"Đúng, Quý Chỉ Nhã! Chính là cô ta! Người phụ nữ không tử thủ đoạn nào!" Nói đến đây, Tô Gia Ngọc giống như bị kích động, gần như hét lên: "Cả anh và tôi đều bị cô ta tính kế! Khi đó chúng ta mới hai mươi tuổi, chẳng hiểu chuyện gì cả, cô ta lại có tâm tư ác độc hơn người bình thường. Chính cô ta là người đưa tôi lên giường của anh! Anh hiểu chưa?"

Cố Trạm Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt anh ta vô cùng lạnh lùng: "Đã xác minh chưa?"

"Chính miệng cô ta thừa nhận! Giờ thì anh đã biết tại sao con tôi không có bất cứ quan hệ nào với anh rồi chứ? Chuyện năm đó anh có ấn tượng gì không? Ngày thứ hai tỉnh dậy, anh không cảm thấy trên giường có dấu vết không thích hợp sao?"

Cố Trạm Vũ bình tĩnh nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước. Khi đó Vân Khanh ra nước ngoài, thế nên anh ta không vui, suốt ngày đến quán bar uống rượu, anh ta cũng không nhớ nổi.

Rốt cuộc đã sai lầm từ lúc nào?

Tô Gia Ngọc thấp giọng nhắc nhở: "Cho dù giữa tôi và anh không xảy ra chuyện gì, nhưng anh và người phụ nữ khác, hoặc là Quý Chỉ Nhã đã sớm có cái gì đó. Anh cũng là người bị hại, bị người ta tính kế. Tôi tin sáu năm trước là anh yêu Vân Khanh, anh không biết mình đã ngủ với một người phụ nữ khác ở quán bar cho nên anh chuyên tâm chờ Vân Khanh một năm. Chuyện về sau là do vận mệnh biến hóa..."

Tô Gia Ngọc lắc đầu cười khổ: "Không nói nữa, anh đã biết sự thật rồi, Tiểu Đào Tử không phải con của anh. Tôi cũng cảm ơn anh đã phối hợp làm phối tủy. Những chuyện còn lại tôi nghĩ anh nên đi hỏi Quý Chỉ Nhã."

Vân Khanh lặng lẽ đi lên bậc thang tầng bốn, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của Cố Trạm Vũ.

Anh ta đứng thẳng người, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt làm cho các đường nét càng thêm mở ảo, trong nhất thời không nhìn ra được cảm xúc gì.

Một nỗi buồn và sự tàn bạo toát ra từ tấm lưng anh ta.



Vân Khanh không nói gì, cũng không biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Tô Gia Ngọc đang định quay đầu trở về lại thấy Vân Khanh, cô liền đi về phía này.

Cố Trạm Vũ cũng xoay người lại, nhìn thấy người phụ nữ bình tĩnh đứng ở nơi đó. Đáy mắt anh ta bỗng nhiên hoảng hốt, môi mỏng khẽ gọi: "Khanh Khanh."

Vân Khanh sửng sốt, nhưng không trả lời anh ta.

Cố Trạm Vũ nhìn cô thật sâu, trong ánh mắt như có hàng ngàn lời muốn nói.

Vân Khanh không đáp lại, đi đến bên cạnh Tô Gia Ngọc. Hai người định vào trong thì cổ tay cô bị giữ lại.

Tô Gia Ngọc kinh ngạc: "Khanh Khanh?"

Vân Khanh lùi về sau, gỡ tay ra.

Cố Trạm Vũ nắm rất chặt, không dám dùng nhiều sức, nhưng nhất định không thả tay ra.

Cuối cùng, Vân Khanh rốt cuộc cũng lên tiếng: "Những chuyện cần hiểu rõ đều đã hiểu rõ rồi, Cố Trạm Vũ, không còn chuyện gì nữa thì anh đi đi, chúng tôi muốn đi vào."

"Khanh Khanh." Cố Trạm Vũ nhíu mi gọi cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, sự thù địch trong mắt anh ta rút đi, có cảm giác như trút được gánh nặng: "Em nghe thấy Tô Gia Ngọc nói chứ? Con gái của cô ta không phải của tôi."



Vân Khanh mím môi: "Chuyện này tôi đã biết."

"Vậy em..."

"Sẽ không có gì thay đổi cả."

"Cả hai chúng ta đều biết, năm đó tôi không hề cùng với bạn thân em phản bội em. Tội của tôi không phải là tội không thể tha thứ! Giữa chúng ta có một hiểu lầm lớn như vậy, đúng không?"

"Cố Trạm Vũ..." Vân Khanh nhắm mắt lại, nghe giọng nói đè nén của anh ta, trong lòng cô đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu.

Những sai lầm và hiểu lầm trong quá khứ làm cho họ quay cuồng.

Nhưng từ tận đáy lòng cô không hề nghĩ Tiểu Đào Tử là nguyên nhân khiến bọn họ ly hôn, cùng lắm thì chỉ là ngòi nổ.

Cố Trạm Vũ đối với cô đã đủ tàn nhẫn rồi.

Nhưng Cố Trạm Vũ lại như tìm thấy được sự sống, anh ta nhìn cô chăm chú, vẫn không chịu nhúc nhích. Đến tận khi cô bị đau thì anh ta mới buông tay cô ra, nhưng vẫn muốn nói chuyện: "Khanh Khanh..."

Vân Khanh không muốn biết anh ta nói gì, nhanh chóng kéo Tô Gia Ngọc vào nhà, đóng cửa lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play