Thái độ rất khác với thái độ lúc trước khi bảo cô làm bảo mẫu, Vân Khanh cảm thấy sau khi từ thành phố B trở về, cô thực sự đã thăng lên được một cấp bậc không nhỏ.
Thái độ của người đàn ông này thay đổi rất kỳ lạ, chẳng lẽ rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được cô cũng cần có người ở che chở yêu thương sap?
Vân Khanh nở nụ cười, nghĩ này nọ rồi đi mở nước tắm cho anh.
Anh không thể tắm, tất nhiên cô sẽ lau người cho anh.
Cô bước lên cầu thang gọi anh, nhìn thấy anh đứng trên sân thượng gọi điện thoại, lông mày nhíu lại, sắc mặt hiển nhiên rất không tốt.
Vân Khanh nghĩ đến trước bữa tối, điện thoại của anh rung lên rất nhiều lần, nhưng anh không bắt máy, toàn tâm toàn ý ăn cơm cùng họ.
Chắc là chuyện công việc.
Buổi chiều ở trong xe, tay anh không hề rời khỏi điện thoại.
Vân Khanh cảm thấy công ty anh đang có chuyện, có lẽ chuyến công tác đến thành phố B lần này không suôn sẻ?
Cô yên lặng chờ đợi, Lục Mặc Trầm kết thúc cuộc điện thoại dài dằng dặc, quay lại thì thấy cô duyên dáng yêu kiều đứng đó.
Anh từ từ thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, khàn giọng nhìn cô nói: “Sao vậy?"
"Không, em chờ đi tắm."
Lục Mặc Trầm Thần gật đầu, không chống gậy, thân hình săn chắc nhảy về phía cô.
Hai người vào phòng tắm, anh khóa cửa lại, Vân Khanh nghe thấy tiếng khóa cửa, hơi rũ mắt không quay đầu lại.
Cô cởi áo sơ mi và quần tây, bảo anh ngồi trên ghế đẩu, Vân Khanh dùng khăn nóng từ trong bồn rửa mắt lau cho anh.
Sau khi lau xong, anh nắm lấy cổ tay cô, dùng một lực nhỏ, ngón tay cô trở nên mềm mại, chiếc khăn trên tay cũng rơi xuống đất.
Cô bị anh kéo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh hồng như nước, điểm xuyết những hạt ngọc nhàn nhạt, lại mịn màng như mỡ, giống như cánh hoa đào hồng nhạt mơ màng, rất quyến rũ, nơi trắng nõn vẫn trong trẻo như cũ.
Lông mi của cô rung lên như một chiếc quạt nhỏ, cô hơi thở ấm áp khẽ khàng phả vào lồng ngực anh, giọng nói run run, "Anh không thể ...bản thânh anh anh biết."
“Hôm nay, anh đã cứng hai lần rồi.” Giọng người đàn ông trầm thấp mờ ám, thở hổn hển.
Cô sờ sờ mặt mình, ngón tay mềm mại đè lên bả vai vừa cứng vừa nóng của anh, nhẹ nhàng nện mấy cái, "Đừng nói những cái này, em không hiểu, em không hiểu..."
“Ha.” Anh cười trầm thấp.
Anh giữ đầu cô lại rồi hôn lên, ấm áp mạnh mẽ, điên cuồng cắn nuốt cô.
Ưm ưm ưm…..cô không ngừng phát ra âm thanh, hai bàn tay nhỏ bị bàn tay to của anh đè chặt lên lồng ngực của anh, nhịp tim của anh đập vô cùng điên cuồng.
Tim cô cũng đập bình bịch không ngừng, và trong đầu nóng lên, cả người cũng bắt đầu phiêu phiêu theo.
Mắt cô rũ xuống, bị ép phải tiếp nhận, bị anh mút hơi đau, anh thả lỏng rồi lại thâm nhập sâu, không ngừng nồng nhiệt quấn lấy cô.
Hôn nhau không biết bao lâu, khoảng chừng mười phút, Vân Khanh thiếu dưỡng khí, hô hấp yếu ớt như cá nhỏ, thân thể mềm nhũn như một vũng nước, lại có chút không kiềm chế được.
Vì tay anh đã chạm vào chỗ nào đó..trên người cô.
Đợi đến khi cả hai dần dần bình tĩnh lại, cô nghe thấy tiếng con gái ở bên ngoài gọi mình mấy lần, cô rùng mình rồi vội vàng làm xong cho anh.
Giống như đnag yêu đương vụng trộm vậy, tranh thủ một chút thời gian để làm chuyện xấu.
Còn tên đàn ông nào đó làm cho miệng cô đỏ cả lên thì chỉ biết cười, ung dung nhìn cô vội vàng hoảng loạn như một tên trộm.
Vân Khanh buồn bực đến mức đánh anh mấy cái, mặc đồ ngủ cho anh rồi dìu anh ra ngoài.
"Hai người làm gì trong đó vậy! Lục Mặc Trầm, bố dùng Tiểu Vân Vân lâu như vậy, dì ấy cũng phải đi tắm cho con!"
"Cô ấy là người để cho con dùng à? Là để cho ông đây dùng?”
Mười Ba tức điên lên, "Bố, bố bố... Tiểu Vân Vân, dì nói đi, dì cho ai dùng?!"
Vân Khanh: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT