“Chuyện của đàn ông mà còn cần phụ nữ lo thì người đàn ông này không được.” Anh lạnh lùng ngạo mạn nói.

Vân Khanh lắc đầu: “Chủ nghĩa nam chủ của anh quá mạnh mẽ rồi, em cũng không quan tâm, nếu như hôm nay anh không nói cho em biết thì em vẫn sẽ tức giận. Những điều đó Thiên Dạ biết mà em lại không biết, như thế trông em có vẻ rất ngốc nghếch.”

Lục Mặc Trầm cảm thấy bất lực.

Nếu như hôm nay anh không nói ra thì nhất định không vượt qua được.

“Cho em cuộc sống không lo không nghĩ, sao em lại cứ cố chấp thế? Anh không thích người phụ nữ của anh phải lo lắng cho mình.”

“Anh nói đi.” Vân Khanh hạ quyết tâm.

Lục Mặc Trầm không có biện pháp, đành phải nói chuyện của Lục Thị và Thịnh Thế gần đây cho cô biết. Đương nhiên là không nói đến tình huống nghiêm trọng nhất, nhắc tới Giang Thành Vũ có thể sẽ khiến Lục Thị phải đổi họ. Bây giờ A Quan vẫn chưa điều tra được Giang Thành Vũ tại sao lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc thì có thâm thù đại hận gì với Lục Thị.

Nếu chưa gỡ được nút thắt này thì Lục Mặc Trầm sẽ không bao giờ bắt tay vào làm, càng không rõ ràng Giang Thành Vũ muốn hủy diệt Lục Thị tới trình độ nào. Đây là một trong những vấn đề mấu chốt.

Thứ hai, tất nhiên là Thiên Dạ.

Vân Khanh nghe xong, ánh mắt chuyển động rất nhanh.

Rõ ràng anh đang lấy một chọi hai, cho dù có ba đầu sáu tay thì cũng sẽ rất chật vật.

Bởi thế nên sự cố công trường vẫn đang tiếp tục lên men, anh đang phải xử lý cục diện rối rắm của Lục Thị thì Thiên Dạ lại tiến vào Thịnh Thế.



Vân Khanh cảm thấy đau đầu thay cho anh, thảo nào gần đây anh còn không có thời gian liên lạc với cô, một phút đồng hồ dùng như hai phút, mà Thiên Dạ còn đang theo dõi anh.

Cô duỗi tay ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, cô bỏ hết những ấm ức của ngày hôm nay, nhẹ nhàng nói: “Trở về nhà một lúc không biết đã trì hoãn bao nhiêu chuyện của công ty, anh mau về công ty làm việc đi.”

“Em không sao chứ?” Lục Mặc Trầm một tay ôm chặt lấy cô, như là có thể nhấc cô lên khỏi mặt đất.

“Vâng.” Cô mỉm cười: “Em cũng không phải cô gái nhỏ cần tốn công dỗ dàng, giải thích rõ là em sẽ hiểu.”

“Vân Khanh, em thật tốt.” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như có tia lửa.

Vân Khanh lập tức cảm nhận thấy bụng dưới của anh có phản ứng, đó là phản ứng tự nhiên, anh không làm quá mức, không thực sự muốn.

Trong giai đoạn này, ai cũng không có tâm tình.

Cô thở gấp, đẩy anh một cái: “Mau đi làm việc đi.”

“Em đừng nói dối anh là em ổn thật.”

“Em nói dối anh làm gì?” cô khẽ cười.

Lục Mặc Trầm nhìn cô hơn nửa phút, ánh mắt thâm thúy mà ấm áp, trước khi đi còn cố ý dặn dò cô: “Sau này đừng nói chuyện riêng với Thiên Dạ nữa, nhớ kĩ, cô ta có nói gì thì em cũng không được tin, cũng đừng nghĩ ngờ em và quá khứ của anh, chuyện này rất nhanh sẽ trở thành quá khứ.”



Vân Khanh gật đầu, cảm thấy anh rất để tâm đến chuyện này. Một câu cuối cùng kia cô nghe không hiểu.

Cô nhìn anh rời khỏi nhà, đợi một chút, bên dưới vang lên tiếng Cayenne rời khỏi biệt thự.

Mặt trời dần ngả về tây, cô vẫn đứng ở vị trí cũ, nhìn hoa lá cỏ cây.

Cô chỉ hi vọng anh tiếp cận Thiên Dạ chỉ như một gián điệp chứ không chứa bất kì cảm xúc cá nhân nào.

Thế nhưng có nên tin hay không thì cô đều lựa chọn tin anh rồi.

Vào thời điểm này, cô muốn giấu đi sự đa sầu đa cảm, dù có để ý thế nào đi nữa thì cũng phải gạt bỏ tất cả! Cô phải trở thành một Vân Khanh đao thương bất nhập, sát cánh cùng anh.

Không thể để cho người ngoài chế giễu chê cười.

Lúc này không ủng hộ anh mới là cách đánh mất anh nhanh chóng và ngu xuẩn nhất.

Cô phải đi một con đường thông minh, tạm thời tàn nhẫn với mình một chút, khiến bản thân phải chịu ấm ức một chút.

Không thể nào rơi vào bẫy của Thiên Dạ, không được rơi vào bẫy của bất kì ai. Cho dù trong lòng vô cùng chua xót đau đớn nhưng cô sẽ kiên quyết bảo vệ anh, trợ giúp anh!

Vân Khanh suy nghĩ một chút, làm sao có thể giúp được anh đây?

Anh đang trông chừng Thiên Dạ, vậy thì cô có thể ra tay với Giang Thành Vũ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play