Lạc đà cũng tốt, ngựa cũng được, nhưng bởi vì chỉ có một đôi bàn đạp nên phàm là lúc có hai người, thường sẽ do người ngồi sau làm chủ, có thể song song vừa chú ý ổn định chính mình vừa bảo vệ người phía trước, phóng tầm mắt nhìn ven đường, hễ là gặp hai người cưỡi cùng một con, thì người sau chiếm quyền chủ động và vị trí chủ đạo.
Luyện nhi mấy ngày nay nhìn thấy, tuy rằng kinh nghiệm bản thân không nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là nàng vẫn hiểu được điều đó.
Hôm qua còn đang nghi ngờ vì sao nàng dễ dàng giảng hòa như vậy, nhất là mỉm cười để lại một câu kia, kết quả hiển nhiên là chờ một bước hậu chiêu ở chỗ này.
Thật ra nếu chính mình vẫn mặc trang phục ngày thường, cũng sẽ không để tâm ngồi ở chỗ nào, hơn nữa con lạc đà này đi cuối đội ngũ, có những con khác dẫn dắt phía trước, nên cũng không cần dắt dây cương, cho dù Luyện nhi ít kinh nghiệm hơn nữa thì ngồi vững vàng đều không thành vấn đề, chỉ cần lạc đà không kinh động, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Chỉ là hiện tại... nhìn xuống trang phục Hồ màu đen, tôi hướng thiếu nữ trước mặt nở nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng khuyên:
- Luyện nhi, vì sao phải nhất định là phía sau? Phía trước không được à? Không ai ngăn trở, muốn nhìn cũng có thể nhìn rõ ràng đây...
Đã thấy nàng lắc đầu nói:
- Chặn cũng tốt, ta không thích cục bướu ở trước mặt, nhắm mắt làm ngơ, ngươi ngồi phía trước.
Một lời này vừa thật vừa giả, đúng hơn là làm như có thật, tôi cũng không phản bác được, nhìn người xung quanh đều đang bận rộn chuẩn bị, chỉ đành đến sát bên nàng, thấp giọng nói:
- Nhưng mà... Luyện nhi, ngươi xem ta hiện tại đang mặc a... Trên đường nhiều người nhìn thấy, nào có đạo lý nam tử được nữ tử bảo hộ ở phía trước? Ngồi theo cách của ngươi, nhất định sẽ bị chê cười...
- Ngươi chỉ là nam trang, lại không phải thật sự là nam nhi.
Ngược lại nàng hoàn toàn không quan tâm, lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng) nói:
- Hơn nữa, cho dù thật sự là nam nhi thì thế nào, ánh mắt người ngoài có liên quan gì đến ta đâu? Ai dám cười một cái thử xem! Nói chung lần này xuất phát hoặc là ngươi ngồi phía trước, hoặc là miễn giả trang nam tử cái gì, vốn là nghĩa phụ lo xa, xảy ra chuyện gì tự nhiên có ta ở đây, khi nào thì đến phiên ngươi cần giả nam trang dọa người?
Quả nhiên, nàng nói đi nói lại, lượn quanh một vòng chính là không muốn để tôi cải nam trang mà thôi.
Kỳ thực đêm qua suy nghĩ, đại khái cũng hiểu nguyên nhân Luyện nhi làm như thế, nghĩ thông suốt cũng dễ hiểu, nàng háo thắng mạnh mẽ, mọi việc đều muốn cao hơn tôi một bậc, tâm lý này thuở nhỏ cũng đã biểu hiện ra, ngay cả danh xưng "sư tỷ" cũng không đồng ý gọi, bây giờ tôi cải nam trang, nàng nhưng vẫn là trang phục thiếu nữ, rơi vào trong mắt người ngoài chính là một nam một nữ, hiển nhiên mạnh yếu rõ ràng, miệng nàng nói không thèm để ý ánh mắt người ngoài, phần lớn đúng là không lưu tâm, chỉ có lúc gặp phải chuyện như vậy, thực tế nàng rất sợ, có chút "nghĩ một đằng nói một nẻo" mới phải.
Trước mắt thái độ của nàng đặt tại chỗ đó, phải xem giải quyết thế nào, thật muốn làm theo tâm nguyện của Luyện nhi, nghĩ đến Thiết lão gia tử bên kia lại phải tốn nước miếng, một người tính khí bướng bỉnh thì thôi, hai cái bướng bỉnh đụng nhau mới phiền não.
Huống hồ thật tâm mà nói, bộ quần áo này mặc vừa vặn tự do, cảm giác thân thiết không rõ, chính mình cũng không muốn phải thay nhanh như vậy.
Nếu chủ ý đã định, nghênh tiếp chính là vấn đề làm sao hống nàng, tôi cười lấy lòng tiến gần nàng hơn một chút, bên tai nàng lên tiếng xin xỏ:
- Luyện nhi... Ngươi xem này sắp lên đường, tiền khách điếm cũng đã trả xong rồi, ngươi kêu ta đi đâu thay đồ đây? Tóm lại xuất phát phía trước, bộ dáng ngượng ngùng như vậy, đoạn đường trong thành nhiều ánh mắt hỗn tạp như vậy, ngươi tạm thời nhẫn nại một lát, đợi đến lúc đi tới đại mạc, chúng ta liền đổi lại, lão gia tử để ta mặc Hồ phục cũng là vì đề phòng mọi người, sao chúng ta không lùi một bước, ở địa phương không hề có dấu chân người, ngươi để ta ngồi ở đâu ta sẽ ngồi chỗ đó, muốn ta mặc cái gì ta sẽ mặc cái đó, tránh ta khó xử, được không?
Đối xử với nàng, đều muốn thuận lợi làm thì phải có khả năng sự bán công bội (làm ít mà hiệu quả), nghe xong lời này, sắc mặt thiếu nữ khẽ hòa hoãn, có dấu hiệu thả lỏng, nhưng trong miệng vẫn không buông tha, chỉ nghiêng mắt khinh thường nói:
- Ngươi thật sự lưu ý người khác xem như thế nào à?
Thấy tôi liên tục gật đầu, mới cười nói:
- Vậy cũng tốt, chỉ là mỗi đoạn đường này thôi, đi qua rồi, vào đại mạc liền toàn bộ nghe theo ta.
Được nàng đồng ý, cái phong ba nhỏ như thế cuối cùng cũng tạm thời trôi qua, tôi thả lỏng tâm tình, này dọc đường phía trước, muốn đến chỗ không người thật ra còn rất xa, ít nhất có thể tránh được ngày hôm nay rồi tính tiếp.
Bên này chúng tôi quyết định xong, bên kia người dẫn đường gần như sốt ruột lên, lúc này đều đã chuẩn bị kỹ càng, chính là trạng thái đang chờ xuất phát, sa mạc là nơi khô nóng cằn cỗi, đường đi sợ là đã tính toán sẵn thời gian, không cho phép qua loa dây dưa, lão gia tử ở phía trước đã ngồi vào chỗ của mình, lắc hai cái, sau khi thích ứng liền quay đầu lên tiếng thúc giục.
Cũng sẽ không trì hoãn nữa, một chân đạp lên bàn đạp leo lên, chờ chân còn lại cũng ổn định vị trí liền nhìn thiếu nữ bên cạnh mỉm cười ra hiệu, Luyện nhi vẫn không tình nguyện mấy, nhưng cũng không kì kèo, chỉ khinh thân nhảy một cái, liền vững vàng ngồi ở vị trí trước mặt tôi.
Người dẫn đường thấy mọi người đều vào chỗ của mình, liền để lạc đà đứng lên, đây là lúc lắc lư nhất, đầu tiên lạc đà cong hai chân trước lên, người ngồi trên lưng sẽ thân bất do kỷ ngửa ra sau, quá trình này tôi coi như là đã lĩnh hội qua, nhưng Luyện nhi hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng may bản thân đã sớm chuẩn bị, nhân lúc nàng ngã liền ôm nàng giữ vững, miễn cho một cái chớp mắt sau đó lạc đà nâng chân sau lên, đổi từ ngửa thành nghiêng, nàng có xu hướng bổ nhào về trước.
Đợi cho lúc nhấp nhô đi qua, vật cưỡi dưới thân mới xem như là hoàn toàn đứng lên, nhìn thẳng phía trước, tầm mắt vô cùng tốt, phía trước thét lớn một tiếng, đà linh (lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi lạc đà bước đi sẽ phát ra tiếng kêu) xa xa vang lên, đội ngũ lên đường.
Dọc đường trước tiên là đi qua phố xá sầm uất, so với thời gian chuẩn bị xuất phát, giờ khắc này trời sáng hơn chút, lục tục xuất hiện người đi ra hoạt động cũng nhiều lên, sau khi lắc lư một đoạn đường, dần dần có cảm giác rộn ràng.
Cũng không biết là không quen ở đây chậm chạp rêu rao khắp nơi, hay là bởi vì chật vật lúc lên đường, tâm tình người ngồi chung hiển nhiên không tốt, tôi cùng Luyện nhi dựa sát ngồi cùng một chỗ, nhìn lưng nàng thẳng tắp cứng nhắc, cảm giác buồn cười sau đó có chút lo lắng, cưỡi lạc đà hay cưỡi ngựa đều có cùng một cái đạo lý, không thả lỏng chuyển động theo vật cưỡi, này một thời gian ngắn sẽ vô cùng không ổn, thậm chí vùng eo tới đùi sẽ đau buốt khó nhịn, ngay cả đi trên đất bằng cũng bước đi liên tục khó khăn, đại mạc không thể so với bình thường, cưỡi ngựa mệt mỏi còn có xe ngựa, nhưng ở đây con đường phía trước chỉ có thể ngồi trên lưng lạc đà mà trải qua, thậm chí thời gian giải lao cũng không có.
Đạo lý này, không thể nói rõ, tôi ngẫm nghĩ, chuẩn bị tốt lời giải thích, lúc này mới nhẹ nhàng tựa lên vai thiếu nữ phía trước, đem nàng kéo về phía sau, quả nhiên Luyện nhi chống cự, không chỉ không thuận theo, trái lại còn quay đầu liếc mắt một cái, nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Ngữ khí mơ hồ bất thiện, cũng may đã sớm chuẩn bị, chính mình lập tức ôn nhu trả lời:
- Luyện nhi, chúng ta cao bằng nhau ngồi như vậy, ta không thấy phía trước, ngươi thấp người một chút được không?
Lời này nàng có vẻ thích nghe, nhất thời tản đi mơ hồ không thích, vẻ mặt nguôi giận nói:
- Vốn là cao ngang nhau, hoặc là ta so với ngươi cao hơn một điểm đây, chính là chưa so qua, khi nào cẩn thận đối chiếu liền biết...
Nói qua nói lại, cũng không còn căng thẳng như trước nữa, tôi thuận thế một bên mỉm cười lắng nghe nàng nói chuyện, một bên dần dần kéo nàng ngửa ra sau, mãi cho đến khi xem chính mình là nệm êm cho nàng an ổn dựa vào, lúc này mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đón chính là một đường đong đưa, đi được chừng thời gian một chén trà, đội ngũ dần dần rời khỏi nơi đông người, ra Bắc Môn, từ cầu nổi đến một cái bờ nước đục Hà Bắc, hai người dân bản xứ liền ngừng đội ngũ, nói rằng muốn tế thần linh Tây Vực, cầu mong người đi đường bảo đảm bình an.
Thiết lão gia tử thấy thế, cũng nhảy khỏi lạc đà đồng thời quỳ lạy, ngược lại lần này Luyện nhi không phản đối, nàng xưa nay không tin chuyện quỷ thần, hơn nữa vừa nãy sau khi thanh tĩnh lại, có thể là cảm thấy thoải mái, cũng không kháng cự ngồi chung như vậy, tùy tiện đem phía sau làm tấm đệm, chỉ nhìn náo nhiệt mà không thẳng dậy, nàng không đứng dậy tôi hiển nhiên cũng không tiện đứng lên, liền quyết định cùng nàng xem trò vui.
Bái tế xong lại khởi hành, ven đường vẫn là mênh mông sa mạc, thỉnh thoảng điểm vài cây cỏ và bụi cây thấp bé, đồi nhỏ Hoàng Sa tuy rằng ngẫu nhiên nhìn thấy, nhưng không tính là sa mạc gì, hai bên lác đác luôn có một vài nhà bằng tường đất, đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng gắt gao, Luyện nhi phủ khăn che mặt dáng vẻ hơi mệt mỏi, trái lại bản thân tôi, không biết là liên quan tới y phục, hay là do người trong lòng, luôn có cảm giác phấn khởi xoay quanh.
