Lúc Vân Khanh xuống lầu đã thấy bác sĩ gia đình đến, chắc là do anh gọi tới.

Vừa rồi đứng nói chuyện ngắn ngủi như vậy mà anh cũng chú ý đến cổ tay cô bị Thiên Dạ nắm đỏ lên.

Trái tim cô cảm thấy ấm áp, bác sĩ xoa bóp cho cô một chút, còn xem cả vết thương ở chân cô.

Vân Khanh hơi ngượng, thực ra chân cô cũng không làm sao cả, lúc trong nhà hàng cô chỉ giả vờ như vậy. Chắc là Lục Mặc Trầm đã nói cho bác sĩ!

Hai bánh bao nhỏ mặt bộ đồ ngủ màu nõn chuối, nhìn như hai quả chuối mập ú đang “ra vẻ học tập”, cha vừa trở về giống như con hổ ra oai.

Dạo gần đây hai đứa trẻ không đến trường mẫu giáo, Lục Mặc Trầm đã sắp xếp gia sư, giảm thiểu cơ hội ra ngoài của hai đứa.

Gia sư rất chú trọng việc dạy thêm tiếng Anh tiếng Pháp, bài tập về nhà của bọn trẻ cũng chủ yếu là bài tập ngoại ngữ.

Vân Khanh không hiểu, cũng chưa có thời gian nói chuyện với Lục Mặc Trầm, không biết anh sắp xếp như vậy là có ý gì.



Cayenne chạy được nửa đường thì có tiếng chuông điện thoại.

Số điện thoại của Lục trạch.

Gọi ba ngày rồi, Lục Mặc Trầm nhíu mày, nghe máy.



Giọng nói của Lục lão gia vang lên: “Mặc Trầm, khụ… Con về nhà một chuyến đi, giải quyết chuyện công ty.”

Lục Trạm Vũ sắc mặt không đổi, nhìn về phía trước: “Trong mắt ông, Cố Trạm Vũ là người có thể duy trì đại cục.”

“Cha biết tình hình hiện tại của Lục Thị rồi, con đừng nói nữa… Cha mời con trở về.”

Lục Mặc Trầm tắt máy, giọng nói già nua bị cắt đứt.

Anh đỗ xe ở ven đường, ánh mắt như nước hồ lạnh băng, châm một điếu thuốc.

A Quan gọi điện thoại đến: “Lục tổng, ba phút trước anh gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì thế?”

Lục Mặc Trầm nhả ra một làn khói, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã điều tra xong ở nước ngoài chưa?”

“Anh… Anh bắt đầu muốn ra tay rồi sao?” A Quan nhíu mày, không ngờ chủ tịch lại tiến nhanh như thế: “Các tiểu quốc châu Âu tương đối an toàn, chỉ có điều xa quá. Nhưng mà càng xa thì càng an toàn, chỉ là sự nghiệp của Vân tiểu thư…”

“Chỉ là chuẩn bị trước thôi, đề phòng.” Lục Mặc Trầm ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng.

A Quan thấp giọng trả lời: “Vâng.”

“Tôi phải đến Lục trạch một chuyến, cậu thông báo cho Phẩm Viện, bảo chị ấy mang người đến.”

A Quan nhận lệnh, chú ý thấy chủ tịch nói là đến Lục trạch chứ không phải là quay về Lục trạch.

Chủ tịch đã không coi nơi đó là nhà nữa rồi, nhưng mà vẫn không thể bỏ xuống. Đó là cơ nghiệp của Ôn gia, phu nhân Ôn Đường, còn cả gia đình tiểu thư Phẩm Viện.



Đôi vai của người đàn ông đã phải gánh vác quá nhiều.



Vân Khanh đến phòng khám, kết thúc đợt trị liệu của Lương tiên sinh.

Cô ra khỏi phòng khám lúc năm giờ, trực tiếp đến bệnh viện Bắc Nhân. Cô suy nghĩ một chút, người có thể tiếp cận Giang Thành Vũ chắc chỉ có Gia Ngọc.

Bởi vì lần trước Gia Ngọc từng mơ hồ nói về người họ Giang nào đấy, chẳng lẽ Gia Ngọc có tiếp xúc với Giang Thành Vũ?

Cô phải hỏi thật chi tiết.

Nhưng lúc cô đến bệnh viện Bắc Nhân lại không gặp được Gia Ngọc, đúng là thần bí, vừa tan làm đã biến mất không thấy tăm hơi.



Lục trạch.

Lúc Lục Mặc Trầm đến nơi thì Lục Phẩm Viện đã ở trong phòng ngủ của Lục lão gia, còn dẫn theo cả ba vị cổ đông trung thành còn lại của Lục thị.

Lục lão gia nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một đống máy móc thiết bị, nhìn qua rất nghiêm trọng.

Lục Mặc Trầm đi vào, chào hỏi ba vị cổ đông , đối mặt với cha mình mặt không chút biểu cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play