Quý Tư Thần vừa nãy lại gọi điện cho cô ấy, Hạ Thủy Thủy nghe điện thoại xong thì như bị sét đánh.
Hai ngày không ăn không ngủ được, chỉ biết chờ đợi.
Khanh Khanh, Khanh Khanh…
Không để cô phải thất vọng, Khanh Khanh nhớ được cô, muốn gặp cô. Nếu Cố Trạm Vũ không rơi vào đường cùng thì nhất định cũng sẽ không gọi điện cho cô.
Vừa mới cúp điện thoại thì Hạ Thủy Thủy đã lập tức báo cáo tình hình cho Quý Tư Thần. Ý của luật sư Tần là cô cứ đến biệt thự trước, đừng dẫn theo người, chờ xem tình huống của Khanh Khanh như thế nào rồi báo cáo tiếp.
Hạ Thủy Thủy lái chiếc BMW ra ngoài, thậm chí còn không thèm trang điểm, cứ thế đi.
Nửa tiếng sau đến được Cố gia. Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào bên trong.
Không ai ngăn lại, chắc là Cố Trạm Vũ đã căn dặn trước. Hạ Thủy Thủy chạy lên tầng hai thì bước chậm lại, bởi vì vô cùng yên tĩnh.
Cố Trạm Vũ đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, bất động nhìn vào bên trong.
Cảm nhận thấy có người tới gần, anh ta hơi nghiêng người sang một bên. Thấy người đến là Hạ Thủy Thủy thì nhướn mày, ra hiệu nhỏ tiếng một chút.
Hạ Thủy Thủy tức giận vô cùng nhưng lúc này cũng không thể phát tác, cô nghe bác sĩ Tần nói tình trạng bây giờ của Khanh Khanh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Gần như mỗi bước đi đều không có âm thanh, cô nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong phòng rất tối, không bật đèn, rèm cửa cũng không vén lên. Trên sàn nhà rất sạch sẽ, không khí tràn đầy mùi thuốc. Chiếc giường đối diện cửa rất rộng rãi. Hạ Thủy Thủy cảm thấy mắt mình đau nhói, không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Trái tim như co thắt lại, Cố Trạm Vũ ở sau lưng vươn tay chỉ một chút. Hạ Thủy Thủy nhìn theo, thấy trong khe hở giữa giường và tường…
Khanh Khanh…
Cô thu mình ngồi ở trong đó, yên lặng đến mức gần như không có cảm giác tồn tại, rèm cửa che mất nửa người, cô ôm gối, không nhìn thấy rõ gì cả.
Cố Trạm Vũ trầm giọng nói: “Sau khi uống thuốc và ngủ say thì cô ấy tỉnh dậy đã ngồi ở chỗ này, cô ấy cảm thấy… nơi này an toàn.”
Bước chân của Hạ Thủy Thủy đột nhiên đình trệ, đồng tử đỏ rực lên, nghiến răng nín thở.
Khanh Khanh mà cô biết chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì, thực sự, chưa từng sợ hãi.
Nhưng bây giờ cô lại như thế này, Hạ Thủy Thủy nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt.
Cô đưa tay đóng cửa, ngăn Cố Trạm Vũ ở bên ngoài, thấy Vân Khanh không có phản ứng gì, hình như đã ngủ rất day.
Hạ Thủy Thủy đứng yên một lúc, đôi môi run lên, khàn giọng thăm dò: “Khanh Khanh…”
Vân Khanh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh u ám, tập trung nhìn một lúc mới nhận thấy có người đang chậm rãi đi tới, hơi giật mình.
Hạ Thủy Thủy bước nhanh lại, ngồi xổm xuống, hai tay duỗi ra dừng lại ở không trung. Cô muốn ôm lấy Vân Khanh, nhưng lại không dám. Hạ Thủy Thủy chăm chú nhìn Vân Khanh, mới chưa đến hai ngày mà đã gầy tọp đi, cằm cũng nhọn ra, đỉnh đầu… Ôi trời ơi… Hạ Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào vòng tròn màu trắng trên đầu Vân Khanh, là tóc bạc.
Hạ Thủy Thủy cảm thấy không thể hít thở nổi, nước mắt rơi lã chã.
Trước đây từng nghe nói bạc đầu sau một đêm, cứ nghĩ chỉ là chuyện hoang đường, nhưng bây giờ lại thấy cô như vậy…
Hạ Thủy Thủy giơ tay lau nước mắt, giọng nói hoảng loạn: “Khanh Khanh, Khanh Khanh…”
Hạ Thủy Thủy ôm chặt lấy cô.
Vân Khanh yên lặng tựa lên vai Hạ Thủy Thủy, nước mắt cũng rơi xuống. Cô ngây người thật lâu mới nhớ ra mình muốn hỏi cái gì, thì thầm: “Thủy Thủy, tớ muốn hỏi Thập Tam Thập Tứ, hai đứa trẻ kia đang ở đâu?”
Hạ Thủy Thủy hơi ngừng lại, đỡ lấy Vân Khanh, nước mắt lưng tròng nhìn cô. Cô vô cùng vui sướng, Khanh Khanh đang hỏi về các con.
Cô nhỡ rõ, nhỡ rõ những chuyện về sau, chuyện đầu tiên muốn biết là về các con mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT