Hạ Thủy Thủy bước ra khỏi phòng, gọi Vân Khanh hai tiếng thì cô mới phản ứng lại.
"Tớ hỏi cổ tay cậu có làm sao không, sao nhìn các cậu chả có tí tinh thần gì thế?" Hạ Thủy Thủy lên tiếng: "Đều đã li hôn rồi, cho dù có giải trừ hiểu lầm đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu hoảng hốt làm gì? Vẫn còn yêu Cố cặn bã à?"
Vân Khanh khẽ nhếch môi: "Cậu đừng nói linh tinh, tớ chỉ là... Haizz, nhìn cái dáng vẻ đó của anh ta... Tớ muốn cảm khái một chút mà thôi."
Hạ Thủy Thủy tức giận: "Cảm khái cái gì mà cảm khái? Càng phải đề phòng con tiện nhân kia nghiêm ngặt hơn! Cậu xem đi, cậu và Cố Trạm Vũ đi đến ngày hôm nay, Quý Chỉ Nhã có bao nhiêu công lao?"
"Anh ta tức giận bỏ đi rồi." Tô Gia Ngọc nhìn qua mắt mèo, thấy Cố Trạm Vũ rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc chắn là đi tìm con tiện nhân Quý Chỉ Nhã đó! Tên đàn ông này không nhịn nổi đâu! Tốt nhất là đánh chết cô ta đi! Hừ, xem náo nhiệt không bao giờ thấy phiền, hay là tớ lái xe đuổi theo anh ta nhìn một chút, xem anh ta có giết chết con tiện nhân đó không?" Nói đến đây, Hạ Thủy Thủy nhanh chóng quay vào phòng lấy túi: "Tớ nhất định phải đi xem kết cục của con tiện nhân Quý Chỉ Nhã đó!"
"Cậu đừng có gây chuyện nữa..." Vân Khanh ngăn Hạ Thủy Thủy lại, sợ cô ấy lại làm ra chuyện gì.
"Tớ chỉ đi ở phía sau thôi, tớ bảo đảm sẽ không gây chuyện, tớ sẽ live trực tiếp cho các cậu xem!" Hạ Thủy Thủy vô cùng hào hứng, nhanh chóng mở cửa chạy xuống lầu.
Vân Khanh bất đắc dĩ, vào phòng thăm Tiểu Đào Tử.
...
Cố Trạm Vũ sau khi rời khỏi nhà Tô Gia Ngọc thì đúng là đã gọi điện thoại cho Quý Chỉ Nhã.
Quý Chỉ Nhã lúc này đang ở trong biệt thự của Bạch Vũ Linh, cô ta vẫn còn chưa thu dọn đồ đạc của mình ở biệt thự Tây Uyển của Lục Mặc Trầm.
Cô ta vẫn muốn níu kéo, cũng không muốn ai được sống tốt! Nếu như cô ta không đến lấy hành lý thì anh cũng không thể giải thích rõ cho hai đứa trẻ, cũng không thể để Vân Khanh đến đó ở.
Mấy ngày nay cô ta đều ở trong nhà, không ra ngoài.
Bạch Vũ Linh ở Mỹ vẫn chưa quay lại.
Từ khi cô ta ly hôn đến nay, Cố Trạm Vũ chưa hề liên lạc với cô ta.
Quý Chỉ Nhã thấp thỏm bất an, lúc nhận được cuộc điện thoại này thì vô cùng vui vẻ.
Chưa kịp đợi cô ta lên tiếng, Cố Trạm Vũ đã lạnh lùng nói: “Nhà trọ trung tâm thành phố, cô đến đây."
Nói xong thì cúp máy.
Quý Chỉ Nhã lập tức đứng dậy thay bộ quần áo xinh đẹp rồi ngồi xuống bàn trang điểm. Mặc dù bác sĩ đã nói không nên trang điểm nhưng cô ta vẫn tỉ mỉ ngồi một lúc lâu.
Sau đó xách túi rời khỏi nhà trọ, lái xe đến nơi hẹn với Cố Trạm Vũ.
Mỗi lần gặp nhau lén lút hay là đến để thỏa mãn anh ta thì đều là nơi này.
Cô ta nhanh chóng đến nơi, Quý Chỉ Nhã đỗ xe dưới hầm, soi gương dặm lại ít son rồi mới xuống xe, sau đó thấy được Cố Trạm Vũ ngay ở lối vào thang máy.
Anh ta mặc một bộ vest màu xám, cả người lạnh lùng tăm tối nhưng lại vô cùng đẹp trai.
Quý Chỉ Nhã mỉm cười, chậm rãi đi về phía anh ta, mím môi nói: "Thật hiếm có, anh xuống đây đợi em sao? Coi như anh có chút lương tâm, bao nhiêu ngày không để ý đến em..."
Cô ta đi đến trước mặt Cố Trạm Vũ, vòng tay ôm lấy eo anh ta.
Cố Trạm Vũ trước giờ luôn vô cảm, đột nhiên lúc này lại mỉm cười với cô ta, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Quý Chỉ Nhã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh ta túm lấy cổ áo, cả người như bị nhấc bổng lên, sau đó đập mạnh lên tường.
Suýt nữa bị anh ta một tay bóp chết!
"A... A, Cố Trạm Vũ? Cố Trạm Vũ, anh làm gì thế?" Quý Chỉ Nhã ho khan hai tiếng, đau đến rơi nước mắt!
Cách đó năm mét, trong chiếc BMW, Hạ Thủy Thủy phấn khích lôi điện thoại ra quay video: "Đúng rồi, hành động đúng rồi, Cố Trạm Vũ, tiếp tục đi, ha ha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT