Ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhìn mấy cậu ấm cô chiêu đang đứng ở kia, trong số đó có một người nhìn chằm chằm vào Tô Gia Ngọc, chắc là quản lí.
Cô thì thầm an ủi Tô Gia Ngọc đang hơi sợ hãi: “Không sao, bình thường không phải cũng có phụ nữ đến hộp đêm sao? Cậu cứ coi như dẫn một vị khách vào thôi, bình tĩnh một chút.”
“Tớ không phải lo lắng mấy chuyện đó, nếu Lục tổng biết cậu đến đây thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy cho phép cậu mạo hiểm như vậy sao?”
Lúc này hai người đã vào đến đại sảnh, đèn đóm sáng trưng, xa hoa đến cực điểm. Ở hộp đêm khác hẳn với quán bar náo nhiệt, ở đây ngoài náo nhiệt còn có cảm giác gợi cảm.
Vân Khanh mặc trang phục không phù hợp với nơi này, cô nhíu mày, cũng nhận ra điều đó.
Nhìn trang phục của Tô Gia Ngọc, Vân Khanh bỗng nảy ra một suy nghĩ. Cô khẽ liếc mắt nhìn quản lý, thấp giọng hỏi Gia Ngọc: “Nếu như khách khứa đi lung tung thì có bị để ý không?”
“Tất nhiên là có rồi, Khanh Khanh, nơi này cũng không an toàn! Hơn nữa, cậu không thể tùy tiện đi vào phòng của người khác đâu, nhất là những phòng VIP như thế kia.”
Tô Gia Ngọc vẫn cố gắng thuyết phục cô.
Vân Khanh nhướn mắt: “Không thì cậu nói với quản lý là cậu có một người bạn cũng muốn tìm việc làm?”
“Cậu điên à?” Tô Gia Ngọc lắc đầu, lo lắng đẩy cô ra ngoài: “Đừng nói đùa nữa, nếu Lục tiên sinh mà biết cậu dùng cách này để tiếp cận Giang Thành Vũ thì anh ấy sẽ mắng chết cậu đấy. Mà đừng nói đến anh ấy, tớ cũng sẽ không đồng ý, tớ làm sao có thể để cậu mạo hiểm như vậy được? Mau về nhà với hai đứa nhỏ đi, Lục tiên sinh mạnh mẽ như vậy, anh ấy không cần cậu phải làm thế này.”
“Tình huống bây giờ không giống nhau.” Vân Khanh cười khẽ: “Tớ không thể ngồi chờ chết, ngoài chuyện giúp đỡ anh ấy thì tớ cũng muốn làm một chuyện.”
“Cái gì?”
Vân Khanh nói chuyện Thiên Dạ gia nhập Thịnh Thế với tư cách cổ đông, “Bây giờ chẳng lẽ tớ không làm gì giúp đỡ anh ấy mà ngây ngốc nhìn anh ấy bị Thiên Dạ và Giang Thành Vũ tấn công sao? Gia Ngọc, tớ nhẫn nhịn là vì tớ muốn có được trái tim anh ấy. Cho dù anh ấy và Thiên Dạ không có gì thì tớ cũng khó chịu, thế nên tớ phải xúc tiến trận chiến này, như thế mới có thể giúp anh ấy, cậu hiểu không?”
Tô Gia Ngọc trầm giọng, thở dài: “Tớ hiểu, nhưng tớ sẽ không để cho cậu mạo hiểm. Cậu cho rằng Giang Thành Vũ điều tra Lục Mặc Trầm mà không nhận ra cậu là người phụ nữ bên cạnh anh ấy sao?”
Vân Khanh nhíu mày, đúng là cô không nghĩ đến điều này: “Tớ có thể trang điểm đậm như cậu.”
“Vẫn rất nguy hiểm.” Tô Gia Ngọc kéo cô sang một chỗ, nhìn người quản lý bên kia rồi nói: “Nếu như cậu tin tớ thì cậu muốn điều tra điều gì ở Giang Thành Vũ, tớ sẽ giúp cậu.”
“Không được.” Vân Khanh lạnh lùng lắc đầu: “Tớ nghe nói anh ta là người xấu, tớ không thể để cậu bị cuốn vào.”
“Bây giờ anh ta đang ở trong phòng mà tớ tiếp rượu! Khanh Khanh, đừng do dự nữa, cậu mau nói cho tớ biết, tớ sẽ tiếp cận anh ta, tớ nghĩ cách thay cậu.”
“Nhưng mà…”
Tô Gia Ngọc hít một hơi: “Thực ra tớ cũng có việc cần tiếp cận anh ta, thế nên cũng không phải chỉ là giúp cậu. Cậu nhanh nói đi, mẹ Tang không nhìn thấy tớ sẽ đi tìm đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT