Luyện nhi tính tình nóng nảy, từ nhỏ đến lớn đã không ít lần nổi giận với tôi, phương thức phát tác cũng thay đổi theo tuổi tác tăng trưởng, đầu tiên khi còn là đứa bé thì trực tiếp công kích, lớn hơn lại đổi thành nói chuyện độc địa hung ác, cho đến gần đây thường hay giận hờn không nói, bất kể là loại nào, bản thân vẫn có thể ứng phó, vì vậy cũng không sợ chọc nàng tức giận.

Thế nhưng, tôi sợ chọc nàng lo lắng.

So với phần lớn thời điểm thẳng thắn bộc lộ tâm tình, chỉ có lúc lo lắng Luyện nhi mới dễ dàng giấu ở trong lòng, dường như không biết nên biểu đạt ra sao, giống như lần trước tôi bị thương, tuy ngoài miệng nàng không nói gì, nhưng nhìn ra được lòng nàng khó chịu rất lâu.

Vẻ mặt của nàng khi đó, cùng với lúc này là gần giống nhau.

- Luyện nhi... khụ...

Mặc dù muốn tiến lên an ủi nàng, nhưng hiện tại thật sự không phải cục diện tốt để tán gẫu, vừa mới mở miệng đã bị gió bụi và máu của chính mình chảy ngược vào trong làm bị sặc, tôi nghiêng đầu ho một tiếng, một tay nâng lên chắn gió một tay đè mũi cầm máu, vẫn muốn nhanh chóng đến gần nàng, nhất thời khiến cho bản thân bước đi khó khăn rối loạn chật vật vô cùng.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cuồng phong đã giảm đi một chút, bởi vì có người chắn trước mặt, y phục bay "phần phật".

Do hướng gió, tôi gần như không thể mở mắt, nhưng dù vậy vẫn biết người trước mặt là ai, cũng không quan tâm che chắn gì nữa, một tay đè mũi, một tay khác kéo người trước mắt, lớn tiếng nói:

- Không việc gì! Chỉ là gần đây đường đi quá khô nóng nên có chút phát nhiệt, đừng bận tâm!

Tiếng gió rít quá lớn, nên tiếng gào cơ hồ đều bị chôn vùi trong đó, la xong câu này, híp mắt vẫn không nhìn rõ vẻ mặt đối phương, cũng không được đáp lại, tôi tạm thời vô kế khả thi (không biết làm gì), chỉ phải lo chính sự quan trọng, vội vàng kéo nàng xoay người, dùng tay đang cầm máu chỉ phương hướng của cổ đạo, ra hiệu nàng nhìn ra xa.

Tay vừa mới rời khỏi mũi, máu liền dâng lên, ngửa đầu cũng không hiệu quả, có lẽ vì bị ảnh hưởng của trận bão cát này, tình hình lúc này là nghiêm trọng nhất trong tất cả những lần phát sinh vừa qua, trong lòng âm thầm ảo não, thậm chí hơi giận chó đánh mèo cỗ thân thể này, nhưng đành chịu, một lần nữa tiếp tục đè ép cầm máu, đang định rút tay về, bất chợt có người giành trước tôi một bước, đè vị trí xuất huyết này lại.

- Cúi đầu.

Sau lưng được vỗ một cái, lúc này mới nghe được tiếng nói của Luyện nhi, vì ở gần nên giọng nàng không nặng không nhẹ:

- Ngửa đầu sẽ làm huyết khí chảy ngược, máu đã khô, không nên nuốt xuống.

Tôi hơi cúi đầu theo lời nàng, bấy giờ nàng mới huýt gió, tiếng huýt sắc bén thành công xé gió truyền ra xa, chẳng mất bao lâu, một bóng người cao lớn ngược gió bay đến, người chưa tới nhưng đã nghe tiếng quát:

- Hai đứa con thế nào! Có phải đã tìm được cái...

Rống đến nửa đoạn người cũng đã đến gần, bỗng chốc đổi thành giọng điệu kì quái:

- Ơ? Đây là làm cái quỷ gì? Trúc oa nhi con cúi đầu làm gì? Còn cần người vịn, bị thương rồi?

Lúc này tôi không tiện trả lời, cũng không tiện lắc đầu, chỉ đành vung tay áo lung tung, thì nghe được Luyện nhi ở bên cạnh tiếp lời:

- Nàng có chỗ không thoải mái, ta muốn dìu nàng đến lạc đà nghỉ ngơi, đã tìm được cái kia rồi, nghĩa phụ giúp người hướng đạo (người dẫn đường) dẫn đi qua hướng đó là được.

Lão gia tử vừa nghe nói đã tìm được đường đi liền vui mừng không để ý tới chuyện gì nữa, liên tục dò hỏi ở nơi nào, tôi không thể nói chuyện, đành chỉ chỉ phương hướng vừa rồi đã cho Luyện nhi xem, còn chưa kịp thả tay xuống, lão nhân đã sải bước (kiểu bước chân dài) phóng tới, mà thắt lưng tôi bỗng nhiên căng thẳng, không đợi tôi kịp phản ứng lại, đã bị nhấc lên khỏi mặt đất cưỡi mây lướt gió.

Luyện nhi dìu tôi từ trên cao xuống, động tác dĩ nhiên nhẹ nhàng, nhưng từ hành vi không thèm báo trước lúc nãy, đủ hiểu trong lòng nàng vẫn tức giận, tôi lảo đảo ổn định thân hình, cũng không nói được cái gì.

Chỉ là tư thế cúi đầu còn bị bưng kín mũi như vậy cũng quá quái dị, lúc đội lạc đà vượt bão cát trở về, dường như còn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nhóm người hướng đạo, mà về phương diện khác, bị ràng buộc như vậy cũng có chút khó chịu, sau khi đến cạnh lạc đà rốt cục tôi nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng nâng tay đặt lên ngón tay của Luyện nhi đang để trên mũi tôi, ngẩng đầu lắc lắc, nhẹ giọng nói:

- Không sao đâu, Luyện nhi, thử thả tay ra xem được không? Ta nghĩ máu hẳn là đã ngừng rồi, không cần lo lắng.

Nàng liếc tôi một cái, cũng không có ý phản đối, tùy ý tôi cầm tay nàng thử dùng sức thăm dò, cuối cùng nhẹ nhàng kéo xuống, chắc là bị ép một thời giam dài, quả nhiên máu không chảy nữa, tôi thở sâu một hơi, xoa xoa sống mũi, định nói tiếp thì đội ngũ ở đằng trước đã lên tiếng thúc giục.

- Luyện nhi... - Chỉ có thể nói một câu, cho nên chính mình chỉ đành thành khẩn nói:

- Tạm thời đừng tức giận được không, việc khẩn cấp trước mắt là phải ra khỏi đây, trước hết chúng ta lên lạc đà rồi nói sau nhé?

Nói xong mắt nhìn thẳng nàng, chỉ sợ người này bướng bỉnh không đúng lúc, dù sao tính nàng tùy tiện muốn làm gì thì làm, đừng nói sa mạc bão cát, cho dù là thiên quân vạn mã đánh tới, cũng như nhau thôi.

Ai ngờ ánh mắt chỉ vừa chạm vào đôi mắt kia, người kia liền trừng mắt nhìn, rồi thoải mái gật gù, nói:

- Cũng được.

Luyện nhi vừa trả lời vừa nắm dây cưỡi, dáng vẻ và động tác đều vô cùng tự nhiên, đầu tôi nhờ vậy mà nhẹ nhõm, lại thấy sau khi nàng đặt tay lên mép yên rồi cũng không nhảy lên, ổn định lạc đà, sau đó nhìn bên này, mở miệng nói một câu giống như đã từng nghe qua:

- Ngươi lên trước, ngồi ở trước.

Ngẩn ra, nhìn thiếu nữ bên cạnh một lần nữa, nàng cũng nghiêng đầu nhìn mình, khóe môi vẽ một đường cong như có như không, vẻ mặt cười không nói, chỉ là ánh mắt khẽ liễm, rõ ràng viết hung dữ không nghi ngờ gì nữa.

Không tự nhiên ho nhẹ hai cái, tôi thu tầm mắt lại, nhận lệnh theo lời nàng vươn mình leo lên lưng lạc đà, chưa từng biện bạch nửa câu.

Giữa gió lớn, đội ngũ xuất phát một lần nữa, lần này trong lòng mọi người đã có sách lược, mục tiêu cũng rõ ràng rất nhiều, Thiết lão gia tử ở trên cao chỉ phương hướng, mà hàng ngũ lạc đà dưới sự điều khiển của hai người dẫn đường vững vàng ngược gió đi tới, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến nỗi không còn chuyện gì cần đến hai vị hành khách ở cuối đội lạc đà.

Tôi vẫn không dám lơ là, căng thẳng chú ý bọn họ hành động, nhưng Luyện nhi lại tự mình rút một cái thảm Ba Tư trong túi hành lý sau bướu lạc đà giơ lên, phủ ập xuống làm cho chính bản thân nàng và tôi đều được che kín.

Lúc đầu tôi không để ý động tác này của nàng, cho nên chỉ cảm thấy đột nhiên xung quanh tối sầm lại, cả người đã chìm vào một không gian nhỏ hẹp hôn ám, hoang mạc mênh mông trước mắt đã bị ngăn cách, luồng không khí mạnh mẽ phả vào mặt bỗng nhiên ngừng lại, ngay cả tiếng gió rít gào chói tai cũng lập tức yếu đi rất nhiều, trở nên "ồm ồm" trầm thấp.

- Mệt thì nghỉ ngơi.

Trong hôn ám nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, vì tiếng gió "ù ù" đã bị yếu đi, nên tiếng của Luyện nhi có vẻ đặc biệt trong suốt:

- Chỗ này có ta và nghĩa phụ, ngươi cậy mạnh làm gì? Ít thể hiện trước mặt ta.

Mặc dù giọng điệu bất thiện, nhưng cảm giác được có một bàn tay đặt bên thắt lưng, vòng một vòng, kéo tôi ngả về sau dựa vào người nàng - giống như tôi vẫn thường làm như vậy với nàng trong những ngày qua, đến cả động tác mềm nhẹ cũng học được trăm phần trăm.

Hít một hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thuận theo lời nói, cũng không phải chỉ vì muốn vuốt lông nàng, có lẽ là không muốn từ chối ý của nàng mà thôi.

Mệt mỏi thật sự, không gian nhỏ hẹp ngăn cách gió bụi tàn phá ở ngoài, cho người cảm giác yên tĩnh mà an toàn, thần kinh mờ mịt căng thẳng dần dần buông lỏng, nàng nói không sai, tôi xác thực là đang thể hiện.

Rõ ràng từ lâu đã không còn như lúc trước nữa, cũng biết rõ tình trạng của thân thể này, nhưng những ngày qua bôn ba tái ngoại, luôn tự giác so sánh bản thân của hiện tại với người trước kia, thậm chí phân cao thấp, kiên quyết muốn dựa theo tiêu chuẩn ngày đó áp đặt lên thân thể này, lúc nhận ra lực bất tòng tâm đã thẹn quá thành giận mà bắt đầu phô trương thể hiện, thân thể này mới càng ngày càng không chịu nổi gánh nặng.

Thời khắc này, tôn nghiêm gây chuyện rốt cục nghỉ ngơi, không kiên trì nữa, vẻ mệt mỏi tích góp được cho tới hôm nay liền đồng loạt lan tỏa, tôi buồn ngủ đem toàn bộ trọng lượng giao cho người khác, nặng nề nhắm mắt lại.

Khủng hoảng chưa giải trừ, bên ngoài bão cát đầy trời, mà chính mình, ở trong không gian thu hẹp này, rơi vào một giấc ngủ an ổn không mộng mị.

Tỉnh lại, dường như cách một thế hệ.

Đây cũng không phải dùng từ khuếch trương cái gì để hình dung, thư thái chậm rãi duỗi người, sau đó lúc từ từ ngồi thẳng dậy, là thật sự nảy sinh cảm giác mê man như cách cả một thế hệ.

Sa mạc, cát sỏi, gió, lạc đà... ở đâu rồi?

Dưới chân không hề đong đưa, giẫm giẫm một cái, là mặt đất vững chắc, ngẩng đầu không thấy vùng hoang dã, nhìn bốn phía, là bức tường gạch mộc cùng với nóc nhà được tết từ cành lá... Không sai, đây chính là một gian phòng thô sơ, dưới thân là đồ vật lung lay sẽ phát tiếng kêu "kẽo kẹt", tuy rằng không cách nào ổn định, nhưng đúng là một cái giường không sai.

Nhưng những thứ này vẫn không phải trọng điểm, trọng điểm là chính mình đã được thay một bộ đồ khác, hồ phục nam trang không thấy nữa, trên người còn cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hẳn là được ai đó lau tẩy qua, nhưng là, là ai?

Là ai? Đây là nơi nào? Xảy ra chuyện gì!

Hoảng sợ tự nhiên sản sinh, tôi bỗng chốc vươn người nhảy lên, phòng không lớn, vài bước là có thể vọt tới trước phiến cửa gỗ cũ nát, đưa tay định đẩy ra, đột nhiên cánh cửa mở hướng ra ngoài, một bóng người cao lớn đi vào, gần như cùng tôi va chạm mạnh mẽ!

- Ai! Cẩn thận!

Người này quả thật cường tráng, bị đụng phải chỉ hơi lung lay rồi đứng vững, còn đưa tay giúp đỡ tôi:

- Con nói con nha đầu này, vì sao vừa tỉnh dậy đã đụng chỗ này chạm chỗ kia, đây cũng không giống con! Vả lại con đụng ta cũng không sao, còn muốn tự mình va đến té ngã, vậy chỉ sợ Ngọc oa nhi oán chết ta!

Nghe giọng nói ồn ào như chuông đồng, tâm tình đã ổn hơn phân nửa, ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên là Thiết lão gia tử, nỗi lòng lo lắng lúc này mới hoàn toàn buông bỏ, song song với cảm giác lúng túng vì bản thân thất thố khi nãy, còn có nghi hoặc, sau khi đứng vững không nhịn được mờ mịt hỏi:

- Lão gia tử, nơi này là thế nào? Vì sao ta vừa ngủ một giấc, mọi thứ đều thay đổi rồi? Đoàn lạc đà đâu? Luyện nhi đâu?

- Vừa ngủ một giấc? Trúc oa nhi, một giấc này của con cũng thật dài đấy!

Thiết lão gia tử vuốt chòm râu ngắn nói:

- Từ buổi chiều hôm qua lúc ra khỏi Bạch Long Đống con đã bắt đầu ngủ, ban ngày ngủ tới ban đêm, ban đêm lại ngủ tới ban ngày, ngủ thẳng đến sắc trời hiện tại chính là hoàng hôn, con thật là đã ngủ gần mười hai canh giờ đi! Nếu không phải mạch tượng này đó tất cả đều bình thường, còn có thể tìm được một chỗ nghỉ ngơi, ta và Ngọc oa nhi đều lo cho con chết mất!

Lão nhân trả lời một phen, tôi nghe đến nửa ngày không thể mở miệng, sững sờ một lát mới nhớ ra định nói tiếp, vừa mới động đậy môi, phía sau lão gia tử đã vang lên một giọng nói:

- Là nghĩa phụ ngài lo lắng gần chết đi, đừng kéo người khác xuống nước! Nàng khi còn bé bị sốt cao, thời gian ngủ so với vừa rồi còn nhiều hơn, ta mới không lo lắng đây!

Theo âm thanh truyền vào phòng, hiển nhiên là người chúng tôi đều quen thuộc, Luyện nhi mang điệu cười thường lệ đi tới, cũng đã đổi sang một bộ y phục nhẹ nhàng khoan khoái, sợi tóc còn mang theo ẩm ướt, tay bưng bát gốm cũ kỹ, chỉ nhìn tôi một chút, sau đó hờ hững đưa tới nói:

- Tỉnh rồi? Vậy thì uống nó đi.

- .... Đây là cái gì?

Ngoài miệng hỏi, tay đã nhận lấy bát gốm, nước trong bát màu nâu gần như đen, ở giữa có vài cọng lá cây khô lúc chìm lúc nổi, nhìn như nước trà, vừa ngửi đã nghe một cỗ mùi vị cỏ khô nức mũi.

- Là trà, dùng một loại cây gai của địa phương này để phao ra, hơi mặn chút, cũng không tệ nhỉ.

Nghe tôi hỏi, Thiết lão gia tử thuận miệng giải thích.

Lão gia tử vừa nói như vậy, tôi cũng yên tâm, thực sự hơi khát, tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng uống rồi nói cũng không sao, lập tức "ừng ực" uống một ngụm lớn, lại vội vã nhăn lông mày.

- Chát quá...

Dù sao cũng là nàng tự mình bưng tới, khó uống hơn nữa cũng không thể nôn ra, hơn nữa trà cũng là trà ngon, chỉ là... Thật vất vả nuốt xuống, chính mình đau khổ cười "ha ha", đối với thiếu nữ trước mắt cẩn thận oán trách nói:

- Luyện nhi, này... có phải đã phao hơi đậm rồi không?

- Ngươi dám không uống. - Luyện nhi trừng mắt:

- Là thanh lạnh giải nhiệt!

Đã không thể nói gì hơn nữa, chỉ đành một giọt nước cũng không chừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play