Ông cụ đang mời mọi người uống trà, đôi lông mày cứng cáp điểm xuyết ý cười, khi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ý cười ở đáy mắt kia sáng ngời.
Ông ta đặt chén trà tử sa xuống, đứng dậy, cất giọng nói: "Anh Giang, cô Deville, con trai thứ hai của tôi đã về."
“Mặc Trầm!” Ông cụ cau mày khi nhìn thấy cây nạng, “Anh sao vậy?
Lục Mặc Trầm bước vào bên trong, bỏ nạng ra anh cũng đi được, bước hơi chậm, đôi chân thon dài hơi buông lỏng.
“Xảy ra tai nạn xe hơi nhỏ.” Anh nói với giọng điệu rất thờ ơ.
“Sao anh không cẩn thận thế?” Ông cụ bảo người làm bước lên để kéo ghế.
Mắt của Lục Mặc Trầm u ám lạnh lẽo như đuốc, ưu nhã ngồi xuống, ghế bên cạnh là Cố Trạm Vũ, khuôn mặt lạnh lùng lại mang ý cười, anh giơ tay cực kỳ hứng thú, "Bố, hai người này, xem ra đều là người có danh, sao bố không giới thiệu một chút? "
Lời xã giao.
Lão Lục biết rõ đứa con trai này của mình, có lẽ anh đã bảo người điều tra ngọn nguồn rồi.
Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa được nói ra ngoài mặt, ông cụ Lục cười nhạt nói: "Đang muốn giới thiệu với anh, không phải tối nay gọi anh về sao? Nghe nói hai ngày trước anh đi công tác, hôm nay cũng là lần đầu tiên bố gắp ông chủ Giang, cũng như đại sứ dự án ở Mỹ phái đến, cô Deville. Trước đây có nghe Trạm Vũ nhắc đến mấy lần, nghe nói bờ cõi sự nghiệp của ông chủ Giang phát triển thế nào thế nào, hôm nay vừa gặp, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Lục Mặc Trầm dùng khóe mắt để liếc Cố Trạm Vũ.
Cố Trạm Vũ ngồi thẳng lưng, không nhìn lại chú hai của mình, đuôi lông mày đã sớm rũ bỏ được sự u sầu suy sụp trước đây, bây giờ trông có vẻ rất có khí thế.
Lục Mặc Trầm che giấu ý cười ở khóe miệng, ánh mắt u ám sắc bén như tia X nhìn vị đang ngồi ở đối diện.
Cả hai vị đã đứng lên cùng một lúc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hoa nhạt, hơi cao gầy, tóc ngắn chải bóng loáng, trên đỉnh chân mày trái có một vết sẹo nổi bật, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tà mị của anh ta.
Anh ta lãng đãng bước qua, hình như mỗi khi đứng anh ta không bao giờ đứng thẳng, sóng lưng thon dài hơi cong lại, nhướng mày cười nhẹ, “Chào anh, Lục tổng, kẻ này họ Giang, không giống thế gia công tử như anh, tôi hành tẩu giang hồ là một thương nhân tự do, không hiểu biết nhiều.”
Nói xong, anh ta nâng đôi mắt hẹp dài kia lên nhìn Lục Mặc Trầm.
Lục Mặc Trầm bình tĩnh gật đầu, "Danh tiếng của Giang tổng, ở Hồng Kônhvà Macao đã nghe đến rất nhiều, khiêm tốn rồi."
“Haha.” Giang Thành Vũ từ từ cong môi, làm cái gì cũng có cảm giác lười biếng.
Lúc này, người phụ nữ cao gầy đứng ngay thẳng ở bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị trong rất đoan chính trẻ tuổi, khẽ đẩy kính và đưa tay ra, trên mặt không có ý cười, chỉ có vẻ hứng thú bị sự u ám ở đáy mắt chảy trôi đi, "Trước khi đến Trung Quốc tôi đã làm một số bài tập. Nói đến hai người con trai quân nhân của Lục gia thành phố S, con trai trưởng là hùng tài sách lược có một không hai, tuổi còn trẻ đã sở hữu vô số của cải, hôm nay vừa gặp quả nhiên là vô cùng xuất sắc, không biết anh Lục đã kết hôn chưa?"
Giọng tiếng Anh kiểu Mỹ, nghe có vẻ hơi trúc trắc nhưng rất quyến rũ.
Lão Lục cười lớn, "Cô Daville, cô không biết con trai tôi đã khiến vô số danh viện phải cúi đầu đó."
“Vậy sao, trông có vẻ là kiểu người khiến phụ nữ phải say đắm.” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng ngời, nhìn Lục Mặc Trầm Thần gần như khiêu khích.
Lục Mặc Trầm nhíu mày, không bắt tay với cô ta, trực tiếp ngồi xuống.
Ông cụ Lục nhíu mày.
Devilie để tay trông không trung hai giây, không hề thấy xấu hổ, khóe miệng cong lên một độ cong quyến rũ, ngay sau đó liền tiêu sái, "Lạnh lùng quá, tôi cũng không vội, hợp tác vừa mới bắt đầu, sau này anh Lục sẽ có rất nhiều cơ hội để bắt tay với tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT