Xưa nay Luyện nữ hiệp hành sự sấm rền gió cuốn khoái đao trảm loạn ma*, những chuyện có thể làm Luyện nữ hiệp tâm sinh gấp gáp thậm chí hốt hoảng, thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
(*Ẩn dụ của hành động quyết đoán, nắm bắt điểm mấu chốt và nhanh chóng giải quyết các vấn đề phức tạp.)
Khi ý thức được bản thân đang để ý cái gì hoảng loạn vì cái gì, nàng nhắm mắt lại, lập tức cưỡng chế tâm trạng quay cuồng.
Luyện Đại trại chủ không thích lo âu quá nhiều, đặc biệt không thích nghĩ đến những loại nhân tâm nhân tình mờ mịt khó định kia, nhưng này tuyệt đối không nghĩa là nàng lỗ mãng vô tri đầu óc đơn giản, ngược lại, nếu luận thông tuệ cùng ngộ tính, từ nhỏ nàng liền xứng với một câu thiên phú tuyệt luân.
Khi đối mặt với rất nhiều chuyện, kỳ thật thỉnh thoảng cũng sẽ có ý niệm theo bản năng mà thoát ra, như một chùm bong bóng nhỏ vô tình tuôn ra từ bể lỏng, nhắc nhở nàng nơi nào đó không ổn.
Nhưng nếu nàng không muốn để ý tới mà phiền lòng, như vậy một chùm bong bóng nhỏ này trong giây lát liền sẽ tất tất ba ba mà vỡ nát trôi đi, từ đó liền không nghĩ đến nữa.
Thật sự là gần đèn thì sáng sao? Cười chê người thế nhưng cũng lại học theo người mà bắt đầu miên man suy nghĩ, này... Rõ ràng là không có khả năng.
Nữ tử cong cong môi, âm thầm chế giễu bản thân, quyết ý lúc này liền phải đem ý niệm mạc danh mà sinh vứt đến sau đầu.
Bất đồng với gia hỏa tâm tư nặng nề nào đó, nói chung, Luyện nữ hiệp muốn vứt đi tạp niệm trong lòng đều thực dễ dàng, huống chi trước mắt còn rất nhiều chuyện gấp cần giải quyết, còn có một người đang chờ nàng cứu nguy.
Nàng cũng xác thật là tĩnh tâm nghiêm túc cứu nguy. Trong khi chờ ngao dược, Luyện trại chủ dựa theo phương pháp mới vừa hỏi được, thân thủ điểm lên mấy chỗ huyệt đạo của Thiết San Hô mà bức độc, chờ đến khi độc huyết đã ép ra không sai biệt lắm, lại khoanh chân đả tọa tự mình trợ giúp đối phương đạo nguyên quy khiếu, đem nội tức hỗn loạn từng chút vuốt phẳng.
Đem nội tức hỗn loạn đạo nguyên quy khiếu không phải chuyện dễ dàng, khi một chén thuốc lớn đã sắc xong được bưng tới, việc điều tức này vẫn là chưa kết thúc, y sư cũng chỉ dám nhẹ giọng bẩm báo một tiếng, liền lui sang một bên đứng chờ.
Kỳ thật không cần cố ý bẩm báo, Luyện trại chủ tuy nhắm mắt chuyên tâm vận công cứu người, nhưng thính giác là vô cùng nhạy bén, từ đầu tới cuối đủ loại động tĩnh quanh mình đều khó thoát khỏi tai nàng.
Nàng biết được thủ vệ trong phòng nín thở ngưng thần không dám lên tiếng, biết được trại binh ngoài phòng thấp giọng âm thầm lo lắng không thôi, biết được y sư bưng thuốc nóng đang nhẹ nhàng thổi nguội, biết được có bước chân quen thuộc, vội vã từ xa đến gần, bước vào dược lư.
Khi động tĩnh cuối cùng này xuất hiện, làm trại chủ đại nhân đang chuyên tâm có chút thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng về phương diện khác, theo người này xuất hiện, nàng cũng rõ ràng cảm nhận được, trong lòng xác thật có một nơi vẫn như cũ là thắt chặt, gắt gao, hoang mang rối loạn.
Vận công không thể sai lầm, Ngọc La Sát tuyệt đỉnh cao thủ tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản này, thực nhanh liền vứt bỏ tạp niệm ôm tâm thủ thần, so với lúc trước ngược lại càng thêm chuyên chú vài phần.
Thẳng đến khi điều tức xong mà thu công lại, nàng cũng cố tình không để ý tới người nào đó đang làm cái gì, mà là một lòng đem lực chú ý đặt vào chuyện quan trọng nên rót thuốc cho Thiết San Hô.
Nhưng mà mọi việc lại không thuận lợi, thật sự là lương thủy dã tắc nha*. Vốn cho rằng độc cũng đã bức nội tức cũng dã điều, uống một chén thuốc hẳn là phần đơn giản nhất trong toàn bộ phân đoạn trị liệu, nhưng ở phân đoạn này ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện lạ.
(*Uống nước lạnh cũng bị nhét răng.Ý là đã không may mắn thì uống nước cũng bị nhét vào răng.)
Một ngụm thuốc đầu tiên chính là lãng phí mà trôi ra ngoài, Luyện trại chủ còn cho là kỹ thuật rót thuốc của mình không thành thạo, đợi đến khi đã đoan chính rót vào miệng lại không thấy nuốt xuống, mới có chút kinh ngạc.
Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ không tin vào chuyện ma quỷ mà điểm xuống vài chỗ huyệt đạo để kích thích người nuốt xuống, không ngờ đúng lúc này liền ngược lại, Thiết San Hô thế nhưng bỗng chốc nghịch khí mà sặc, đem hết thảy đều sặc ra ngoài!
Một lần sặc này còn mang theo máu tươi, mọi người xung quanh lập tức rối loạn một hồi, trại chủ đại nhân có chút bực bội, nhưng vẫn là bình tĩnh, cảm thấy ước chừng là do nội tức chưa hoàn toàn điều thuận, vì thế đem Thiết San Hô một chưởng ổn định, tiếp tục vận công.
Đương nhiên, sau đó người nào đó cùng y sư thấp giọng thương nghị vài câu, cùng với một loạt những thao tác nhìn như cổ quái sau khi lui đến sau tấm bình phong, cũng không thể tránh được tai mắt của Luyện trại chủ.
Thẳng thắn mà nói, vô luận nội dung thương nghị kia là gì, hay là làm gì sau tấm bình phong, ở trong mắt trại chủ đại nhân đều là không quá thấu hiểu.
Đã từng nhàm chán mà xem kịch, nàng cũng từng nghe qua chuyện si nam oán nữ không uống không ăn tự tuyệt mà chết, nhưng đó là diễn kịch, huống chi người trong vở kịch ít nhất là tỉnh táo, Thiết San Hô trước mắt rõ ràng còn đang mơ màng hồ đồ hôn mê, trạng thái này tất nhiên lại là bất đồng.
Về hành động thay Mục Cửu Nương tắm gội một phen liền càng là cảm thấy không hợp lý, tuy lòng dạ Luyện nữ hiệp không thuận, nhưng cũng không đến mức ăn dấm người chết, chỉ là âm thầm kỳ quái không thôi.
Cao thủ so chiêu, đao kiếm không có mắt, có rất nhiều loại nội thương và ngoại thương có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, hôn mê không nuốt được thuộc, thế nhưng có liên quan đến chuyện chặt đứt ý niệm muốn sống sao?
Không thể nói trong lòng là cảm giác thế nào, cũng không đến mức ngăn trở, nàng chỉ một bên vận công, một bên để mặc người kia làm thử, chờ xem kết quả.
Mà cuối cùng, khi kết quả chân chính hiện ra trước mắt, khi mắt thấy chén thuốc thuận lợi được nuốt xuống, lại càng có đủ loại tư vị nảy lên trong lòng.
Đủ loại tư vị, có điểm khổ sở, có điểm áy náy, có điểm chua xót...Vì Mục Cửu Nương mà khổ sở, đối với Thiết San Hô áy náy, vì kết cục hiện tại của các nàng hai mà chua xót.
Đây là nhân chi thường tình, nhưng Luyện trại chủ rất rõ ràng, tình cảm nảy lên trong lòng giờ phút này, lại không chỉ là nhân chi thường tình mà thôi.
Đối với người khác sinh ra đủ loại tư vị, lại có loại cảm xúc khác càng thêm mãnh liệt, căn bản không liên quan đến hai người.
Đó là laoij tạp niệm mạc danh sinh ra lúc trước, là suy nghĩ miên man liền đã muốn vứt bỏ lúc trước.
Đó là, một loại cảm xúc rõ ràng vô cùng gấp gáp, thậm chí, là cảm giác hoảng sợ!
Cảm giác hoảng sợ đối với Luyện trại chủ cũng không quen thuộc, lại rất quen thuộc với loại dấu hiệu cảnh báo khi tâm sinh ra cảm giác này, báo động rõ ràng thường để báo hiệu một số cảm giác hoảng sợ nào đó, sẽ tự thúc đẩy tạo ra cảm giác cấp bách mãnh liệt, khiến cho nàng vội vàng muốn làm chút gì đó.
Nếu loại báo động này là đối với người khác hoặc là chuyện khác, nàng tất sẽ tràn đầy đề phòng, thậm chí đánh đòn phủ đầu, vận dụng một chú thủ đoạn mà hoàn toàn đem nó xử lý sạch sẽ, phòng ngừa hậu hoạn.
Nhưng mà, một phần báo động này lại rõ ràng là dừng ở....Trên người từng cùng chính mình thề ước quãng đời còn lại sẽ luôn bên nhau.
Càng xác thực mà nói, là dừng ở trên lời thề ước kia, một câu quãng đời còn lại kia.
Luyện trại chủ nhất thời cũng vô pháp nắm được manh mối rõ ràng, chỉ biết nhìn Thiết San Hô hiện giờ, trong lòng liền hiểu ra, nguyên lai thề ước cả quãng đời còn lại, thế nhưng cũng không bền chắc như vậy, có thể thực hiện một cách vội vàng, trong giây lát liền hóa thành bọt nước.
Dù cho trên lý trí, nàng quyết không cho rằng bản thân sẽ dẫm vào vết xe đổ của Thiết Mục hai người -- kiếp nạn của Thiết Mục tuy có đủ loại nhân tố bên ngoài tác động, nhưng xét đến cùng là do tự thân bản lĩnh chưa đủ, mới rơi vào kết cục như vậy.
Rõ ràng là khẳng định như vậy, cảm giác hoảng sợ cùng cảm giác cấp bách lại nửa phần cũng không giảm, cứ thế Luyện nữ hiệp tâm sinh bất an, theo bản năng muốn đem người nào đó chặt chẽ bảo hộ ở bên người, nắm ở trong lòng bàn tay.
Thậm chí nội tâm kêu gào như vậy còn chưa đủ, nếu dựa theo bản năng, nàng thậm chí muốn đem người này gắt gao nắm chặt ở bên cạnh, một phân một tấc đều không để lưu khe hở, mới tính lfa yên tâm.
Luyện Đại trại chủ hành sự dường như luôn độc đoán không nói đạo lý, nhưng kỳ thật đều là có đúng mực, không nói đạo lý đến trình độ như vậy, chính nàng cũng biết là không thỏa đáng.
Cho nên vô luận lúc đó đáy lòng cấp bách kêu gào như thế nào, nàng cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài, khi đối mặt với người nào đó, thái độ thậm chí so với bình thường càng là đạm nhiên bình tĩnh hơn một chút.
Cũng may có chút sự vụ, cần trại chủ tự mình bận rộn lo liệu, cũng coi như là chống đỡ, giúp cho nàng ức chế tạp niệm trong lòng.
Không tệ, lúc này đây khi vô pháp đem phiền não hoàn toàn vứt đến sau đầu như trước kia, liền chỉ có thể áp chế xuống, không cần bận tâm đến nó.
Luyện trại chủ cực ít khi áp chế tâm tư như vậy, không có kinh nghiệm, liền càng không quá rõ ràng, có chút cảm xúc, càng ức chế, càng là mãnh liệt.
Lưu lại người kia trông chừng Thiết San Hô, Luyện Đại trại chủ tự mình suất trại binh đi bận bận rộn rộn, tuy rằng các loại sự vụ xem như là thuận lợi, tâm tình lại càng thêm không tốt.
Này cũng không có biện pháp, dọn sạch sơn đạo bị tuyết lở làm tắc nghẽn, hội hợp nhóm tàn quân tránh ở trong rừng dưới chân núi, nhìn những thủ hạ này hoặc nhiều hoặc ít đều có thương tích, tâm tình đầu lãnh có thể tốt được mới là lạ.
Hành động đảo loạn Quảng Nguyên cứu dân đói lần này nguyên bản nên là thành công trọn vẹn, không ngờ đánh Quảng Nguyên không xảy ra việc gì, khải hoàn trở về sơn trại lại gặp phải mai phục, thật là nghẹn khuất.
Hiện giờ Thiết Mục hai người gặp phải kiếp nạn, không ít thủ hạ vô tội cũng là thương vong, ảnh hưởng đến bản thân đều bị dẫn ra tạp niệm lan tràn chỉ có thể cố gắng cưỡng chế đè áp xuống, Luyện trại chủ còn có thể bình tĩnh chỉ huy không tức giận vô cớ, đã xem như rất có phong phạm đại tướng.
Khi trại chủ đại nhân rất có phong phạm đại tướng suất lĩnh thuộc hạ trở về sơn trại, đã là bầu trời đầy mây, suốt một ngày liền trôi qua như vậy, một ngày như vậy, cho dù là người kiên cường bền bỉ như Ngọc La Sát, cũng không khỏi có một chút mỏi mệt.
Xác thật có điểm mệt mỏi, cho nên khi từ xa xa nhìn thấy người nào đó cùng họ Trác sóng vai mà đứng trước cửa trại, đều xốc không dậy nổi chút cảm xúc dư thừa gì.
Cho nên khi biết Nhạc Minh Kha đã đi xa, quyết ý trở lại Thiên Sơn quãng đời còn lại chuyên chú võ học sẽ không vào Trung Nguyên, cũng chỉ cảm giác không có gì hứng thú.
Thậm chí khi người nào đó muốn lưu Trác thiếu hiệp lại nghỉ tạm một đêm lại đi cũng không muộn, Luyện nữ hiệp cũng không làm trái, mà là mỉm cười một cái thuận theo ý tứ của nàng.
Đè nén cảm xúc thật sự là một chuyện cực kỳ khiến người ta mệt mỏi, sau khi cố gắng lấy lại tinh thần đi xem Thiết San Hô đang hôn mê một chút, chuyện Luyện Đại trại chủ đối với cái gì đều không có hứng thú muốn làm nhất lúc đó, xác thật chỉ có tắm gội thay quần áo, ôm lấy độ ấm quen thuộc hảo hảo ngủ một giấc.
Ở trong phòng nhỏ, an thần huân hương, bồn tắm lượn lờ hơi nước...Hết thảy hòa hoãn như vậy, đủ loại tạp niệm trong một khắc tựa như thực sự bị vứt tới sau đầu, chìm xuống đáy nước, không lại nhiễu người.
Mà nàng thật sự không nên lựa chọn đúng lúc này liền đến đây, vươn tay đụng vào bản thân đang ở trong nước ấm nhắm mắt dưỡng thần.
Luyện nữ hiệp minh bạch sự đụng chạm này là vì muốn giúp mình thả lỏng gân cốt, thủ pháp kia cũng xác thật ôn nhu thuần thục, mỗi một chút xoa bóp, đều có thể gãi đúng chỗ ngứa mà xoa đi một phần mỏi mệt.
Nguyên bản một ngày nên là như vậy, mưa rền gió dữ cũng vậy mặt trời lên cao cũng vậy, sau khi mặt trời lặn xuống liền đóng chặt cánh cửa, vui vẻ thoải mái, không nhanh không chậm, phía trước tóm lại chính là vô số ngày.
Nhưng mà nàng lại không biết, đêm nay, lúc này, lại có chỗ nào bất đồng.
Mỗi một chút xoa bóp mang đi không chỉ là mỏi mệt, còn có sự tự chủ không còn lại quá nhiều của Luyện nữ hiệp.
Cảm giác áp chế cả ngày lại dâng lên, quả thực là thế tới rào rạt như núi lửa phun trào, Luyện trại chủ dựa vào bồn tắm nhắm mắt nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, rốt cuộc nhịn không được, quyết định không cần áp chế bản thân!
Hành vi đột nhiên gây rối như vậy trong mắt người ngoài nhất định là thập phần hỉ nộ khó dò quái đản vô thường, nhưng mặc kệ! Người này lại không phải là người khác, chính mình lại không thể lý giải, nàng liền đến lý giải!
Huống chi này vốn chính là nàng sai, vì sao không thể hảo hảo để mình nhìn thấu, lại luôn có nhiều tiểu tâm tư tiểu bí mật như vậy, khiến người khác cũng nắm chắc không được!
Đúng vậy, càng nhanh chóng muốn nắm chặt lấy người, Luyện trại chủ liền càng tinh tường ý thức được giữa người này và chính mình, còn có bao nhiêu khe hở, có bao nhiêu khoảng trống.
Mỗi một khe hở mỗi một khoảng trống này, đều là tiểu tâm sự tiểu bí mật nàng chưa từng để mình biết đến.
Mà chính mình, thế nhưng cũng đã thật lâu thật lâu, không chú ý cân nhắc đến tâm sự cùng bí mật của người này.
Sự bối rối khi còn nhỏ, mê đề thời thiếu niên, bất tri bất giác đều dung nhập theo năm tháng, tuy rằng vẫn chưa quên đi, nhưng cũng xác thật dần dần viên dung, đặt ở trong lòng cũng không hề vướn bận.
Đặc biệt khi quan hệ giữa hai bên có tiến triển to lớn, mở ra một chương hoàn toàn mới...Không thể phủ nhận, khi sa vào những thể nghiệm mới lạ này, thỏa mãn với với sự thân mật cực hạn này, liền bất tri bất giác mà buông xuống những mê đề trước đó, cũng liền buông xuống, quyết tâm muốn giải được mê đề đó.
Đợi đến khi bị cảm giác áp bách cùng cảm giác hoảng sợ bức cho nhớ đến sự tồn tại của căn bệnh trầm kha kia, đã sớm là nỗi lòng kích động khó có thể khống chế.
Lúc này nàng còn vươn tay tới chạm vào, đúng là như lửa cháy đổ thêm dầu, không thể nhẫn nhịn!
Nữ tử không thể nhẫn nhịn mang theo một đoàn tà hỏa đem đối phương kéo vào trong nước, nguyên bản muốn tùy ý cắn người, chờ đến khi thật sự chạm đến cảm giác mềm mại kia rốt cuộc là không đành lòng, chỉ không đầu không đuôi mà loạn hôn một hồi.
Nếu lúc này nàng ngoan ngoãn thuận theo, như vậy chờ đến khi tà hỏa trong lòng tiết ra hết, Luyện trại chủ có thể cũng liền qua cơn mưa trời lại sáng...Ít nhất có thể ổn định lại một thời gian đi.
Nhưng một ngày hai lần cầu hoan đều bị từ chối, hoả tâm của trại chủ càng cháy càng lớn, cháy đến nàng còn không biết chết sống, bảo bản thân không ngại liền nói thẳng ra một chút.
Nói thẳng? Nói như thế nào? Chướng mắt Trác thiếu hiệp, chuyện của Thiết Mục, mạc danh báo động, đột nhiên bất an, mê đề luôn không được giải...Nên nói như thế nào?
Luyện nữ hiệp không phải là loại người xảo ngôn thiện biện, cũng may nàng xưa nay tâm tư thông thấu, ngàn đầu vạn tự bỗng chốc liền linh quang xẹt qua, lập tức liền trực tiếp mà hỏi.
Bí mật cũng thế tâm sự cũng vậy, bất an cũng thế cấp bách cũng vậy, thứ nàng chân chính muốn bảo vệ nắm chặt, ngoại trừ tánh mạng của người kia, chính là trái tim của người kia.
Chính mình nhất định có thể bảo vệ tánh mạng của nàng, điểm này không thể nghi ngờ, cho nên thứ làm người ta không đủ yên tâm, chính là trái tim kia.
Trái tim kia có rất nhiều bí mật, rất nhiều quá khứ, cho nên không thể cùng mình thẳng thắng gần gũi.
Thiết San Hô từng nói thẳng không cố kỵ trong lòng chỉ có một người, lời này, vì sao nàng chưa từng nói qua? .
truyện tiên hiệp hayLuyện Đại trại chủ nghĩ như vậy, liền cũng hỏi như vậy, lại thấy đối phương có chút ngây người, ngay sau đó lại là một hồi lảng tránh.
Nói cái gì mà trong lòng Trúc Tiêm duy nhất chỉ lấy một mình Luyện Nghê Thường làm trọng, nhưng khi ngươi không phải là Trúc Tiêm thì sao? Khi ngươi có giữ những bí mật đó trong lòng thì sao?
Hiện giờ giải thích càng nhiều càng giống như ngụy biện, phải, hoặc là không phải, đơn giản như thế, thẳng thắng với bản tâm!
Kỳ thật, ngay lúc đó so với hy vọng nghe được nàng giải thích chi tiết những bí mật, càng hy vọng nghe được, là nàng khẳng định, nàng bảo đảm.
Hy vọng nàng có thể kiên định bất di mà nói chút gì đó, xoa dịu những cấp bách cùng bất an đã nặng trĩu áp lực trong lòng giờ phút này.
Nhưng mà, một khắc kia, thế nhưng lại nhìn thấy sự chần chờ? Thế nhưng lại nhìn thấy sự chần chờ?!
Trong chớp mắt khi nhìn thấy sự chần chờ kia, Luyện trại chủ vẫn chưa bùng nổ, ngược lại, nàng là dần dần bình tĩnh xuống.
Hoặc là, cảm giác hoảng sợ ban đầu chỉ là ảo tưởng và không thể đối phó, giờ khắc này rốt cuộc chân chính trở thành sự thật.
Cho nên cho dù sắc mặt vững vàng, nàng lại không hề tùy ý mà phát giận, ngược lại nguyện ý lẳng lặng lắng nghe người đối diện phân trần biện giải.
Thấy người kia sốt ruột, thấy người kia bị bản thân lăn lộn đến cả người ướt đẫm chật vật bất kham, lại hồn nhiên bất giác, chỉ đối với bản thân hoảng loạn giải thích.
Khi giải thích, nàng không chút tránh né mà đón ánh mắt của mình, trong đôi mắt kia có rất nhiều rất nhiều cảm xúc, nhưng không nhìn thấy được một tia giả dối.
Cho nên tâm tình Luyện trại chủ trầm tĩnh lại, là nguyện ý tin lời nàng giải thích, cũng là nguyện ý cho nàng một chút thời gian sắp xếp lại manh mối.
Trên thực tế, này cũng đồng dạng là cho bản thân thời gian để thu xếp cảm xúc bình tĩnh cảm xúc.
Cuối cùng là không đành lòng lấy nàng ra phát tiết.
Dù cho trong lòng lại gấp gáp như thế nào, nhưng chút thời gian này, tất nhiên vẫn là phải có.
Khi phiêu nhiên đi về phía dược lư, trại chủ là cảm thấy như vậy.
Lúc đó, ánh trăng sơ thăng, đêm nay tựa như mọi đêm trước, thanh ninh* thái bình.
(*Thanh minh và yên tĩnh hoặc dùng để chỉ thời gian thanh bình của thời đại hoặc mô tả sự yên tĩnh và tĩnh lặng)