... Có... âm thanh...

Bén nhọn kéo dài, âm lực có thể xuyên thủng mười phần.

Là... chim ưng à? Một màn chim ưng sải cánh trên bầu trời mênh mông, cũng thật là thê lương...

Cả người mê man, nhưng trong mê man các bộ phận vẫn hoạt động bình thường, tai bắt được chút tín hiệu gì đó, đầu óc theo bản năng đi phán đoán, qua một hồi lâu, lại chậm chạp phủ định phán đoán này...

Sau khi mở mắt chớp mấy cái, cảm giác đầu tiên là tầm mắt cực thấp, thấp đến nỗi bản thân giống như đang nằm kề sát mặt đất, cát vàng mênh mông đang ở sát ngay bên mắt, có thể nhìn rõ đến từng hạt, thậm chí có thể nghe được mùi đất khô cằn tỏa ra từ trong cát.

Ngửi mùi này, khó khăn hít thở mấy lần, mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Lúc này thân thể cứng đờ, hai tay chống đỡ cũng bị vùi lấp mất, hạt cát đã tích tụ qua vùng ngực, chồng chất đến xương quai xanh. Tôi nghĩ một chút, không biết giờ khắc này chính mình có bao nhiêu phần trông giống phạm nhân đang mang xiềng xích khắp người đây? Hoặc là thẳng thắn mà nói càng giống một cái cây được vun bón trên mặt đất?

Nghĩ như vậy, thật ra là vì muốn phân tán sự chú ý, tránh cho bản thân nhịn không được mà giãy dụa, vừa rồi thiếu chút nữa đã làm như vậy.

Tuyệt đối không muốn chết, nhưng giả sử tử vong tìm đến cửa, cũng chỉ đành giơ tay đầu hàng, chỉ mong được chết nhẹ nhàng, đừng quá mức khó coi, chết giãy dụa vặn vẹo, trải qua một lần là đủ rồi...

Đang suy nghĩ lung tung, bên trong gió to lại truyền tới âm thanh kia, tiếng huýt sáo sắc bén mà vang dội, lúc này mới nhớ ra, bởi vì mình quan tâm tiếng huýt này mới tỉnh lại một lần nữa.

Sau khi tỉnh táo thì nghe ra, đây thực sự không phải tiếng chim ưng, bởi vì âm thanh không đến từ bầu trời xa xa, mà là từ mặt đất, đến từ một phía khác bị ngăn cách bởi gió bụi. Đó là, tiếng của con người, xa xăm lâu dài nhưng dễ dàng xuyên qua bức tường gió, không phải người bình thường có thể làm được.

Tôi nhớ cách đây không lâu tiếng huýt này đã từng vang lên trong trận bão cát ở Bạch Long đống, lúc đó... là Luyện nhi thổi lên vì Thiết lão gia tử...

Cho nên, hiện tại, âm thanh này vang lên một lần nữa, là vì muốn liên lạc với tôi sao?

Vẫn là không dám tùy tiện cử động, chỉ có thể mở to hai mắt cố gắng nhìn về phía âm thanh, tiếng huýt càng ngày càng gần. Cuối cùng, lúc bên trong hoàng hôn âm u hỗn độn mơ hồ xuất hiện một chấm trắng, trái tim từ lúc bắt đầu gặp nạn cho tới giờ vốn vẫn bình thản, bỗng nhiên đập nhanh hơn, nhịp đập dưới sự giam cầm càng trở nên rõ ràng.

Nàng đang tìm ta. Suy nghĩ này khiến người ta vui mừng, thậm chí vui sướng. Mặc dù biết rõ Luyện nhi sẽ không dễ dàng bỏ mặc tôi, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy nàng xuất hiện giữa mênh mông cát bụi tại đây, lại là một chuyện khác.

Dù sao chiều gió chuyển lưu hỗn loạn thất thường, tôi thậm chí cũng không kỳ vọng nàng có thể đi đúng một phương hướng, nhưng nàng đã làm được rồi.

Nhưng mà, cho dù là Luyện nhi có năng lực lần theo dấu vết như vậy, đến một bước này dường như cũng đã là cực hạn. Bên trong cát bụi kia, chấm trắng lúc ẩn lúc hiện, khi thì bôn ba về bên trái một đoạn, lúc lại chuyển hướng bên phải, giống như đang rơi vào mê man, không xác định được nên tiếp tục đi bên nào mới đúng.

Mà đối lập, khoảng cách giữa những lần huýt sáo càng ngày càng rút ngắn, mơ hồ chất chứa sự lo lắng bên trong.

Cho nên, phải trả lời sao?

Đáp án vốn là không nên do dự, nhưng ngay lúc giây phút quan trọng chính mình lại đang... do dự.

Phải, không cần nghi ngờ, bây giờ chỉ cần lên tiếng đáp lại thì chắc chắn Luyện nhi có thể phát hiện, tiếp đó một cơ hội sống sót quý giá mới có thể giáng xuống.

Thế nhưng, song song cùng cơ hội sống sót này, chính là đủ loại khả năng có thể xảy ra mà bản thân tuyệt đối không muốn đối mặt. Thí dụ như, để Luyện nhi trơ mắt nhìn người nàng quan tâm bị cát vàng nuốt chửng, thậm chí... sẽ hại nàng bị chôn cùng!

Nhìn chồng cát trước mắt đã chậm rãi áp sát cần cổ, lại nghĩ đến tính tình liều mạng làm càn của đứa bé kia, tự bản thân có đầy đủ lí do tin tưởng, hiện tại đã không còn thời gian để quay trở về lấy công cụ cho nên xác suất hai loại khả năng ở trên sẽ trở thành sự thật. Một đường sinh cơ xa vời mù mịt kia có lẽ đã vượt quá xa xôi.

Làm sao mới tốt? Không muốn chết, không muốn hại người khác chết cùng, nhất là người khác ở đây còn là một người mà ngươi quan tâm nhất.

Tôi không phải thánh nhân, ngay lúc chuẩn bị nhận mệnh lại xuất hiện sinh cơ, đổi lại ai cũng sẽ không dễ dàng buông tha; tôi lại không phải cuồng nhân (người điên), biết rõ không thể vẫn khăng khăng giữ lấy, sắp chết còn kéo người yêu nhất cùng đi Hoàng Tuyền (suối vàng).

Vì lẽ đó, nên làm thế nào mới phải?

Muốn trả lời, muốn sống. Nhưng từ đầu đến cuối trơ mắt nhìn điểm trắng kia, chưa từng mở miệng. Có lẽ đôi lúc, bản thân im lặng đã là một loại lựa chọn và lập trường.

Lúc bóng người kia cuối cùng đã chọn sai phương hướng mà biến mất trong bầu trời âm u, hy vọng cũng đã tan thành mây khói. Nhìn theo phương hướng nàng biến mất, tôi thư thái nở nụ cười, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lẳng lặng chờ đợi cái kết cục tất yếu sẽ đến.

Xin lỗi, Luyện nhi, nhân vật chính trong chuyện xưa của ngươi... quả nhiên không phải ta.

Bầu trời tối đen lộ ra ánh sáng đỏ hồng nhàn nhạt, gió hình như yếu đi một chút, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống xuyên thấu lớp cát bụi mù mịt ở trên, lại bị lớp cát bụi ở dưới cản trở, tô nhuộm thêm một màu đỏ nâu không đồng đều cho không gian vốn dĩ hỗn độn này.

Gió yếu đi, đà đội cũng có thể tốt hơn một chút nhỉ? Nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối suy nghĩ một lát, chỗ cằm đã chất đầy đất cát. Tôi thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời, nhẹ lắc đầu, vào lúc trước khi tất cả kết thúc, liếc mắt nhìn phương hướng Luyện nhi biến mất.

Cái nhìn này, chỉ là muốn từ biệt.

Nhưng khi phóng tầm mắt nhìn, trái tim thoáng chốc như bị ai bóp chặt!

Tầm nhìn đã tốt hơn một chút, cho nên có thể nhìn xa hơn mười mấy trượng. Thân ảnh màu trắng vốn đã đi về hướng khác, vậy mà không biết khi nào đã quay trở lại! Nhưng quan trọng hơn là, hành động lần này của nàng rõ ràng không hề mang theo nửa điểm do dự, đi trực tiếp thẳng hướng đến bên này!

Bởi vì thời tiết thay đổi à? Bởi vì phát hiện cái gì à? Không biết, cũng không có thời gian đi biết, khiến người lo lắng không phải những thứ này, tôi gần như bị phương hướng và tốc độ của nàng dọa đến hồn vía lên mây. Lại không thể quản được nhiều như vậy, ra sức giãy dụa, kéo miếng vải đang che mũi miệng xuống, dùng hết sức có thể kêu gào thật lớn:

- Dừng lại! Đừng tới đây...!

Vỏn vẹn năm chữ, đã dùng hết toàn bộ không khí trong lá phổi, người lại bị chìm xuống một chút, hạt cát gần như rơi vào trong miệng, nhưng cũng không thèm để ý tới. Câu nói này vừa vang lên, đồng thời thân ảnh kia bỗng nhiên lảo đảo một hồi, hình như lún xuống, ngay lập tức làm người đang nằm trong cát nóng cảm thấy máu huyết bị kết băng lạnh buốt!

Cũng may, chỉ lún một chút, thân ảnh kia chợt bay lên từ mặt đất, lùi về sau đứng trên mặt cát.

Mắt thấy nàng làm đến nơi đến chốn, mạch đập sốt ruột mới dễ chịu một ít, trong lòng vạn phần vui mừng vì mình hét câu kia đúng lúc, Luyện nhi mới dừng lại, có lẽ nàng giẫm lên rìa ngoài vùng cát chảy, cho nên mới dễ dàng thoát thân, nếu không... dáng vẻ nàng thân vùi trong cát, căn bản không thể tưởng tượng được.

Loại cảnh ngộ này, một người là đủ rồi.

Tôi và nàng cách xa nhau mấy trượng, còn có cát vàng đầy trời, gần như không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau, mà bên trong tiếng gió rít gào, cũng rất khó có thể nghe rõ âm thanh của nhau.

Tiếng hô vừa rồi cơ hồi là vùng vẫy cuối cùng của mình, đánh đổi lại giờ khắc này cát đất đã đến bên mép, miệng mũi cách mặt đất quá gần lại không có gì che phủ, mỗi một lần thở dốc đều sẽ hít theo một ít hạt cát mịn, ngay cả hít thở cũng khó khăn, còn hy vọng muốn nói cái gì, thật sự là mơ mộng hão huyền. Vì lẽ đó, chỉ có thể xa xa nhìn ngắm dáng người kia, bất đắc dĩ duy trì mỉm cười.

Tình huống xấu nhất chắc sẽ không phát sinh nữa, nhưng vẫn tàn nhẫn. Ít nhất sau cùng, không muốn để cho Luyện nhi nhìn thấy tôi hoảng hốt lo sợ.

Tôi cho rằng đây là lần gặp nhau cuối cùng, nên muốn nhìn nhiều một chút. Sự thật lúc làm như thế, lại cảm thấy quá mức mệt mỏi, có lẽ nên kết thúc sớm chút mới đúng.

Muốn kết thúc cũng không khó, tùy tiện giãy dụa hai lần là có thể nghênh đón tai ương, nếu như quá thống khổ, cũng còn dư chút sức lực để có thể một chưởng tự kết liễu chính mình.

Việc đã đến nước này, kéo dài vô ích, hạ quyết tâm rồi định nhắm mắt lại, thế nhưng xa xa nhìn thấy người kia đang ở mép cát chảy lại lùi về sau một bước, bỗng nhiên dùng thanh trường kiếm đâm xuyên qua mặt cát, thân kiếm lún xuống hơn nửa thước, thẳng tắp sừng sững giữa đất trời, bên trong cát bụi đầy trời trông giống như một... cột mốc.

Nàng định làm gì? Nghi hoặc xẹt qua đáy lòng, một giây sau đã thấy rõ một màn, thân ảnh màu trắng kia nhẹ nhàng bay lên.

Không nói được, cử động không được, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia y phục lay động cưỡi gió bay đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Luyện nhi không ngốc, nàng kính trọng thiên nhiên, xem cái chết là việc thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên), nếu không hiểu thì thôi, một khi tự mình lĩnh giáo uy thế của cát chảy, thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc chịu chết oan uổng. Chí ít, tôi cơ bản vẫn nắm chắc điểm này.

Nhưng mà, tôi sai rồi.

Ngay cả một điểm may mắn cuối cùng cũng đã bị tan biến khi nàng vừa tiếp đất. Nàng rơi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khéo léo. Cho dù nhẹ nhàng, cũng làm cát chảy chấn động đủ khiến người chìm xuống, thân thể trong chớp mắt bị hút xuống dưới, trước mắt tối sầm, trong tai "ù ù" tiếng vang, lực ép cực lớn đến từ bốn phương tám hướng, giống như cảm giác chết chìm, nhưng lại khô ráo ấm áp.

Không hề hoảng sợ, tâm tình duy nhất bấy giờ, chính là ảo não thời khắc này đến quá trễ!

Trong phổi vốn không còn bao nhiêu không khí, áp lực mật độ cao dường như đã ép hết dưỡng khí dự trữ còn sót lại trong cơ thể. Giây phút tử vong gần kề, bên hông đột nhiên có một nguồn sức mạnh, mạnh mẽ kéo người đi ra!

Áp lực từ gáy trở lên bỗng nhiên biến mất, tiếp theo là vai, bên tai một lần nữa đã có thể nghe được tiếng gió rít gào giữa đại mạc mênh mông, không gian áp lực không còn tồn tại nữa, mà bên người đã xuất hiện thêm một chỗ dựa mềm mại quen thuộc.

Nhưng việc này không phải chuyện gì đáng cao hứng, tôi ho khan liên tục, ho đến khi có thể thở được một chút, cũng không quan tâm mắt chưa thể mở, nghiêng đầu vội tìm kiếm vạt áo người kia, nắm lấy liền khàn giọng quát:

- Quay lại! Ta chết là chuyện của ta! Ngươi tới làm gì? Quay lại cho ta!

Rống xong câu này, nhưng không nghe được trả lời, mở đôi mắt bỏng rát. Trong tầm mắt mơ hồ, thiếu nữ kia vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng mang theo tức giận.

Thấy tôi mở mắt, đôi môi mím chặt của nàng rốt cục mở ra, đầu tiên là cười lạnh, sau đó nói:

- Cho dù ngươi đã chết, ta cũng phải mang thi thể đi, nếu không thể đem cả thi thể thì cũng phải chặt đầu đem đi, ngươi nói, ta đến đây làm gì?

***Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường theo tuyến võ hiệp...

Sư tỷ bị chôn vùi trong cát chảy, không thể nổi lên, chìm sâu xuống cát chảy chính là động tiên, bên trong có...

A một số kỳ hoa dị thảo động thực vật...

B một số võ công bí tịch

C một số thần binh lợi khí

D một số thần nhân dị sĩ

E một số đại bàng, con khỉ, thằn lằn, rắn chuông...

Vân vân mây mây...

Sư tỷ vì mong muốn thoát thân, mỗi ngày nỗ lực tu luyện, cuối cùng "tẩy tủy dịch cân"*, tu được thần công bất thế, thuận tiện có thể dùng kỳ hoa dị thảo chăm sóc nuôi dưỡng nhan sắc... Sau đó xé cát chảy thoát thân, cưỡi thần thú phiêu bạt giang hồ tìm a tìm a tìm Luyện nhi...

Thật ra đây là tối hôm qua ta mơ, tỉnh mộng nhìn lại Tiểu Tiêm tầm thường số khổ thiếu vầng sáng dưới ngòi bút của chính mình, rất thất vọng... Ừ, rất thất vọng a... (này trách ai? Trách ai!)

(*) tẩy tủy dịch cân: "dịch cân tẩy tủy kinh" là một đại công pháp luyện công với mục đích làm trong sáng hệ thống thần kinh trung ương, bên ngoài thì giãn mở cân - cơ - xương; bên trong thì thông hoạt nội tạng. Đây là một bảo bối tuyệt kỹ nhất của Tổ Bồ Đế Đạt Ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play