Cô có thể ai dùng, cô cũng đâu phải là đồ vật đâu!

Hai bố con nhà này làm gì thế, đều coi cô như đồ vật rồi đứng ở đây cướp qua cướp lại cái gì.

Vân Khanh bế cậu con trai đang khóc huhu, "Được rồi, dì tắm rửa cho con ngay, sao lại phải đợi gì, bảo mẫu và A Thẩm không phải cũng đều rất tuyệt à.”

"Chỉ muốn dì muốn dì thôicon không chịu nổi khi thấy bố cứ bá chiếm dì như vậy, ông già này, không đưa thù lao cho dì thì sẽ không cho dì sắc mặt tốt, dì có mưu đồ gì vậy hả, Tiểu Vân Vân?"

Vân Khanh đổ mồ hôi, trong lòng ấm áp, sắc mặt xanh rồi đỏ, cô cũng không biết mình đnag có mưu đồ gì.

Ý đồ tên đàn ông chết tiệt này..

Cô xong cho mấy đứa nhóc, chuẩn bị sẵn quần áo để đi tắm.

Người đfan ông vỗn dĩ đã nằm trên giường bây giờ lại đi thay một bộ vest, vào phòng làm việc lấy một thứ gì đó rồi dùng bàn tay to xoa xoa eo cô “Anh ra ngoài một chuyến, em dỗ bọn trẻ đi ngủ đi, OK?"

Vân Khanh nhìn chân của anh, "Anh đi lại bất tiện, cũng chưa hạ sốt, đêm hôm khuya khoắt như vậy còn phải đi ra ngoài sao?”

"Ừm, chuyện công việc.”



"Rất vội sao?”

“Ừ.” Anh cúi đầu, vén tóc trên má cô, sờ sờ mặt cô, vẻ mặt âm trầm, “Em đừng lo lắng mấy cái này.”

Vân Khanh cười cười, "Em cũng không có năng lực đi quản đâu, ừm, nếu không thì để A Thẩm ở cùng bọn trẻ, còn em đến công ty với anh nhé? Em đỡ anh đi lại cũng dễ dàng hơn."

“Không phải đến công ty.” Đôi mắt sâu thẳm vài giấy, sau đó lại bình tĩnh không gợn sóng, “Ra ngoài bàn một chút chuyện, nơi đó em không tiện lộ mặt, hơn nữa phụ nữ nên ngủ thì đi ngủ đi.”

“Được rồi.” Vân Khanh mím mím môi, không miễn cưỡng nữa, “Muốn em để đèn lại không?”

"Không cần đâu, em đi ngủ trước đi, đừng lo cho anh, lúc về anh sẽ gọi hệ thống an ninh."

Anh nói xong liền đi vào phòng làm việc, lúc đi ra, hai ngón tay thon dài kẹp một tập tài liệu, đi ngang qua cô, khi đi xuống lầu cũng không muốn cô giúp, tự mình nhảy xuống.

Vân Khanh tiễn anh đến cửa phòng khách, anh không nói gì, thay giày rời đi.

Vân Khanh đóng cửa lại, bật màn hình trực quan lên, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, sau khoảnh khắc đi ra ngoài thì lại hồi phục sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Anh cứ luôn như vậy, thái độ với phụ nữ và công việc đều phân biệt rõ ràng, một người đàn ông kiểm soát được cảm xúc của mình mới ngồi vào được vị trí trên hàng vạn người như hôm nay.



Cô hy vọng đó không phải là chuyện khiến anh không vui.

Vân Khanh quay lên lầu, đi vào phòng trẻ em để ngủ với mấy đứa nhóc.

Cùng lúc đó, ngoài cửa biệt thự Bentley rời đi, A Quan lái xe, Lục Mặc Trầm lạnh lùng yêu cầu cậu tăng tốc độ.

Lúc này trên đường không có người, Lục Mặc Trầm nhíu màygiọng nói lạnh lẽo: "Bọn họ đi lúc nào?"

“Khoảng hai giờ trước.” A Quan trả lời, “Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên ông cụ gặp cái tên họ Giang kia. Cố Trạm Vũ có 5 tỷ của Gianh Thành Vũ, có lẽ đã thổi gió bên tai ông cụ rất nhiều lần rồi, hai hôm anh đi thành phố B này, tuy rằng Lục Thị có Chị Lục trông coi, nhưng dù sao chức vị cũng không bằng anh, không thể động đến cácg quyết định chính của ông cụ, chỉ là lão gia không muốn nói cho cô ấy biết. Bây giờ gọi anh qua e rằng không phải là chuyện tốt gì."

Lục Mặc Trầm hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng ác liệt.

Chiếc xe dùng tốc độ vô cùng nhanh chạy đến đại viện quân khu của Lục Hia, có hai chiếc đỗ ở cửa, một chiếc Lamborghini và một chiếc Rolls Royce.

Lục Mặc Trầm xuống xe chống gậy bước vào trong, phòng khách sáng đèn, có tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Anh bước tới cửa trước chính, hiêng ngang đứng đó, nheo mắt nhìn những người đang ngồi hai bên chính điện, một bên là Cố Trạm Vũ, một bên là Giang Thành Vũ và một người phụ nữ cao gầy mặc váy, đeo kính, búi tóc, tướng mạo nghiêm túc.

Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm hai người, muốn cười cũng không cười, môi mỏng mím chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play