Cả hai người không nói gì, điện thoại nhất thời yên lặng.

Bên phía Hạ Thủy Thủy có điện thoại gọi đến, cô ấy nghe khoảng mười phút rồi mới tiếp tục trò chuyện với Vân Khanh: "Khanh Khanh, Gia Ngọc vừa gọi điện cho tớ, nói tớ đến chăm sóc Tiểu Đào Tử giúp cô ấy, Cố Trạm Vũ tìm đến tận cửa rồi."

"Cố Trạm Vũ tìm được nhà cô ấy?" Vân Khanh ngạc nhiên, nhíu mày, sau đó dừng xe ở ven đường: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Gia Ngọc không nói rõ, nhưng có lẽ là vấn đề liên quan đến Tiểu Đào Tử, Cố Trạm Vũ vẫn còn chưa biết chuyện. Cậu có rảnh không? Chúng ta đến giúp đỡ một chút."

"Ừ, tớ ở ngay đường Hoa Khê, đến ngay đây."

Vân Khanh tắt điện thoại, lập tức thay đổi tuyến đường, lái xe đến nhà Tô Gia Ngọc.

...

Lúc cô đến nơi thì chiếc BMW của Hạ Thủy Thủy đã đậu sẵn trong sân.

Vân Khanh xuống xe, màn đêm hơi lạnh, cô nhìn tầng bốn sáng đèn, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Hạ Thủy Thủy.

Hạ Thủy Thủy vừa nhấc máy thì cô đã nghe thấy tiếng ho khan của Tiểu Đào Tử: "Cậu đến chưa?"

"Thế nào rồi?"

"Vẫn ổn, Cố Trạm Vũ đang nói chuyện với Gia Ngọc ở bên ngoài, tớ ở bên trong chăm sóc Tiểu Đào Tử, cậu có lên không?"

Vân Khanh cúp máy, đứng tại chỗ một lúc rồi mới đi lên.



Đi đến tầng ba, cô nhìn thấy ở trên hàng lang tầng bốn sáng đèn, không có ai nói chuyện, vô cùng im lặng.

Vân Khanh vịn lan can đi lên nhìn một chút, hơi thở bỗng nhiên ngập tràn mùi thuốc lá.

Cố Trạm Vũ giẫm lên tàn thuốc thứ tư, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo nhíu chặt, Tô Gia Ngọc bỏ tờ xét nghiệm quan hệ cha con xuống, thản nhiên nói: "Anh cũng thấy kết quả rồi. Lúc trước tôi đến Lục gia, mẹ anh cũng ở đó, tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ nói cho anh biết... Tôi cũng không ngờ anh sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Đào Tử, tôi cứ tưởng anh không quan tâm đến chuyện này..."

Nói xong, Tô Gia Ngọc cụp mắt, khẽ thở dài.

Cô ấy cũng rất bất ngờ vì hôm nay Cố Trạm Vũ đột nhiên đến đây.

Cô cứ nghĩ rằng đứa trẻ sinh ra do một hiểu lầm lại khiến cho Cố Trạm Vũ phải ly hôn với Vân Khanh, anh ta chắc hẳn phải hận Tiểu Đào Tử lắm.

Nhưng lại không ngờ sau bao ngày rút tủy sống, anh ta lại thực sự đến bệnh viện nhi hỏi thăm kết quả, nhưng mà Tiểu Đào Tử đã được Tô Gia Ngọc làm thủ tục xuất viện rồi.

Cố Trạm Vũ có thể đi thẳng từ bệnh viện nhi về nhà, nhưng anh ta lại tới đây tìm hai mẹ con.

Một mạng sống nho nhỏ, điều này cũng có thể nhìn ra bản chất anh ta không xấu.

Cố Trạm Vũ mím chặt môi, mặt không đổi sắc: "Hôm nay tôi thấy buồn chán nên đến đây theo trách nhiệm mà thôi, không ngờ lại có "bất ngờ."

Anh ta nở nụ cười giễu cợt: "Trên thế giới này có chuyện gì là thật? Trước đây nói là con của tôi, bây giờ lại đưa giấy xét nghiệm không phải? Tô Gia Ngọc, có phải cô lại giở trò quỷ gì? Tôi hỏi cô, sao cô lại có tóc của tôi để làm giám định?"

Tô Gia Ngọc nhìn thẳng vào anh ta: "Không phải tóc. Tôi là bác sĩ, muốn làm giám định thì có nhiều phương pháp lắm, một giọt máu của anh cũng đủ rồi. Cố Trạm Vũ, cho dù kết quả này không là gì với anh, nhưng với tôi mà nói thì là một sự sửa chữa và chấm dứt. Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng không có bất kì suy nghĩ gì với anh, kết quả này là tốt nhất. Hơn nữa, tôi đang sửa chữa cho anh chứ không phải giở trò quỷ. Người đang giở trò nằm ngay cạnh gối của anh, chẳng lẽ anh vẫn chưa đoán ra sao?"

Cố Trạm Vũ sửng sốt, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, anh ta nắm lấy cổ tay Tô Gia Ngọc: "Ý cô là gì? Ý cô là..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play