Nét mặt của An Lâm có chút nóng bừng, toàn thân bị câu nói kia của Tô Thiển Vân làm cho hắn có chút bồn chồn.
Một lúc sau hắn mới định thần từ trong câu nói của Tô Thiển Vân, rồi ngạc nhiên hỏi rằng: "Hằng Nga ư? Đó có phải là Hằng Nga trong cung Quảng Hàn không? Cô ấy là chị của cô ư?
"Ừ, không phải chị gái ruột, mà là chị gái nuôi."
"Chị ấy rất tốt với tôi, là người bạn tốt nhất của tôi."
Nhắc đến Hằng Nga, trên gương mặt của Tô Thiển Vân nở ra một nụ cười.
An Lâm hỏi vậy cũng chỉ là quan tâm chứ hắn không nghĩ rằng Hằng Nga trong truyền thuyết vẫn đang tồn tại ngay trong cái thế giới này.
An Lâm không ngừng tưởng tượng về điều này, rồi hắn tiếp tục hỏi: "Vậy có phải trên cung trăng còn có một con thỏ ngọc nghiền thuốc và một người đàn ông đốn củi không."
À, con thỏ mà cậu nói chính là Tiểu Nguyệt đó, nó luyện đan trên cung trăng."
Còn nữa, trên cung Quảng Hàn có quy định văn minh, nghiêm cấm tất cả đàn ông bước chân vào đó, cậu lại nói ở đó có một người đàn ông chặt củi, sao có thể như thế được!" Tô Thiển Vân mỉm cười trả lời.
"Vậy à, An Lâm gật đầu.
Xem ra tình hình thực tế ở đây và trong truyền thuyết trên trái đất có chút khác biệt.
"Vậy Hậu Nghệ và Hằng Nga có phải là vợ chồng không? " An Lâm tiếp tục tò mò hỏi.
"Làm sao có thể như thế được, chị Hằng Nga là một đệ nhất mỹ nữ sống trên Thiên Đình, người theo đuổi chị ấy có thể xếp hàng từ Thiên Đình đến Đông Hải Long Đình, sao có thể lấy một thần tiên bắn mặt trăng."
"Bắn mặt trăng ư?" Lúc này An Lâm có chút hoang mang
"Vì người theo đuổi chị Hằng Nga rất nhiều, cho nên chị ấy bèn đưa ra quy tắc, đó chính là ai có thể ở dưới mặt đất, lấy cung bắn được lên tận cung trăng thì mới có đủ tư cách được gặp chị ấy." Tô Thiển Vân giải thích cho Lâm An hiểu.
"Hả, hóa ra là vậy" An Lâm bừng tỉnh rồi nói "Vậy sau này hắn có bắn được cung lên cung trăng không?"
Tô Thiển Vân lắc đầu: " Không, nghe nói hắn kiên trì đến tận 9 năm sau, cuối cùng hình như hắn đã ngộ ra chân ý của tiễn thuật, sau đó đột nhiên biến thành thần tiên rồi vui vẻ rời đi."
An Lâm: ". . ."
Điều này có sự khác biệt rất lớn về Hậu Nghệ trong ấn tượng của An Lâm, khiến hắn bất lực muốn chửi.
"Vậy tại sao cô lại trở thành tỷ muội với Hằng Nga?"
"Chuyện này bắt đầu từ khi tôi tròn 5 tuổi, thời gian đó Chị Hằng Nga đến Tử Tinh Châu để lấy Thái Âm Hàn Thủy, băng qua cung điện Thanh Mộc . . . ."
Vốn dĩ An Lâm chỉ tiện mồm hỏi một câu, không ngờ Tô Thiển Vân lại không mảy may suy nghĩ gì, cứ rủ rỉ kể câu chuyện của mình với chị Hằng Nga.
Tô Thiển Vân nói rất nhiệt tình, từ khi cô ta còn nhỏ đã được chị Hằng Nga nhận ra là người có tố chất phi thường để rồi kết duyên, chị Hằng Nga ở bên chăm chút từng ly từng tý một cho cô ta đến khi trưởng thành. Bất kể là chuyện to hay nhỏ thì Tô Thiển Vân cũng đều kể hết cho An Lâm nghe.
An Lâm càng nghe càng trở nên lo lắng.
Này, này, cô tin tưởng tôi đến vậy ư?
Ngay cả chuyện mỗi lần cô đến Nguyệt cung chơi với Hằng Nga, cô ấy thơm cô thì cô cũng kể cho hắn nghe ư?
Đợi chút, lúc mười sau tuổi, chị Hằng Nga còn ôm cô ngủ nữa ư!?
An Lâm ý thức được hình như mình nghe được điều gì đó không thể nói ra.
Để tránh bản thân hiểu biết quá nhiều mà nhận phải những tai ương vô tội, hắn vội vàng ngăn những lời nói tiếp theo của Tô Thiển Vân lại.
An Lâm có chút xấu hổ, Tô Thiển Vân này chuyện gì cùng kể cho hắn nghe, đúng là không chút khoa học nào.
Hơn nữa hắn hỏi cái gì, Tô Thiển Vân cũng nói ra hết, như vậy có còn ý thức của một nữ thần hay không?
Ngay đúng lúc này, một phán đoán làm cho nhịp tim của Lâm An tăng lên.
Chẳng lẽ cô ta là một kẻ ngốc?
"Thôi, thôi, chúng ta phải nắm bắt tận dụng thời gian học tập thôi." An Lâm đưa ra ý kiến với vẻ bất lực.
Bỗng nhiên bị An Lâm cắt ngang lời nói, Tô Thiển Vân cũng không tức giận mà ngược lại còn ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, sau đó đặt hai tay xuống mặt bàn, im lặng chờ An Lâm đến dạy bài.
Thấy bộ dạng lúc này của cô, đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu An Lâm.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn vẫn muốn thử ý nghĩ đó xem sao.
"Sau đây chúng ta thử nói những câu ngắn gọn đơn giản thôi nhé." An Lâm nghiêm túc nói.
Nói xong hắn viết hai câu ngắn lên trên giấy, tiếp theo nói: "Câu cần luyện tập sau đây chính là câu có kết cấu chủ ngữ - vị ngữ - tân ngữ đơn giản nhất, cô luyện đọc theo tôi."
"Được, nhất định tôi sẽ chăm chỉ đọc." Tô Thiển Vân hết sức tập chung.
"I love you."
"Tôi yêu cậu." Âm thanh mềm mại vang lên lần nữa.
"Tôi yêu cậu (Tiếng phổ thông)"
"Tôi yêu cậu (Tiếng phổ thông)" Tô Thiển Vân đọc theo từng từ từng chữ một .
An Lâm cảm thấy khí huyết dâng trào, toàn thân phấn khích đến nỗi muốn chết đi được.
He he, nữ thần đã bày tỏ tấm lòng với mình. . . .
An Lâm ở bên cười một cách ngây ngô.
"Cậu cười gì mà vui thế, có phải tôi đọc rất hay không?
Tô Thiển Vân bắt gặp nụ cười trên gương mặt An Lâm, có chút vui mừng hỏi luôn.
An Lâm lấy lại tinh thần, gật đầu lia lịa nói: "Cô đọc rất tốt, chỉ có điều tôi thấy cô nên đọc thêm nhiều lần nữa cho thành thạo. . ."
"Ừ, được thôi, xin hỏi câu này có nghĩa gì vậy?" Tô Thiển Vân tò mò hỏi.
Chết rồi, phải giải thích với cô tôi thế nào đây?
Lúc này An Lâm trợn tròn mắt, đều nói kích động là ma quỷ, lúc này hắn mới ý thức được làm sao để giải thích cho Tô Thiển Vân ý nghĩa của câu này, đây đúng là một vấn đề lớn!
Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, cuối cùng An Lâm chỉ có thể đặt cược Tô Thiển Vân là một cô bé có suy nghĩ ngây thơ đơn thuần.
Tôi chỉ dạy cậu những câu có cấu trúc chủ vị đơn giản nhất mà thôi, cậu cứ tin tưởng tôi.
"Đây là ý nghĩa của tôi yêu cậu". An Lâm nói nghiêm túc.
À, hóa ra ý nghĩa của câu "tôi yêu cậu" là như vậy." Tô Thiển Vân gật đầu một cách nhẹ nhàng không suy nghĩ.
. . .
Thế nhưng hình như sau đó cô ta ý thức được điều gì đó và chìm vào im lặng.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng, bầu không khí im lặng này giống như đang ấp ủ một điều gì đó. . . .
An Lâm vô cùng căng thẳng, hắn chỉ muốn cười phá lên mà thôi, hy vọng cô không để ý tới nó.
Được rồi. . . . An Lâm thừa nhận, hắn đã chọn cụm từ này để làm ví dụ dạy Tô Thiển Vân, thực sự có chút ý nghĩa muốn tìm cái chết.
Ôi trời, ai bảo đột nhiên hắn lại nghĩ ra những chiêu trò trêu đùa này để giờ không ngăn lại được.
An Lâm nhìn Tô Thiển Vân với vẻ lo lắng, nhìn thấy làn sương mù trên mí mắt màu xanh của cô, gương mặt nhỏ vô cùng mịn màng có chút đỏ bừng, đôi môi mím chặt, giống như mếu máo sắp khóc.
An Lâm thấy thế bắt đầu hối hận, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ dạy cô vài ngữ pháp thôi, không có ý gì khác đâu, cô đừng hiểu lầm!"
Tô Thiển Vân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm An Lâm, bộ dạng vô cùng uất ức nhưng không thể khiếu nại.
Cô liếm bờ môi nhỏ, dùng giọng có chút nức nở nói: "Chị Hằng Nga nói rất đúng, con trai không có gì tốt. . . ."
Khi một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, hai mắt rưng rưng nước mắt hờn dỗi với mình thì đó là cảm giác gì?
Trời ơi, thật sự rất đáng yêu! ! !
Huyết mạch của An Lâm chảy nhanh hơn, đúng là hưng phấn tới nỗi ngạt thở, sau đó hai mắt tối mờ và chìm đắm vào suy nghĩ. . . .
Tô Thiển Vân không biết cái thái độ này của cô có thể tạo ra bao nhiêu sát thương với An Lâm!
Khi cô nhìn thấy An Lâm chìm đắm vào trong suy nghĩ, còn chảy cả máu mũi, làm cho ngây người tại chỗ.
"An Lâm, cậu không sao chứ?"
"Mau tỉnh lại đi, đừng dọa tôi chứ."
Thấy An Lâm vẫn không có phản ứng gì, Tô Thiển Vân cảm thấy hoang mang, nghĩ rằng những lời trước đó của mình có chút tổn thương, khiến cho An Lâm tức xỉu.
Thế là cô thấy rất ngượng, cõng An Lâm chạy ngay đến phòng y tế. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT