Bất kể có xảy ra chuyện gì, con đường ngày sau sẽ thế nào, chuyện nên lập tức tiếp tục, chung quy vẫn phải tiếp tục.

Muốn Luyện nhi đồng ý chuyện này, nàng lại bướng bỉnh không chịu, biết là nói tiếp cũng không có kết quả, đành tạm thời gác lại. Nhân thời gian nửa đêm còn lại, cưỡi gió đạp bụi trở về đường cũ. Cũng may một đường thuận lợi, không xảy ra bất trắc gì, tuy là như thế, khi thật sự chạy về chỗ đà đội thì trời đã sáng choang. Ánh dương quang mới lên, không che không cản, chiếu ra sự hoảng hốt trong mắt mọi người.

Khi chúng tôi cầm túi nước căng phồng phân phát nước ngọt, bỗng nhiên hai tên hướng đạo quay mặt về hướng Tây, quỳ xuống thành kính bái lạy, đồng thời cúi đầu lẩm nhẩm gì đó.

Bọn họ đang cảm tạ thần của bọn họ. Thực ra, bọn họ càng nên cảm tạ thiếu nữ trước mắt này mới đúng.

Thần giấu nước, lại không thể tránh khỏi đôi mắt của Ngọc La Sát.

Phân phát nước sạch, chẳng khác nào phân phát thuốc an thần cho đội ngũ. Thiết lão gia tử mặc sức mà uống thỏa thích, lớn tiếng kêu sảng khoái! Sau một lúc mới lén lút kéo tôi qua một bên, nói tên hướng đạo lớn tuổi tối qua quả nhiên có ý đồ gây rối, may mà vẫn không cho ông ta cơ hội. Dứt lời xong lại vỗ vỗ lưng tôi, khen ngợi: nhìn nha đầu con ngày thường không nói không rằng, trái lại rất có thuật nhìn người.

Không ý kiến cười một cái, làm sao có thể nói cho ông ấy biết, thực ra tôi cũng chưa từng hết mực tin tưởng ông ấy.

Thời điểm quan trọng, tin tưởng không phải là Thiết Phi Long, mà là lòng kiêu ngạo tự phụ của Thiết Phi Long. Nói như vậy, mình chẳng qua cũng chỉ là một người nhát gan đa nghi mà thôi.

Đương nhiên những tâm lý này không thể nói với người ngoài, nếu bình yên vô sự, kết quả mọi người đều vui vẻ, như vậy từ nay về sau sẽ không nhắc tới nữa. Ngày hôm đó, đội ngũ ổn định đi tới hồ nước khô cạn, đến nơi lúc hoàng hôn. Lần này đổi lại Luyện nhi và Thiết lão gia tử xuống dưới động lấy nước, đi lên đi xuống ba bốn chuyến, cuối cùng cũng bổ sung đầy lượng dự trữ cho đà đội. Trên bướu lạc đà, thùng nước vốn dĩ trống rỗng giờ lại chứa đầy sức nặng, đây chính là việc an tâm nhất khi đi trong đại mạc.

Đêm hôm đó, nghỉ ngơi ở hồ khô, tôi và Luyện nhi đã bôn ba mệt nhọc, giờ nằm xuống ngủ bù, cả đêm không nói chuyện.

Chỉ là, ngày hôm sau, khi những tia nắng ban mai rọi xuống, là lúc đội ngũ lên đường. Nàng ngồi trên lưng lạc đà, liếc mắt nhìn đáy hồ khô cạn càng ngày càng xa, đột nhiên áp gần bên tai tôi, nhẹ giọng nói:

- Hôm qua lúc lấy nước, nghĩa phụ chỉ ở trước miệng động tiếp ứng, chưa từng đi vào động nước kia.

Bên tai hơi nhột, tôi hơi né ra một chút, không hiểu vì sao nàng nhắc tới chuyện này, chỉ cười cười, thuận miệng nói:

- Đúng vậy, miệng hang kia quá nhỏ, thân hình lão gia tử cường tráng sẽ không lách vào được.

- Cho nên ha... - Nàng cười tủm tỉm hài lòng nói thêm:

- Sau cùng lúc đi ra, ta đã dùng hòn đá che lại, bảo đảm sau này nếu có người leo xuống đi nữa, cũng không thể nhìn ra manh mối gì.

Bản thân hơi ngạc nhiên, không hiểu nói:

- Lại đang làm gì vậy? Nếu người khác cần tìm nước thì phải làm sao bây giờ?

Thấy nàng nhướng mắt, hồn nhiên lơ đễnh nhẹ "hừ" một tiếng, vẫn không trả lời.

Đối với hành động này của nàng, lúc ấy thật sự không hiểu rõ nội tình, sau đó cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì. Kỳ thực cũng không còn tâm tư suy nghĩ gì nhiều, bởi vì suốt chặng đường sau đó, chỉ lo ứng phó tình trạng thỉnh thoảng phát sinh trên người, đã đủ khiến người ta mệt lử người rồi.

Cái gọi là tình trạng, không có gì khác, chẳng qua chỉ là Luyện nhi thường xuyên có một vài... hành vi.

Tôi không biết chuyện trong động kia, hành động thân mật quỷ thần xui khiến kia, đến tột cùng đã tác động cụ thể lên nàng thế nào, chỉ là sau ngày hôm đó, cử chỉ của Luyện nhi quả thực đã có chút biến đổi. Rõ ràng nhất, chính là nàng thường xuyên chủ động đụng chạm thân thể, thậm chí là... gần gũi da thịt hơn.

Còn nhớ lúc nhỏ nàng vô cùng không thích điều này, cảm thấy bị khinh thường. Bây giờ giống như nếm được tư vị khác biệt, lập tức tràn đầy hứng thú liên tục "khinh thường" tôi.

Mà kiểu tràn đầy hứng thú này, thật là làm người đau đầu không thôi.

Thực ra đáng vui mừng chính là, tuy trước đó nàng bướng bỉnh không chịu đáp ứng yêu cầu kia, nhưng lúc đối mặt với thái độ nghiêm túc không cho phép thì Luyện nhi cũng sẽ không miễn cưỡng làm bậy. Lần đầu tiên tôi cự tuyệt nàng, còn tưởng nàng sẽ không vui, ai ngờ thay vì không vui, nàng lại làm đủ các loại trò gian trá nhiều lần quấy rối.

Tuy là trên thực tế, Luyện nhi căn bản không hiểu rõ quấy rối là gì.

Tôi cũng không hiểu nàng nghĩ như thế nào, là vì muốn phục thù? Hay chỉ đơn thuần là ham thích điều lạ? Nói chung không thể "tỷ thí", nàng bắt đầu hứng thú đụng chạm khu vực xung quanh. Ngồi trên lưng lạc đà, thi thoảng bị xóc nảy lắc lư, chợt bị ai kia dùng môi chạm vào, lúc thì gò má, khi thì cằm, có lúc chạm lên mắt, mũi, thậm chí là tai... Mà nàng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu chỉ như vậy thì cũng có thể cho qua đi. Đằng này sau khi đụng chạm, thường sẽ gặp cảnh đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa mút lấy, thật sự không thể chịu nổi.

Vì vậy suốt dọc đường đi, mỗi khi bị người sau lưng ôm vào trong ngực, tôi đều phải vực dậy tinh thần trăm phần trăm. Trước đây có thể yên tâm giao thân thể cho nàng, nhưng hiện tại cần phải lưu ý từng chút, miễn cho lúc mơ màng sẽ bị hành động lơ đãng kia hù dọa.

Có đôi khi cảm thấy, cách làm này của nàng gần giống như dò tìm khu vực có giá trị, cụ thể chỗ nào không quan trọng, quan trọng phải lý thú là được.

Đáng buồn chính là, làm đối tượng bị thăm dò, chính mình lại không đủ cách đối phó hữu hiệu đối với loại hành vi này, thậm chí còn âm thầm cảm thấy may mắn vì phạm vi giày vò của nhà thám hiểm kia có giới hạn, chỉ biết tập trung từ phần cổ trở lên. Hơn nữa còn biết giữ da mặt mỏng giúp tôi, chỉ khi hai người đánh lẻ mới có những hành vi kia.

Chỉ là mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở trên lưng lạc đà, cơ hội chung đụng kiểu này, cũng quá nhiều rồi.

Không thể phủ nhận, đối mặt với loại biến đổi này, ngoại trừ phiền não ra, trong lòng thỉnh thoảng nếm được một chút ý vị ngọt ngào cùng hy vọng. Luyện nhi không có ác ý, điểm này không cần hoài nghi. Nếu nói việc phân tranh hơi thở thắng bại vẫn khiến người ta dở khóc dở cười, thì bây giờ thường xuyên thăm dò đụng chạm, ít ra đã chứng minh rằng nàng cơ bản là tiếp nhận, thậm chí thích kiểu thân mật này. Mà tiếp nhận và thích, dù sao vẫn cho người ta nhiều kỳ vọng hơn là bài xích chán ghét.

Tôi không biết nàng có để cuộc đối thoại ngày hôm đó vào trong lòng hay không, lại càng không biết nàng có đang suy nghĩ đáp án hay không. Từ nhỏ Luyện nhi là người thích tự mình quyết định, thực sự không nghĩ ra mới chịu hỏi, cho nên hiện tại vứt quyền quyết định cho nàng rồi, việc mình phải làm, chỉ có chờ đợi.

Nhưng ai biết ngoài chờ đợi, lại còn phải chịu đựng một loại dằn vặt khó nhịn như vậy.

Cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn trời. Cứ tiếp tục như vậy, thật không biết được, là tâm tư cần cù thăm dò của nàng kết thúc trước, hay là mình nhanh chóng khô kiệt nhẫn nại trước.

Có lẽ ông trời thật sự nghe được tiếng lòng của mình rồi, không qua hai ngày, thật sự giáng xuống đường giải quyết.

Đáng tiếc, cái này cùng với cái gọi là giải thoát sự chờ đợi, không hề dính nửa điểm quan hệ.

Một đường hướng bắc, cuối cùng cũng ra khỏi đại mạc mênh mông, nhưng bốn bề vẫn là một mảnh hoang vu. Thay thế sa mạc cùng cát vàng, là những gò núi khắc đá lởm chởm xuất hiện, những dãy núi chạy dài bắt ngang con đường. Vượt qua dãy núi này là thoát khỏi vùng cấm địa xa xôi không người ở. Đi tiếp nữa, chính là con đường bằng phẳng hướng thẳng đến Thô Lỗ Phiên.

Mấy ngày nay đi ngang qua khe núi, thân thể bắt đầu không ổn.

Từ lúc ra khỏi Đôn Hoàng là bắt đầu bôn ba trong hoàn cảnh cực kỳ hanh khô khốc nhiệt, bản thân tôi mới phát hiện thân thể này không thể thích ứng với thời tiết như vậy. Cái khác vẫn có thể chịu đựng, duy chỉ có vô pháp kiềm chế xuất huyết mũi thật sự khiến người ta khó nhịn. Vốn tưởng rằng ở La Bố Náo Nhĩ đã khôi phục thật tốt, hôm nay lại bất ngờ xuất hiện, vừa mới bắt đầu chỉ là từng giọt lác đác, sau đó càng ngày càng nhiều, đến nỗi ấn chặt cũng sẽ chảy len lỏi theo kẽ tay.

Lần này không giấu diếm Luyện nhi, cho dù muốn giấu cũng không giấu được. Thấy tình hình này, nàng hiển nhiên không còn tâm tư chơi đùa gì, mỗi ngày lúc rảnh rỗi sẽ đốc thúc tôi uống nước nghỉ ngơi.

Ngay cả như vậy, dường như tình thế vẫn không chuyển biến tốt bao nhiêu, mỗi ngày uống nước có hạn, máu chảy có thừa, người dần trở nên mềm nhũn.

Luyện nhi rốt cục sốt ruột, tóm hướng đạo yêu cầu ngày đêm liên tục chạy đi. Nam nhân kia lấy can đảm giải thích vài câu với nàng, suýt nữa là bị nàng một kiếm làm thịt rồi. Nhìn thấy do mình mà rối loạn, ngoại trừ ảo não can ngăn, cũng không nghĩ được biện pháp khác, chỉ trông ngóng mau mau đến nơi có người ở, hoặc tình trạng cơ thể có thể ổn định lại giống lúc ở La Bố Náo Nhĩ vậy.

Mà cố tình càng không muốn trì hoãn, lại càng dễ dính nhiều chuyện.

Dưới sự uy hiếp của Luyện nhi và Thiết lão gia tử, hai tên hướng đạo không thể làm gì khác, bắt đầu không ngừng chạy đi. Thực ra chạy trong sườn núi đêm khuya là vô cùng nguy hiểm, bởi vì dễ lạc đường hơn, dễ sẩy chân hơn, thậm chí là gặp phải trộm cướp.

Cho nên, lúc mà trong gió đêm truyền đến tiếng ngựa hí vang cùng tiếng người gào khóc từ xa xa, hai gã hướng đạo sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Bọn họ lập tức dừng lại, liên tục hối thúc chúng tôi nhanh xuống lạc đà, nhiều lần khoa tay múa chân làm động tác đừng lên tiếng, run rẩy giải thích phía trước chắc chắn có thương đội (đội thương mại) gặp nạn, nhất định phải ẩn nấp qua đêm nay mới được.

Đây cũng là bình thường, bởi vì từ đầu đến cuối bọn họ đều không biết rõ, ông lão và thiếu nữ đi cùng rốt cục có bao nhiêu cường đại.

Đương nhiên Thiết lão gia tử không sợ đụng phải kẻ xấu, cười to kêu lên:

- Ha ha! Những ngày tháng nhàm chán này, ông trời cũng muốn cho lão già khọm ta đây thả lỏng gân cốt! Lão tử trái lại cũng muốn nhìn xem, đám lưu vong hành nghề đầu đao liếm máu ở Tây Vực so với vùng Trung Nguyên sẽ thế nào!

Ông ngừng cười, lướt thân như đại bàng xé không trực tiếp vọt tới sườn núi bên kia.

Luyện nhi vẫn chưa đi theo ông ấy, chỉ ngập ngừng liếc mắt nhìn tôi, ngồi yên bất động. Cái gọi là nghề cướp bóc đầu đao liếm máu, chính là nghề chính của nàng, sao tôi có thể không hiểu lòng nàng đang ngứa ngáy? Tôi cười cười ngồi thẳng dậy, đẩy đẩy người kia, cười nói:

- Luyện trại chủ, Luyện nữ hiệp, còn chưa đuổi theo? Một lát lão gia tử thả lỏng gân cốt rồi sẽ không còn phần cho ngươi nữa.

Do dự không phải bản tính của Luyện nhi, lại bị tôi pha trò, nàng giận dữ liếc mắt qua đây, lại ngẫm nghĩ, nói:

- Ngươi tốt nhất nên ngồi trên lạc đà đừng nhúc nhích, khát thì uống nước, ta đi một chút sẽ trở lại!

Mãi đến khi thấy tôi nghiêm túc gật đầu, nàng mới nhảy người lên, thoáng cái biến mất trong màn đêm.

Cười nhìn theo nàng, lại nhìn hai gã hướng đạo sắc mặt tái mét, tôi ôn hòa nói:

- Đừng sợ, cho dù sườn núi bên kia là thiên quân vạn mã, hai người kia cũng có thể lấy đầu thượng tướng, họ đều là nhân vật có danh tiếng, thanh kiếm này cũng không phải chỉ dùng để dọa người, đương nhiên, cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, yên tâm.

Kêu bọn hắn yên tâm, mình cũng thật sự yên tâm. Ngước nhìn trăng rằm, nghe bên kia ầm ĩ kêu cha gọi mẹ, trong lòng lại bình tĩnh. Việc cần làm chỉ là đợi người trở về mà thôi.

Nhưng vào lúc này, lại thấy ngứa ngứa, thấy được từng giọt đỏ thẫm trên mu bàn tay.

Nay đã là lần thứ tư rồi, trong khoảng thời gian qua tôi sớm đã tạo thành thói quen. Ngẩng đầu lên, một tay đè chặt cánh mũi đang chảy máu, một tay lần mò túi nước bên hông. Nào ngờ lần này lượng máu chảy khá nhiều, hơi ngửa đầu chặn lại, máu liền đảo dòng chảy ngược vào khí quản làm mình bị sặc, ho đến không thể kiềm chế. Giữa lúc vô cùng chật vật, bỗng dưng cảm giác muốn xỉu ập đến như sóng vỗ bờ.

Không tốt... Một cái ý nghĩ chợt lóe lên, trực giác muốn chụp yên lạc đà, nhưng hai tay đang cách xa khó mà phản ứng kịp thời. Thân thể mất trọng lượng nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó, tôi nghe được âm thanh xương sọ đập trên mặt đất.

Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe được trong một đêm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play