Lục lão gia được mọi người giúp đỡ mới miễn cưỡng ngồi dậy được, nhìn Lục Mặc Trầm. Vẻ mặt ông không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ biết cụp mắt hối hận vì việc mình đã làm. “Thẳng nghịch tử Trạm Vũ dám lạm dụng chức quyền, trên tay nó có con dấu pháp nhân của cha, nó đã cho Giang Thành Vũ trở thành cổ đông. Bây giờ Nhu Hi cũng không liên lạc được với nó, cha đã cử người đi chặn ở ngoài Lục thị! Cha không hiểu rốt cuộc nó muốn làm gì?”

“Đến giờ mà cha vẫn chưa hiểu sao? Nó muốn cướp lấy Lục thị, nó đã bị Giang Thành Vũ mê hoặc, muốn bán đứng Lục thị của chúng ta!” Lục Phẩm Viện khàn cả giọng: “Cha còn muốn trông cậy vào nó? Trước đây em hai đã phản đối như thế nào, cha có để ý không? Bây giờ em hai một ngày phải lo biết bao nhiêu chuyện, cha muốn nói gì thì nói nhanh lên!”

Lục lão gia tái mặt, bây giờ con gái cũng có thể to tiếng dạy dỗ ông, quyền lợi, uy danh ông mong muốn cả đời bây giờ chỉ có vô vọng.

Không có quyền trượng ở đây, ông chỉ có thể nhẫn nhịn, thở phì phò một lúc: “Trong thời gian ngắn ngủi, hai mươi cổ đông mà chỉ còn lại ba người trung thành với Lục Thị, mười bảy người còn lại sớm muộn gì cũng sẽ phản địch. Mặc Trầm, bây giờ Lục Thị đang gặp phải tình huống gì? Con có nghĩ được biện pháp vay mượn tài chính không? Chỉ cần con có thể rót vào được một khoản tiền lớn thì Lục Thị vẫn còn cơ hội cải tử hoàn sinh! Thế này đi, cha liên hệ với cục công thương thay đổi pháp nhân, chuyển vị trí chủ tịch Lục Thị cho con.”

Lục Phẩm Viện cười nhạt, lúc Lục Thị huy hoàng nhất thì cha cô lại một lòng muốn giao cho Cố Trạm Vũ.

Bây giờ Lục Thị trở nên như thế này, chức chủ tịch Lục Thị còn quan trọng sao?

Khinh người quá đáng.

Nhưng Lục Phẩm Viện cũng hiểu đây là mong muốn của mẹ và ông ngoại cô, cha cô đã nhìn thấu điểm ấy.

Lục Mặc Trầm lạnh lùng, ánh mắt như băng giá, không nói một lời thừa thãi nào: “Giang Thành Vũ sẽ thu mua hết cổ phần của mười bảy vị cổ đông đó, cộng thêm 40% cổ phần của họ tại Lục Thị. Như thế thì số cổ phần của họ đã quá nửa. Cố Trạm Vũ còn 8%, trong tay ông còn 30%, dù không muốn đưa thì cũng phải đưa cho tôi! Tôi làm mọi chuyện đều vì ông ngoại, tôi vẫn là câu nói ấy, ông không xứng được chết tử tế!”

Sắc mặt Lục lão gia tái xanh, hơi thở gấp gáp, nhưng lại không nói được gì.



Lục Mặc Trầm nói xong thì để một luật sư lại: “Chuyện chuyển nhượng cổ phần có thể trao đổi với anh ta.”

Anh rời đi.

Về thẳng Thịnh Thế, còn một đống việc đang chờ anh.

Quý Tư Thần dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với anh, nói đã tìm được vị quản lí công trình ở thành phố Y.

Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, đang định nói thì phát hiện ngoài phòng chủ tịch có động tĩnh. Anh mím môi, lập tức ngắt điện thoại.

Thiên Dạ mở cửa bước vào, người đàn ông đang đứng sau bàn làm việc, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của anh.

Khung cảnh bỗng biến đổi, giống như quay trở lại đợt huấn luyện năm đó, lúc cô ta đến tìm anh, anh vẫn nghiêm túc đứng nghiêm trang trên thao trường.

Cô ta khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, châm biếm: “Sao thế, anh không tìm thấy người hay là không dỗ dành được người ta?”

Lục Mặc Trầm nhìn thẳng qua, ánh mắt rét lạnh: “Nếu cô còn dám động đến cô ấy, tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp mười lần.”

“Anh nói thế làm em đau lòng quá!” Thiên Dạ liếm môi một cái: “Loại phụ nữ chuyên môn giả vờ yếu đuối để lấy lòng đàn ông, là cô ta tự ngã, do cô ta vụng về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play