Lục Mặc Trầm không thèm tức giận với cô ta, ngồi xuống bàn làm việc.
Thiên Dạ đi tới, dựa lên bàn làm việc của anh: “Em không hiểu nổi, rõ ràng anh xem cô ta như bảo bối, vậy mà lại không đuổi em đi, như thế là sao?”
Điều Lục Mặc Trầm muốn chính là sự nghi ngờ của cô ta, anh nâng mắt lên nhìn, không nói lời nào.
Thiên Dạ nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, đôi mắt của người đàn ông vô cùng khó hiểu. Cô ta nhìn một lúc rồi bật cười: “Anh đang chơi trò mèo vờn chuột với em đúng không, A Trầm?”
“Không nhẫn nại được thì cô cút đi.” Lục Mặc Trầm nói: “Chỉ cần cô không động đến cô ấy thì tôi có thể chứa chấp cô, có thể cân nhắc đề nghị kia của cô.”
Đáy mắt Thiên Dạ lóe lên một tia lạnh lẽo, nói cho cùng thì vẫn là vì Vân Khanh!
Nhưng đây cũng là điều cô ta đoán được. Con ngươi cô ta co rút lại, ánh mắt đầy thâm ý, vươn tay khều nhẹ cằm anh: “Đây là tiết tấu để muốn quay trở lại bên em sao? Cho dù là lợi dụng hay ép buộc thì em đều thích!”
Lục Mặc Trầm phớt lờ cô ta: “Cô có bản lĩnh đó à?”
Thiên Dạ cười, cảm thấy như một điều hiển nhiên: “Cướp đàn ông là trò chơi em có thể chơi. Cô ta không thể làm gì được em, điều duy nhất cô ta có được là thân thể của anh. Đó cũng là điều mà mấy năm trước em đã bỏ qua, vốn dĩ cứ nghĩ sau khi nhiệm vụ kết thúc thì anh sẽ là của em, nhưng không ngờ sau đó lại là thâm thù đại hận.”
Lục Mặc Trầm mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thiên Dạ, xem cô ta có nhảy vào không.
Mê tình loạn chướng, thỉnh thoảng dùng một chút, phụ nữ có lạnh lùng đến đâu cũng không có ngoại lệ.
…
Vân Khanh hỏi thăm một vòng mới biết được dạo gần đây Tô Gia Ngọc đang làm một công việc bán thời gian, cứ sau giờ làm việc là sẽ ngồi xe bus đến một nơi.
Vân Khanh lập tức lái xe đến đó.
Trời bây giờ cũng đã muộn rồi, nhưng đối với hộp đêm thì bây giờ mới là nơi bắt đầu. Trước cổng hộp đêm đầy những cô gái ăn mặc hở hang, rồi rất nhiều phú nhị đại lái xe đến.
Vân Khanh cụp mắt.
Quán bar và hộp đêm có tính chất hoàn toàn khác nhau.
Tại sao Gia Ngọc lại hồ đồ như thế? Đến một nơi như thế này để làm việc?
Cô gọi điện thoại cho Tô Gia Ngọc nhưng không có ai nghe.
Đến khoảng bảy giờ, Tô Gia Ngọc mới nhận điện thoại, giọng nói thoải mái như không có việc gì: “Khanh Khanh, có chuyện gì thế? Tớ vừa đi dạo với Tiểu Đào Tử…”
“Cậu vẫn còn nói dối à?” Vân Khanh hơi lớn tiếng, giọng nói đầy sự lo lắng: “Tớ đang ở hộp đêm, tớ đi tìm cậu!”
Tô Gia Ngọc hít sâu một hơi, rõ ràng là rất bối rối: “…Cậu… Sao cậu lại biết? Khanh Khanh, cậu trở về đi, tớ chỉ bán rượu thôi.”
“Cậu không ra đây thì tớ không về.” Vân Khanh cứng rắn trả lời.
Tô Gia Ngọc không có cách nào khác, lo lắng cúp máy.
Cô ấy không để Vân Khanh chờ lâu, kiếm cớ nói với mẹ Tang mình đau bụng, sau đó chạy từ cửa hông ra ngoài.
Vân Khanh thấy Tô Gia Ngọc thì lập tức xuống xe, mặc dù Tô Gia Ngọc đã khoác thêm áo khoác nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy váy của cô ấy.
Thực tế thì từ lúc còn học cấp hai thì Tô Gia Ngọc đã là cô gái ngoan ngoãn, tinh tế và dịu dàng. Cô ấy còn được các chàng trai yêu quý hơn cả Vân Khanh.
Lúc đó thành tích học tập của Tô Gia Ngọc cũng rất tốt, nếu như không có Tiểu Đào Tử thì hôm nay… Cô ấy cũng không thành ra như thế này.
Vân Khanh mím chặt môi, vành mắt đỏ lên, không để ý đến lớp trang điểm đậm của Tô Gia Ngọc mà chỉ nhẹ nhàng kéo lại quần áo cho cô ấy: “Sao cậu lại ngu ngốc như vậy hả Gia Ngọc? Cậu biết là tớ và Thủy Thủy cho dù có phải bán nhà cũng nhất quyết không để cậu đến những nơi như thế này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT