Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

--------------------------

[Đạo Chi Thể cấp tám… điều kiện đạt được: Trực diện đánh bại một tên kẻ thù Đạo Chi Thể cấp tám hoặc từ cấp tám trở lên.]

Khiêu chiến với cấp bậc cao hơn mình?

An Lâm có chút sững sờ, hắn chưa từng nghe thấy cách thức đột phá kiểu này.

Nhưng mà… Điều kiện này có vẻ hắn cũng có thể làm được.

Chỉ là so với việc bắt hắn hấp thụ mười tỷ linh thạch thì dễ dàng hơn một chút…

Ngày thứ hai, trên đường đi học, An Lâm vẫn đang phát sầu vì chuyện phải làm thế nào thì hắn mới có thể đột phá cảnh giới được.

“Cậu sao vậy, suốt cả đường đi đều không nói một lời?”

Trong mắt Hứa Tiểu Lan, An Lâm vẫn luôn đóng vai một nhân vật nếu không được nói thì sẽ chết, lúc này hắn lại trở thành mỹ nam điềm tĩnh, thật khiến cô không thể không tò mò.

“Cô nói xem, một người là Đạo Chi Thể cấp bảy trực diện đánh bại một tên là Đạo Chi Thể cấp tám, độ khó có lớn không?” An Lâm chần chờ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

“Không khó đâu, lúc tôi đạt đến Đạo Chi Thể cấp sáu thì đã đánh bại một vị biểu ca cấp tám trong gia tộc rồi.” Hứa Tiểu Lan lạnh nhạt nói.

“Lợi hại như vậy ư, sao cô lại làm được!” An Lâm có phần giật mình.

Hứa Tiểu Lan cười đắc chí: “Nghiền ép huyết mạch, nghiền ép độ tinh khiết của nguyên khí trong cơ thể, nghiền ép lĩnh ngộ công pháp đích truyền, bọn tôi chỉ tu luyện đơn giản như vậy thôi!”

Mặt An Lâm đen lại: “Như thế mà cô gọi là đơn giản cái con mẹ gì?”

“Vậy một người không có huyết mạch, công pháp là loại thông thường, độ tinh khiết của nguyên khí trong cơ thể cũng bình thường, người đó cấp bảy thì có đánh thắng cấp tám không?” An Lâm chưa từ bỏ ý định, lại cất tiếng hỏi.

Hứa Tiểu Lan cười nhạo nói: “Trừ khi cái tên kẻ địch cấp tám kia là người thiểu năng!”

“Lòng tôi tan nát luôn rồi, bà chị ạ…” An Lâm kêu rên.

“Ôi, ôi, chuyện này thì liên quan gì tới cậu chứ? Tại sao nghe tôi nói xong, cậu lại biến thành dáng vẻ uể oải như thế này?”

Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm cứ như đã thay một gương mặt mới, cô không khỏi giật nảy mình.

An Lâm thở dài: “Nói thật cho cô biết cũng được, tôi đã tăng lên đến Đạo Chi Thể cấp bảy, hiện tại tôi đang gặp phải một cửa ải khó khăn, tôi phải đánh bại một kẻ địch có cảnh giới cao hơn tôi.”

Nghe An Lâm nói, Hứa Tiểu Lan trợn tròn đôi mắt trong trẻo lên, cứ như cô nghe được chuyện gì đó rất khó tin.

“Ha ha, gạt người là không tốt, tôi không cảm giác được bất kỳ loại năng lượng nào dao động trên cơ thể cậu.”

Hứa Tiểu Lan lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện ra vấn đề.

Nghe vậy, An Lâm bắt đầu bộc phát năng lượng trong cơ thể mình ra, khí thế trên người cũng theo đó mà liên tục tăng lên, cuối cùng đạt tới cực đỉnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Tiểu Lan lập tức lấy tay che miệng, không dấu được vẻ mặt kinh hoảng, ấp úng mở miệng: “Ông trời ơi, đúng là Đạo Chi Thể cấp bảy!”

“Từ Đạo Chi Thể cấp không đến Đạo Chi Thể cấp bảy, không đến bốn tháng phải không, sao cậu làm được!” Hứa Tiểu Lan kích động cứ như gặp phải một chuyện cực kỳ kinh khủng khiến cô không thể lý giải.



“Nếu như tôi nói, tôi chỉ tập chống đẩy và hấp thu linh thạch mà làm được, cô có tin không?” An Lâm mở miệng hỏi.

“Cậu… Con mẹ nó cậu đang đùa tôi à?” Hứa Tiểu Lan lườm hắn một phát, tiếp tục tra hỏi: “Thành thật khai báo cho tôi!”

An Lâm cười khoái chí, lắc lư mái tóc ngắn: “Nói thật cho cô biết cũng không sao, đó là bởi vì tôi có tư chất hơn người, tài năng trời phú bẩm sinh, chính là kỳ tài vạn năm mới có một lần.”

An Lâm tự biên tự diễn một phen, vốn dĩ hắn còn cho rằng mình sẽ bị Hứa Tiểu Lan chế nhạo một trận.

Không ngờ cô lại tán đồng, gật đầu: “Như vậy mới phải chứ, tôi đã nói đồ bỏ đi thì làm sao có được văn kiện tiến cử của Chân Thần, chắc chắn là cậu phải có chút tài năng gì đó.”

“Nè nè! Ở ngay trước mặt tôi mà dám nói tôi là đồ bỏ đi, cô không suy nghĩ cho cảm giác của tôi một chút được sao?” An Lâm thật sự là bị cái cô Hứa Tiểu Lan không biết giữ miệng này làm cho tức chết.

“Không phải ý trong lời nói vừa rồi của tôi đã phủ nhận chuyện cậu là đồ bỏ đi rồi sao.”

Hứa Tiểu Lan vui vẻ nhìn An Lâm cười một tiếng, đôi lông mày của cô cong cong, trông hết sức đáng yêu.

Nhìn thấy Hứa Tiểu Lan tươi cười như hoa, sự tức giận của An Lâm lập tức tiêu tan.

Đối với chuyện này, hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cảm thán khuôn mặt tươi cười của con gái đúng là kim bài miễn tử.

À, đúng rồi! Người quen dễ nói chuyện…

Mình có thể tìm cô ấy để phối hợp, nhờ cô ấy làm kẻ địch của mình!

Trong mắt An Lâm lóe lên tia sáng, tìm được cách để đột phá nhiệm vụ lần này.

“Tiểu Lan, cô giúp tôi một chuyện có được không?” Ánh mắt An Lâm lóng la lóng lánh, vẻ mặt khẩn cầu.

“Giúp cậu chuyện gì?”

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy biểu cảm này của An Lâm thì lập tức đề phòng.

“Cô làm kẻ địch của tôi, đánh với tôi một trận, sau đó giả vờ bị tôi đánh bại.”

An Lâm cũng không úp úp mở mở nữa, hắn trực tiếp nói thẳng.

Hứa Tiểu Lan nhớ tới đoạn đối thoại trước đó, An Lâm đã nói qua với cô, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn phải đánh bại một người có cảnh giới cao hơn hắn.

“Được thôi, cậu nói đi, đánh như thế nào?” Hứa Tiểu Lan cũng không để ý, sẵn sàng giúp đỡ An Lâm.

Với thực lực của An Lâm, hắn chắc chắn không thể đánh lại cô.

An Lâm nghĩ một lát, hồi lâu mới lên tiếng: “Cô đánh với tôi mấy chưởng, cái loại mà trông rất kịch liệt ấy, sau đó cô vờ ngã xuống đất, lớn tiếng thừa nhận mình thua.”

“Được, đánh đi.” Hứa Tiểu Lan gật đầu đáp ứng.

An Lâm vận chuyển lực lượng toàn thân, hắn đột nhiên đạp lên mặt đất, tung chưởng về phía Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan cũng đưa tay ra, hai chưởng chạm vào nhau, một luồng không khí điên cuồng chuyển động rồi nổ tung.

An Lâm trực tiếp bị chấn động đến nỗi phải lui về phía sau, mà Hứa Tiểu Lan lại vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.

