Vân Khanh bối rối, nhìn thấy người quản lý đang đi về phía này thì nhanh chóng nói cho Tô Gia Ngọc nghe: “Tớ muốn biết Giang Thành Vũ và Lục Thị có thù hận gì, hoặc có thể nói là Giang Thành Vũ với Lục lão gia có thù hận gì, chuyện này liên quan đến sống còn của Lục Thị. Lục Mặc Trầm nói phải biết được điều này, biết được động cơ của anh ta thì mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng Giang Thành Vũ lại không lộ ra chút sơ hở gì, A Quan không điều tra được, trừ khi anh ta tự nói ra…”
Tô Gia Ngọc đã hiểu.
Thảo nào Khanh Khanh phải mạo hiểm tiếp cận anh ta.
Nếu như muốn anh ta tự nói thì phải đến gần anh ta, khiến anh ta có ấn tượng, thế thì mới có cơ hội nói chuyện với nhau.
Điều này vô cùng khó khăn.
Không khác nào đi trên mũi dao.
Tô Gia Ngọc hơi run lên, nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng có một mục đích nho nhỏ, hơn nữa mình đã ở vũng bùn này rồi, Khanh Khanh còn chưa đặt chân đến, chuyện này nhất định phải là mình làm.
Tô Gia Ngọc gật đầu, cam kết: “Tớ sẽ nghĩ cách tiếp cận anh ta.”
Lúc gần đi, Vân Khanh kéo cô ấy lại: “Đừng nên cậy mạnh, Gia Ngọc, an toàn là trên hết.”
“Tớ hiểu.” Tô Gia Ngọc mỉm cười, ánh mắt cảnh cáo của quản lý đã bắn tới, cô nhanh chóng rời đi.
Vân Khanh nhìn theo bóng lưng của cô, hai tay siết chặt lại, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tô Gia Ngọc trở lại quầy bar, nhanh chóng chọn lấy ba chai vodka và vài ly cocktail . Dáng người cô nhỏ nhắn, vất vả lắm mới bưng được cái khay đó.
Quản lý lạnh lùng mắng: “Giờ làm việc còn chạy đi đâu? Khách trong phòng VIP đã giục hai lần rồi đấy, nếu đắc tội với người ta thì cô có gánh được không? Nếu không muốn làm nữa thì cút đi, cơ hội tiếp cận đại gia tốt như vậy mà không biết quý trọng, ngu ngốc…”
Người này lớn tiếng mắng ngay ở cửa phòng, lúc mở cửa ra, bên trong ngồi đầy đàn ông, vô số tiếng cười vang lên.
Tô Gia Ngọc làm ra vẻ không nghe thấy, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.
Quản lý bước vào cười ha hả làm lành: “Em gái này không biết gì cả, quấy rầy nhã hứng của các vị rồi, để lát nữa bắt cô ấy uống rượu xin lỗi mọi người!”
Ngoài cửa có mấy người đi vào, Tô Gia Ngọc bị chen lấn một chút, thấy có khách nên cô nhanh chóng lùi lại nhường đường.
Nhưng không ngờ phía sau cũng có người.
Không đợi cô quay đầu lại, một nhiệt độ mát lạnh tập kích lưng cô.
“A.”Cô kinh ngạc, muốn quay đầu lại, lúc này một bàn tay đang chạm vào tấm lưng trần trắng nõn hở ra sau áo, bắt đầu sờ soạng.
Cô nghĩ chắc chắn là đàn ông!
Tô Gia Ngọc cắn chặt răng, cảm giác hoảng sợ và phản cảm: “Vị tiên sinh này…”
Chưa nói hết lời thì cô cảm giác dây áo ngực của cô bị một ngón tay móc vào, kéo xuống vai.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bàn tay to lớn kia rời đi, lưu lại cảm giác sôi trào, làn da bị chạm vào cũng run lên.
Tô Gia Ngọc đột ngột quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn lên. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai che đi một nửa gương mặt, lộ ra gò má vô cùng bình tĩnh.
Giống như không hề để ý cô là ai, vừa nhìn thấy đã táy máy tay chân, đúng là loại người xấu xa.
Anh ta vòng qua người cô, đi vào bên trong.
Giang Thành Vũ…!
Tô Gia Ngọc đỏ bừng mặt.
Tầm mắt cô nhìn theo người đàn ông đó, thấy anh ta đi đến tận trong cùng. Lúc trước anh ta cũng ngồi ở chỗ đó, ánh sáng quá mờ, không nhìn rõ.
Hóa ra thực sự là anh ta.
“Này cái cô kia, còn đứng đấy làm gì? Mọi người chờ rượu lâu lắm rồi đấy!” Một thanh niên rống lên.
Tô Gia Ngọc thu hồi tầm mắt, vội vã đi vào.
Quản lý đóng cửa phòng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT