Ánh mắt cô tối sầm lại: “Nhưng cho dù lớn như thế nhưng tớ vẫn không thể nhìn ra bên ngoài được, bởi vì tớ bị xích lại, một sợi dây xích móc vào cổ tớ, dài như thế này. Phần lớn thời gian tớ nghỉ ngồi trên mặt đất, có một cái bát đựng nước. Tớ chỉ có thể nhìn bát nước đó, nếu như không di chuyển thì tớ có thể ngủ được một lát, nếu như bắt đầu lay động thì tớ biết trên lầu có tiếng bước chân, là anh ta đến…”

Hạ Thủy Thủy hô hấp ngưng trọng.

Nhìn Vân Khanh vén tóc ra sau, tiếng nói vô cùng máy móc: “Thỉnh thoảng tớ cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ, có người đi ngang qua, có một cái gì đó có thể khiến cho tớ nhớ được ngày tháng chứ không phải là những ngày dài dằng dặc. Tớ rất muốn được đọc sách, rất muốn quay trở lại trường học. Có một lần tớ thực sự đã trốn thoát được, nhưng anh ta đuổi theo tớ, ở trong thư viện làm nhục tớ, còn ra tay đánh tớ… Tớ đã từng mang thai một lần, là do chính tay anh ta động thủ giết hại. Anh ta coi đó là niềm vui, tớ nghe Thiên Dạ ở phía sau cười, cô ta nói anh ta không nỡ ngược đãi cô ta nên mới tìm một người giống cô ta để làm. Anh ta mỉm cười như ma quỷ, lúc anh ta uống say rồi dằn vặt tớ luôn gọi tên Thiên Dạ…”

“Tớ chỉ là cảm thấy không sao hiểu được, tại sao tớ lại phải liên quan đến hai người bọn họ? Rõ ràng là tớ cứu anh ta, thế giới này không có sự lương thiện và đạo đức sao? Tớ nằm mơ cũng muốn Cố Trạm Vũ đến cứu tớ, có nằm mơ cũng muốn… Nhưng càng về sau thì ý định tự sát của tớ càng nhiều, càng về sau anh ta càng tức giận, tìm mọi cách tra tấn tớ. Cuối cùng, anh ta còn ép tớ mang thai, tớ giả vờ không phản kháng, tính tình anh ta cũng tốt hơn rất nhiều lần, còn cho tớ ra ngoài chơi hai lần, đi ra biển. Lúc đó tớ rốt cuộc cũng tìm được cô hội bỏ cái thai đi, anh ta phát hiện ra, túm tóc tớ dìm xuống biển, đá tớ, hành hạ tớ không ngừng. Từ đó về sau tớ không bao giờ được ra ngoài nữa, cũng không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời…”

“Bụng tớ càng ngày càng to lên mà anh ta còn muốn. Nhưng tớ không sinh non, bụng tớ đau vô cùng… Đau quá, tớ không muốn sinh, nghĩ đến là thấy ghê tởm, trong lòng đều là hận thù… Anh ta và Thiên Dạ cãi nhau, Thiên Dạ muốn hại bọn trẻ nhưng anh ta không đồng ý, thế nhưng cãi nhau xong anh ta lại đến hành hạ tớ, tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao? Tớ chỉ mong có một ngày có thể kết thúc cuộc sống tù binh này, nhưng dần dần tớ lại cảm thấy có lẽ cả đời này mình không thoát ra được, cậu có hiểu được cảm giác tuyệt vọng đó như thế nào không? Loại tuyệt vọng giống như con thiêu thân bị mất đầu, không có một tia sáng nào, tất cả mọi thứ chờ đợi tớ chỉ là máu, cuộc sống vô hồn, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, không thể chết…”



“Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa Khanh Khanh, cầu xin cậu đừng nói nữa…” Hạ Thủy Thủy kêu lên, bật khóc, ánh mắt đỏ bừng, cả người run rẩy.

Đây chỉ là một chút thôi, đúng hay không? Không nói được, cô không có cách nào nói ra được.

Đao cùn đâm thấu xương, Hạ Thủy Thủy không hít thở được, ôm chặt lấy Vân Khanh, ôm thật chặt lấy, chỉ sợ ngay sau đó cô lại không hô hấp nữa.

Trong đầu cô có bao nhiêu suy nghĩ, nhưng Hạ Thủy Thủy nghe thế nào thì cũng không giống như Lục Mặc Trầm mà cô biết.

Quý Tư Thần dường như đã đề cập đến chuyện gì đó qua điện thoại, cái gì mà nhân cách thứ hai, Hạ Thủy Thủy chợt lóe lên, như thể có những gì đó xâu chuỗi nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play