“Lại lần nữa!” An Lâm hung hăng tiến công lần nữa, hai chưởng hóa thành tàn ảnh, liên tục đánh về phía Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan và An Lâm đối chiến được mấy chưởng, bỗng nhiên cô duyên dáng hô lên một tiếng, ngã xuống mặt đất.



“Á! Thực lực của An Lâm tiên nhân quá mạnh, tiểu nữ xin chịu thua!”

Hứa Tiểu Lan chật vật, dùng ánh mắt đáng thương nhìn An Lâm.

Cô diễn phải nói là y như thật, đến nỗi thậm chí An Lâm còn có cảm giác đã thật sự đánh bại cô.

Khả năng diễn bực này của cô, quả thực cô nên đến Trái Đất vài phút để nhận giải Oscar!

An Lâm hoàn toàn bị kỹ thuật diễn của Hứa Tiểu Lan thuyết phục, nhưng lúc này là thời điểm hắn phải phản ứng lại, hắn nhìn về phía giao diện của hệ thống.

Không thay đổi…

Hắn đã đánh như thế rồi mà vẫn không được sao? An Lâm rơi vào trạng thái trầm tư.

Nhiệm vụ yêu cầu là: Trực diện đánh bại một kẻ địch Đạo Chi Thể cấp tám hoặc cấp tám trở lên.

Phải là “kẻ địch” mới được, bọn họ không diễn ra được điểm này nên hệ thống mới không công nhận, như vậy diễn tiếp thế này được không…

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan đang ngồi dưới đất, ánh mắt bắt đầu thay đổi.

“Mau đứng dậy đi, tư thế lúc cô ngã quá xấu, tôi cũng nhìn không nổi.” An Lâm tỏ thái độ ghét bỏ.

“Cậu nói cái gì!” Hứa Tiểu Lan đứng lên, mặt lạnh như sương.

An Lâm mở hai tay ra, chậm rãi nói: “Nói thật cho cô biết, với dung mạo của cô, nếu so sánh với Tô Thiển Vân thì không khác gì vịt con xấu xí và thiên nga trắng, gương mặt này của cô, khiến tôi cảm giác càng nhìn càng xấu.”

“An! Lâm!” Hứa Tiểu Lan trợn mắt nhìn An Lâm, cắn răng nghiến lợi gọi tên hắn.

An Lâm nở nụ cười đầy bỉ ổi: “Thế nào, tôi nói thật khiến cô cảm thấy khó chịu à? Vậy thì đánh tôi đi!”

Hắn vừa nói xong, Hứa Tiểu Lan liền thật sự nhào tới, cả người đèu bộc phát ra khí thế khủng khiếp.

Một cảm giác nguy hiểm đột nhiên bao phủ lấy An Lâm.

Không sai, đây mới đúng là khí thế mà kẻ địch nên có!

An Lâm thấy thế thì vô cùng vui mừng, vội vàng mở miệng hô to: “Hứa Tiểu Lan, bây giờ cô so chiêu với tôi, sau đó lại vờ bị tôi đánh bại, thế là tôi có thể thành công rồi!”

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Tiểu Lan đã vọt tới trước người An Lâm, trên mặt ngoại trừ vẻ phẫn nộ và nụ cười lạnh lùng thì không còn cảm xúc gì khác.

“Thằng khốn, xem chưởng của chị đây!”

Hứa Tiểu Lan hét lớn một tiếng, bàn tay trắng mịn như ngọc vỗ lên mặt An Lâm không chút lưu tình.

Chưởng này mang tốc độ cực nhanh, An Lâm không có một chút cơ hội nào để né tránh.

“Chát…!”

An Lâm bị tát đến trời đất quay cuồng, trực tiếp xoay vòng ba ngàn sáu trăm độ trên không trung, sau đó rơi xuống đất.

“Bịch, hộc hộc…”

An Lâm ngã sõng soài dưới mặt đất, miệng phun máu tươi, mắt mở thật to, ánh mắt tràn đầy vẻ hối hận.

Cảm giác tê dại cả người, rốt cuộc thì hắn đang làm cái gì vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play