Lúc An Lâm tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt hắn là gương mặt xinh đẹp không tì vết như bạch ngọc của Hứa Tiểu Lan.
Cô ghé mặt rất gần, đôi mắt chớp một cái, chăm chú như đang kiểm tra cái gì đó.
“Trên mặt tôi có dính vật gì sao?” An Lâm uể oải hỏi.
Hứa Tiểu Lan cười nhạt: “Có đấy.”
Cô vươn ngón tay ngọc xanh mơn mởn ra, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi An Lâm.
Động tác thân mật như vậy khiến An Lâm có chút xấu hổ, hắn đỏ mặt nói: “Thừa dịp tôi suy yếu rồi ăn đậu hủ của tôi, như thế là không tốt lắm đâu…”
“Xoẹt!”
“Ối… Đau quá!” An Lâm che mũi la lớn, sau đó hắn liền nhìn thấy trong tay Hứa Tiểu Lan xuất hiện một lá bùa.
“Đây là Chỉ Huyết phù, thấy cậu không chảy máu mũi cho nên tôi gỡ xuống thôi.”
Trong ánh mắt Hứa Tiểu Lan khi nhìn An Lâm có ẩn chứa một chút chế nhạo.
Sau đó, cô nói tiếp: “An Lâm, mới làm đại biểu ngày đầu tiên mà có thể cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết, đến nỗi chảy máu mũi rồi ngất xỉu như thế, quả thật cũng chỉ có cậu.”
An Lâm lúng túng xoa cái mũi.
Về lời của Hứa Tiểu Lan, hắn không có cách nào phản bác.
“À đúng rồi, Tô Thiển Vân đâu?”
“Cô ấy à, sau khi dược sĩ Lưu nói cậu không có gì đáng ngại thì đã rời đi rồi.”
“Cậu không biết đâu, từ lúc cô ta nghe được nguyên nhân thực sự khiến cậu ngất đi từ dược sĩ Lưu, dáng vẻ kia, chậc chậc chậc…”
“Khó khăn lắm mới có một người làm nữ thần số một của trường chúng ta có ấn tượng tốt, bây giờ sợ là mọi chuyện đều bị ngâm nước nóng rồi.”
Hứa Tiểu Lan bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, cô nhìn An Lâm mà vui vẻ hớn hở.
An Lâm thở dài: “Dù sao cô ấy cũng sẽ không xem trọng tôi, nghĩ nhiều về nó như vậy cũng không làm được gì.”
“Coi như cậu cũng tự biết thân biết phận, mau dậy, đi ăn cơm!” Hứa Tiểu Lan khẽ quát.
Lúc này An Lâm mới phản ứng lại, quả thật là bụng của hắn đang rỗng tuếch.
“Cô vẫn chưa ăn à?” An Lâm hỏi.
“Còn không phải là bởi vì cái tên rách việc nhà cậu!”
“Tôi vốn đã đến tiệm cơm rồi, nhưng vừa nghe nói cậu té xỉu, tôi liền vội chạy tới chăm sóc cậu. Cậu nói xem, tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu nên báo đáp tôi thế nào?” Hứa Tiểu Lan trợn mắt nhìn An Lâm, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.
“Nếu không, tôi lấy thân báo đáp nhé?” An Lâm nói với giọng cảm kích.
“Cút!”
…
Cứ như vậy, cuộc sống của An Lâm lại trở về quỹ đạo.
Ngày ngày trôi qua, Tô Thiển Vân vẫn đều đặn tìm hắn để học Hán ngữ và Anh ngữ, nhưng cô lại loáng thoáng giữ một khoảng cách nhất định với hắn, hiển nhiên là có chút khúc mắc đối với chuyện lúc trước.
Nhưng dù là như vậy, An Lâm vẫn là người duy nhất có thể trò chuyện với cô.
Dù sao ngoại trừ tu luyện, Tô Thiển Vân cũng chỉ quan tâm tới mỗi việc học hai môn ngoại ngữ, còn những chuyện khác thì cô thật sự không hề để tâm.
…
Bất tri bất giác, ba tháng đã trôi qua.
Một buổi tối, gông cùm xiềng xích trong cơ thể An Lâm đột nhiên bị một luồng kình khí mênh mông khoan thủng, giúp hắn thành công đột phá đến Đạo Chi Thể cấp bốn!
Đêm nay có thể nói là buổi tối vui vẻ nhất của An Lâm.
Việc hắn cố gắng đột phá đã chứng minh hắn không dựa vào cái hệ thống quỷ quái kia, mà là dựa vào năng lực của mình để tu tiên!
“Hừ, coi như lần này ngài muốn tôi làm “một trăm triệu”, một trăm triệu lần chống đẩy thì như thế nào, cùng lắm thì ông đây lại tự tu luyện!” An Lâm đắc chí nói.
Nói thì nói như thế, nhưng hắn cũng không khỏi có chút chờ mong mà kiểm tra hệ thống Chiến Thần của mình.
[Đạo Chi Thể cấp năm… điều kiện đạt được: Hấp thu năng lượng nguyên khí của mười viên linh thạch.]
Linh thạch? An Lâm sững sờ.
Trường học của hắn bao ăn bao ở nên hắn hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với loại tiền tệ năng lượng của thế giới tu tiên.
Cho nên hiện tại hắn không có một viên linh thạch nào cả.
Mười linh thạch, chắc là không đến nỗi quá khó để có được, nếu không hắn thử đi hỏi Hứa Tiểu Lan một chút, xem cô có linh thạch hay không.
An Lâm định đi qua căn phòng bên cạnh một chuyến, nhưng vừa đến ngưỡng cửa thì hắn lại dừng bước, có chút do dự.
Hắn làm đuôi cần cẩu (1) ở trong lớp, đã không ít lần phiền Hứa Tiểu Lan kèm cặp hắn học.
Cũng chính bởi vì Hứa Tiểu Lan đã giúp hắn rất nhiều, nên nếu lúc này còn bắt An Lâm đi mượn tiền cô thì quả thật hắn không cách nào mở miệng.
Lúc An Lâm đang do dự, trong đầu của hắn bỗng lóe lên hình dáng một người - Hiên Viên Thành!
Hắn đã từng nói với An Lâm: “Nếu cậu gặp phải vấn đề gì trong phương diện tu hành thì cứ đến hỏi tôi, tôi làm lớp trưởng nên nhất định sẽ dùng hết sức để giúp đỡ cậu!”
Phòng của Hiên Viên Thành ở cách đây không xa, giờ giấc hiện tại cũng không tính là quá muộn, hắn tới đó hẳn là còn kịp.
Nghĩ vậy, An Lâm liền bắt đầu chạy về phía phòng của Hiên Viên Thành.
An Lâm không biết lời Hiên Viên Thành nói ngày đó là thật hay giả, nói thật, chuyến đi này tạo cho hắn áp lực không nhỏ.
Nhưng vì việc tu hành, hắn mới không để ý nhiều như vậy.
An Lâm mang tâm trạng thấp thỏm, gõ cửa phòng Hiên Viên Thành.
Cửa phòng mở ra, hắn liền nhìn thấy Hiên Viên Thành với chiếc áo mạ vàng mang phong cách cổ điển.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa là An Lâm, trên mặt Hiên Viên Thành lộ ra nụ cười ấm áp.
“Không biết bạn An Lâm tới tìm tôi trễ như vậy là có chuyện gì?”
Lời nói và điệu bộ của Hiên Viên Thành hết sức hòa nhã khiến cảm giác khẩn trương trong lòng An Lâm được xoa dịu không ít.
“Lớp trưởng, trước đó cậu nói với tôi, trong quá trình tu hành nếu gặp phải khó khăn, tôi có thể tìm cậu xin giúp đỡ, đó là nói thật à?” An Lâm mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là thật, bạn An Lâm đã gặp phải khó khăn gì rồi? Nào, vào phòng tôi nói chuyện.” Hiên Viên Thành ngoắc tay ra hiệu An Lâm đi vào.
An Lâm liên tục khoát tay, có chút ngượng ngùng nói: “Không cần phiền toái như vậy, chỉ là tôi muốn mượn cậu mười viên linh thạch, sau này khi có linh thạch, tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Chỉ việc này thôi à.” Hiên Viên Thành khẽ cười nhạt, lấy ra một túi linh thạch từ trong nhẫn không gian ra, hắn không hỏi vì sao An Lâm muốn đống linh thạch này mà đã trực tiếp vứt túi cho An Lâm.
“Tôi không có tiền lẻ, đây là năm trăm viên linh thạch, tôi cho cậu hết đấy, không cần trả.”
“Cái này…”
An Lâm ôm túi linh thạch nặng trĩu, có chút thẫn thờ.
Hiên Viên Thành sảng khoái bật cười thành tiếng, trong ánh mắt hắn là sự cỗ vũ nồng nhiệt: “Chỉ cần cậu có lòng cầu tiến, cố gắng tu hành là được, chút tiền lẻ này với tôi mà nói thật không tính là gì.”
Trong lòng An Lâm vô cùng cảm động, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng vẫn chỉ đọng lại thành một câu: “Thành, cám ơn cậu!”
Cầm năm trăm viên linh thạch, An Lâm trở về phòng của mình.
Hắn bày toàn bộ linh thạch lên mặt bàn, linh thạch chất thành một ngọn núi nhỏ.
Nhìn mấy viên đá óng ánh tỏa ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, trong lòng An Lâm hết sức kích động.
Hắn chờ không kịp mà vận công khởi động công pháp, hút vào năng lượng nguyên khí bên trong linh thạch.
Một dòng nước ấm chảy xuôi khắp thân thể hắn, không ngừng gột rửa da thịt gân cốt, làm cơ thể hắn gia tăng sức mạnh.
Mười viên linh thạch được hắn hấp thụ, có tiếng“răng rắc” vang lên, một luồng năng lượng thành công xông phá tầng phong tỏa nào đó trong cơ thể hắn.
Hơi thở của An Lâm biến đổi, cảnh giới đột phá đến Đạo Chi Thể cấp năm.
Không kịp xúc động, chuyện thứ nhất hắn làm sau khi hắn đột phá cảnh giới chính là khẩn trương kiểm tra giao diện trên hệ thống.
[Đạo Chi Thể cấp sáu… điều kiện đạt được: Hấp thu năng lượng nguyên khí của mười cộng mười viên linh thạch.]
Vẫn là cái hướng dẫn quen thuộc đó…
Nhìn thấy chuỗi ký tự này, An Lâm không khỏi lẩm bẩm lần nữa: “Thành, cám ơn linh thạch của cậu…”
Sau khi hấp thu hai mươi viên linh thạch, cảnh giới của An Lâm đột phá đến Đạo Chi Thể cấp sáu.
Tiếp theo, phạm vi của hệ thống lại phân ra, lời hướng dẫn kia lại xuất hiện thêm một lần nữa:
[Đạo Chi Thể cấp bảy… điều kiện đạt được: Hấp thu năng lượng nguyên khí của mười nhân mười viên linh thạch.]
…
An Lâm nhếch miệng, điều kiện đột phá kiểu này hắn cứ thấy quen quen thế nào, rõ ràng là đổi chống đẩy thành linh thạch rồi!
Hắn không chút chần chờ, tiếp tục hấp thu năng lượng linh thạch.
Sau khi hấp thu xong năng lượng của một trăm viên linh thạch, khí tức của hắn đã lại đột phá khỏi giới hạn nào đó, chỉ một lần mà đã đạt tới Đạo Chi Thể cấp bảy!
Cảm nhận được nguồn năng lượng mênh mông bên trong cơ thể, trên mặt An Lâm hiện lên vẻ hài lòng.
Chỉ trong một buổi tối, cảnh giới tu vi từ Đạo Chi Thể cấp ba, một đường hát vang đột phá đến Đạo Chi Thể cấp bảy, chuyện này khiến hắn có cảm giác như là một giấc mộng.
Tu vi Đạo Chi Thể cấp bảy đã được coi là trình độ trung bình của sinh viên mới trong đại học Liên Hiệp Tu Tiên rồi.
Càng về sau, muốn tăng cấp bậc tu vi hắn sẽ càng gặp phải nhiều khó khăn hơn nữa.
Người bình thường khi tu tới Đạo Chi Thể kỳ cuối, phải mất rất nhiều năm mới có thể tăng lên một cấp, thậm chí có người còn mất hơn mấy chục năm mới có thể thành công.
Đám thiên tài có thể vào trường đại học này cũng đã phải nỗ lực tu luyện ròng rã suốt một đến hai năm.
Mà An Lâm chỉ đơn giản là nuốt linh thạch đã có thể đạt được cấp bậc như hiện tại, chuyện này khiến trong lòng hắn hết sức khoái chí.
Nhìn hơn ba trăm viên linh thạch còn lại, An Lâm biết chắc rằng tác dụng của chúng phải dừng ở đây rồi.
Dù sao tiếp theo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn cần phải hấp thu đến mười tỉ viên linh thạch mới có thể đột phá…
Biết là vậy, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn thoáng qua hệ thống.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, An Lâm liền giật mình.
***
Chú thích:
Đuôi cần cẩu: nguyên văn “điếu xa vĩ” (吊车尾),học sinh xếp hạng chót/ người đứng cuối cùng trong danh sách/ hoàn thành cuối cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT