sổ, lớn như vậy…”

Cô run rẩy ra hiệu một cái.

Hạ Thủy Thủy cắn chặt môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play