Vân Khanh hơi mất kiềm chế: “Nếu như anh chú ý thì anh có thể mặc kệ, nhưng Lục Mặc Trầm, anh có thể nói cho em biết quá khứ của anh và cô ta điên cuồng như thế nào không? Em sợ, em sợ những tình cảm điên cuồng đó bị anh chôn sâu trong quá khứ, nếu bị cô ta trêu chọc thì sẽ bùng cháy lên một lần nữa. Không phải em đang ghen, em rất bình tĩnh, em muốn tìm một biện pháp.”
Chuyện đã đến bước này, Lục mặc Trầm biết mình phải thừa nhận để cho cô an tâm.
Anh hơi cụp mắt, giọng nói ảm đạm và đè nén: “Anh và cô ta chưa làm đến bước cuối cùng, những cái khác cũng không sai biệt lắm.”
Ít nhất thì trong trí nhớ của Lục Mặc Trầm, thời gian ở Mỹ mặc dù phương diện đó rất quan trọng nhưng anh rất biết cách khắc chế, thế nên cũng chưa từng làm.
Sau đó lại gặp phải chuyện không may.
Anh bị bệnh, một năm ở Mỹ đó, anh không nhớ rõ…
Thiên Dạ năm đó tồn tại như thế nào, nhân cách thứ hai là thế nào, anh không biết.
Không làm bước cuối cùng, chính là không… chuyện kia?
Những cái khác… Vân Khanh dời tầm mắt, cô hiểu, những thứ khác anh và Thiên Dạ đều đã làm, có lẽ giống như đêm đó cô làm cho anh.
Cô siết chặt tay, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, ít nhất là vẫn không làm đến bước cuối cùng.
Phụ nữ kì lạ như vậy, khi không có được cảm giác an toàn thì thân thể sẽ mang lại cảm giác an toàn nhất.
Nếu như lời anh nói, vậy người đầu tiên của anh là cô sao?
Như thế thì cũng chính là Thiên Dạ cố ý nói cô ta và anh có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút.
Thấy nét mặt cô dần dần buông lỏng, Lục Mặc Trầm mới dám ôm cô vào lòng, nhìn cô chăm chú: “Bây giờ tất cả nghi ngờ trong lòng đã được giải đáp rồi đúng không? Em không cần phải nghi ngờ gì cả.”
Anh nói thì nói như vậy.
Nhưng trong những chuyện tế nhị, phụ nữ luôn nhạy cảm hơn đàn ông.
Vân Khanh thở dài, vùi mặt vào bộ ngực rắn chắc của anh. Cái ôm này thật nóng bỏng, cô càng thêm tham lam, chỉ muốn anh thuộc về riêng mình.
Cô rẫu rĩ nói: “Không còn cách nào khác sao? Đừng để cô ta đến công ty của anh, cũng đừng liên lạc với cô ta nữa. Điều này ngoài sự ích kỉ của em thì em cũng lo lắng anh gặp nguy hiểm, anh cũng nói cô ta tâm địa bất chính, muốn hại người khác.”
Lục Mặc Trầm nghiêm túc trả lời: “Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi.”
“Vậy anh…Có thể giảm thiểu việc tiếp xúc với cô ta không?” Cô cười khổ, cũng biết yêu cầu này quá xa vời.
Nếu như anh muốn làm đại sự thì tất nhiên sẽ không tính toán những điều này. Nhưng cô là người phụ nữ của anh, cô tính toán.
Cô vô cùng quấn quýt về vấn đề này, ngẩng đầu căng thẳng: “Em cũng không phải kẻ ngốc, em chỉ là không có tài nguyên. Lục Mặc Trầm, em có thể đứng ở cùng một độ cao với anh, đối diện với kẻ địch. Anh không cần phải che chở bảo vệ cho em như một chú chim hoàng yến, nếu anh cho em một đòn bẩy, nói không chừng em sẽ là trợ thủ đắc lực của anh!”
Lục Mặc Trầm nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ánh mắt kiên định: “Không phải là không buông tay, mà là anh không nỡ. Anh muốn biến nỗi sợ hãi của em thành sức mạnh.”
Sáu năm trước anh đã làm tổn thương cô rất nhiều, sau khi biết được sự thật, anh đã âm thầm thề rằng nửa đời sau anh sẽ để cô hiền lành dịu dàng như vậy, không phải chịu bất kì gió táp mưa sa nào.
Nhưng bây giờ một thời kì gió táp mưa sa mạnh mẽ nhất đã tới, chỉ cần anh nghiến răng chống đỡ qua được thời kì này thì sau này anh có thể xây cho cô một tòa thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT