Tô Gia Ngọc cắn môi: “Tớ biết… Tớ biết rất rõ ràng, thế nên tớ không thể lúc nào cũng nhận sự giúp đỡ của các cậu. Tớ phải nghĩ cách, các cậu đừng xem thường tớ, Khanh Khanh, đây là công việc mà một đồng nghiệp giới thiệu cho tớ, nói ở đây kiếm tiền rất nhanh.”
“Đúng là rất nhanh, một buổi tối nếu như may mắn có thể kiếm được hai ba ngàn. Đôi lúc tớ tự trấn an bản thân mình, chỉ bị nhìn nhiều hơn vài cái, sờ vài cái thôi mà, tớ cũng không phải thiếu nữ, tớ có chuyện gì mà không nhẫn nhịn được cơ chứ? Tớ kiếm tiền nhiều hơn một ngày thì tương lai của Tiểu Đào Tử lại nhiều thêm một ngày, tớ cảm thấy điều này đáng giá.”
“Cậu đúng thật là…” Vân Khanh ôm lấy cô, cũng không nói được lời nào nữa, nói gì cũng là vô ích.
Cô cũng không thể nào ngăn cản được.
Đây là sự lựa chọn của Gia Ngọc, cho dù có là bạn thân đi chăng nữa thì mỗi người cũng có cuộc sống của riêng mình.
“Những chuyện khác thì không nói, cậu cho tớ biết cậu làm việc ở đây có an toàn không?”
Tô Gia Ngọc cúi đầu, mái tóc dài che đi biểu cảm: “An toàn, quản lý hộp đêm đều theo dõi chúng tớ, cũng không quá bát nháo, cậu cũng biết tính cách của tớ rồi, không có chuyện gì đâu.”
Vân Khanh biết Tô Gia Ngọc đang nói lảng tránh, hơi giận dữ: “Một đêm cậu bị ép uống bao nhiêu rượu hả? Như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tớ lo lắng Tiểu Đào Tử còn chưa sao mà dạ dày cậu đã không chịu đựng được nữa rồi. Nếu thế thì mấy khoản tiền đó cũng không bù lại được đâu.”
“Không còn cách nào khác, bây giờ biên chế ở bệnh viện cũng khó.”
Tô Gia Ngọc nói, sau đó nắm lấy tay cô: “Được rồi, Khanh Khanh, cậu đến tìm có có chuyện gì thế?”
Được cô nhắc nhở thì Vân Khanh mới nhớ ra mục đích của chuyến đi này, nhưng bây giờ thấy Tô Gia Ngọc thế này thì cô hơi do dự.
Tô Gia Ngọc đã phải lo nhiều chuyện như vậy, cô không thể tiếp tục chiếm dụng thời gian của cô ấy… Nhưng mà?
Vân Khanh suy nghĩ một chút, Gia Ngọc ở đây bán rượu, vậy thì nói không chừng cô ấy đã gặp Gianh Thành Vũ ở đây?
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi.
Tô Gia Ngọc sửng sốt, hơi nghi ngờ hỏi lại: “Cậu hỏi Giang tổng? Nếu là người đàn ông kia thì đúng là anh ta thường xuyên xuất hiện ở đây.”
“Thật sao?” Ánh mắt Vân Khanh lóe lên.
Tô Gia Ngọc gật đầu.
“Tuần trước tớ bị anh ta…” Nói đến đây, Tô Gia Ngọc hơi ngừng lại, bỏ qua trọng điểm: “Tuần trước tớ gặp anh ta, tuần này nghe mọi người nói anh ta đã đến ba lần, nhưng mà không phải ca của tớ. Hôm nay tớ thay ca, lúc đến phòng đưa rượu hình như nhìn thấy anh ta ở đó, nhưng mà anh ta đội mũ nên tớ cũng không dám xác định.”
“Bây giờ anh ta đang ở đây?” Vân Khanh nắm lấy cổ tay Tô Gia Ngọc.
Tô Gia Ngọc nhìn cô: “Khanh Khanh… Có phải cậu muốn tìm anh ta có chuyện gì?”
“Ừ.” Vẻ mặt Vân Khanh khó đoán, không phải sắc mặt vui vẻ gì, cô tập trung tinh thần: “Tớ phải đến gần anh ta, tiếp cận anh ta.”
Tô Gia Ngọc cũng không phải người ngốc, nhanh chóng đoán được: “Nếu như anh ta chính là người đang đối phó với Lục tổng, vậy thì cậu vì Lục tổng nên mới đến đây?”
“Ừ.” Vân Khanh không nói nhiều lời, kéo tay cô: “Nói chung là cậu cứ dẫn tớ vào trong trước đã.”
“Khanh Khanh, một người phụ nữ đàng hoàng như cậu, vào những nơi như thế này không tốt!”
Tô Gia Ngọc chủ yếu không muốn cô giao du với kẻ xấu, Giang Thành Vũ là ai chứ? Người này không rõ lai lịch, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã nghe được không ít tin tức. Hầu như ngày nào anh ta cũng dẫn theo một nhóm người đến hôp đêm!
Vân Khanh không để ý, nắm tay Tô Gia Ngọc kéo lên bậc thang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT