Cô chỉ có thể nghĩ như vậy, thuyết phục bản thân mình tin anh.

Mặc dù hôm nay anh và Thiên Dạ không có những màn “liếc mắt đưa tình”, nhưng Vân Khanh vẫn hoài nghi, liệu có phải anh chỉ đang mượn cớ để liên lạc với bạn gái cũ không?

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ tới tin nhắn xúc phạm kia.

“Lục Mặc Trầm, anh nói thật đi, tối hôm qua anh có ở chung với Thiên Dạ không?” Cô hỏi thẳng.

Lục Mặc Trầm nhíu mày, căng thẳng trước sự không tin tưởng của cô. Nhưng anh cũng biết, chuyện này là anh lừa cô trước, hơn nữa hôm nay tự cô bắt gặp, khó tránh khỏi nghi ngờ.

Anh lạnh lùng trả lời: “Không.”

Vân Khanh nheo mắt lại, nhìn anh chăm chú: “Cứ cho là anh bộn bề công việc thật, nhưng lúc em nhắn tin cho anh thì anh cũng có thể bỏ ra một vài giây để trả lời mà, nếu anh làm như thế thì hôm nay em cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Em cũng hiểu những lúc thế này không thích hợp để đa sầu đa cảm, nhưng anh cũng phải làm gì để em có thể kiên cường chứ?”

Nếu như hôm qua anh trả lời cô thì những lời hôm nay Thiên Dạ nói đã không thể chọc thủng trái tim cô.

Lục Mặc Trầm suy nghĩ: “Gửi tin nhắn ở điện thoại nào?”

“Điện thoại cá nhân của anh.”



Quả đúng như thế.

Anh thở dài một hơi: “Mấy hôm nay anh không động đến điện thoại cá nhân, điện thoại công việc nhiều quá.”

Anh nói hời hợt, nhưng Vân Khanh lại cảm thấy rất đau lòng.

Cô kiềm chế sự bất mãn, lạnh lùng hỏi anh: “Anh không biết em gửi tin nhắn cho anh, thế nhưng Thiên Dạ lại biết. Càng tức giận hơn là tại sao cô ta lại biết chuyện em với anh làm trong phòng làm việc đêm đó? Ý của cô ta là, anh biết cô ta theo dõi anh, nhưng anh lại không nói ra. Thậm chí còn nói cả chuyện sáu năm trước, cô ta nói anh chơi đùa em, còn gọi cô ta đến xem…”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm siết chặt lại, sự lạnh lùng không gì sánh được. Bàn tay to lớn nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Đừng nghe cô ta nói linh tinh!”

Anh vẫn không yên tâm, lại hỏi tiếp: “Cô ta còn nói cái gì nữa?”

Vân Khanh mím môi, bình tĩnh nói: “Nói đến chuyện yêu đương của hai người, còn nói là bởi vì em giống cô ta nên anh mới nhìn trúng em.”

Anh nhíu mày: “Chỉ những điều đó?”

“Vâng, mặc dù em không biết ý đồ của cô ta là gì, nhưng hình như cô ta biết rất rõ mọi chuyện sáu năm trước của anh.”

“Vân Khanh.” Lục Mặc Trầm nắm lấy tay cô, mười ngón tay giao nhau, trong mắt là sự lạnh lẽo và căng thẳng: “Em đã hứa với anh cái gì? Không được tin bất cứ điều gì cô ta nói, cô ta tâm thuật bất chính, cố tình nói dối gây hiểu lầm! Em hứa với anh rồi, em có nhớ không?”



Vân Khanh không biết tại sao anh lại kích động như vậy, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.

Cô cúi đầu gật đầu, chăm chú ôn nhu nói: “Anh đừng tức giận, chuyện sáu năm trước em chỉ tin anh. Bởi vì cô ta nói anh cho phép cô ta ở bên cạnh nhìn nên em mới thấy ghê tởm.”

“Anh không phải loại người như vậy!” Lục Mặc Trầm gầm nhẹ, giọng nói rất lạnh. Chí ít thì nhân cách của anh sẽ không như vậy!

Vân Khanh yên lặng, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh có phải là ngầm đồng ý cho cô ta đi theo dõi chúng ta?”

Lục Mặc Trầm cười nhạt,ánh mắt nghiêm túc: “Làm sao anh có thể cho phép được! Cô ta tâm thần méo mó, luôn luôn có cách. Đêm đó là do anh không khòng bị, đối diện văn phòng vẫn còn một tòa nhà khác, lúc đó anh đã tắt hết đèn rồi.”

Đó chính là Thiên Dạ lợi dụng sơ hở để gây xích mích li gián.

Chỉ là chủ đề này rất nhạy cảm, Vân Khanh rất để ý.

Nhất là lúc Thiên Dạ nói về quá khứ của anh, đầu mày cuối mắt đều mang theo sự kiêu ngạo bừa bãi, chứng tỏ quá khứ của họ nhất định rất điên cuồng.

Cô vốn dĩ rất bình tĩnh, cô nghĩ rất rõ ràng, không cần biết anh và Thiên Dạ đã đến bước nào, nhưng chỉ cần hai người không nhắc tới thì không khí sẽ không ngột ngạt.

Nhưng Thiên Dạ lại cứ nhắc đi nhắc lại, mà hôm nay anh lại còn gặp gỡ cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play