Đến khi nền trời bao la bát ngát một màu xanh lam hạ xuống, lúc một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ xuất hiện tại phía cuối vùng hoang vu, thì càng thêm phấn chấn.
- Luyện nhi, nhìn xem, Gia Dự quan!
Tôi nhịn không được lay lay người trong lòng, tay chỉ về phía trước xa xa, muốn nàng cũng cảm nhận được háo hức này, nhưng mà thiếu nữ trong lòng chỉ là ngồi dậy quan sát một lúc, thuận tiện nói:
- Đây cũng là đệ nhất hùng quan trong miệng nghĩa phụ? Ừ, xem như là rất cao, nhưng cũng không ngăn được ta, chẳng có gì ghê gớm...
Dứt lời lại không còn hứng thú.
Nàng không có hứng thú, mình cũng không thể miễn cưỡng nàng, chỉ lầm lủi tiếp tục đánh giá xung quanh, càng gần loạt kiến trúc cao to càng có khí thế rộng rãi, uy nghiêm trang trọng, từ từ lại gần thêm chút ít, đã thấy có chợ mậu dịch, rất nhiều tiểu thương bày sạp buôn bán ở đây, làm chút buôn bán lai vãng, ngựa xe như nước (đông nghịt), trái lại cũng náo nhiệt.
Đáng tiếc chúng tôi vẫn chưa thể lưu lại lâu, ở cửa ải xuất trình công văn xuất quan, kiểm tra hành lý tổng thể, liền một đường không ngừng thẳng ra ngoại thành, bước tiếp chuyến đi xa xăm mù mịt.
Đến cuối cùng nhìn lại một lần nữa, quét mắt nhìn một cái quan ải ngạo mạn sừng sững nằm ngang sa mạc mênh mông, dưới ánh mặt trời mãnh liệt phảng phất giống như tòa thành khói lửa rạng ngời rực rỡ, bỗng nhiên nhàn nhạt bi thương, trong đầu hiện lên hai câu chữ, nhẹ nhàng thấp giọng ngâm ra:
- Nghiêm quan trăm thước giới thiên tây, vạn dặm chinh nhân (người lính) trú vó ngựa...
Thêm chút nữa, lại như nghĩ không ra.
- Ngươi lại đọc văn tự thương tâm rồi, thực sự là đáng ghét, không được làm phiền ta nghỉ ngơi...
Tình cờ trộm được hai câu thơ ca, không có âm thanh khen ngợi, chỉ có thiếu nữ trong lồng ngực kháng nghị, tôi nở nụ cười, gạt bỏ suy nghĩ, không truy cứu thêm nữa.
Ra khỏi Gia Dự quan, kỳ thực vẫn là sa mạc, bằng không bên trong quan nội có cái gì không giống, đó chính là càng mênh mông hơn, cũng càng hoang vắng hơn, địa hình xung quanh hầu như vĩnh viễn không bao giờ thấy cái gì nhấp nhô, chỉ có hạt sỏi màu nâu đen, mà màn trời liền giống như bầu trời màu xanh lam vĩ đại trên đỉnh đầu, cho dù đi như thế nào, phảng phất giống như vĩnh viễn ở trung tâm khung trời, có đội lạc đà dẫn đường phía trước, cũng không cần quan tâm phương hướng, thậm chí có thể mặc kệ thời gian, chỉ cần mặc cho lạc đà không nhanh không chậm bước đi lay động, nghe này tiếng chuông lạc đà "leng keng".
Rõ ràng là hoang vắng như vậy, nhưng mà ánh mắt trời chiếu sáng, gió thổi vạn dặm, lại vẫn cứ khiến cho người ta thoải mái.
Tôi không nhớ rõ lần thư thái trước là thời điểm nào, chẳng qua là cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng không nói ra được, tựa như kiểu trời cao mặc cho chim bay, dọc đường đi rất là sức sống, thậm chí tình cờ nhìn thấy chút cây liễu hồng, lạc đà cùng với các loại sinh thực vật tô điểm trên nền cát ở phía xa, đều cảm thấy có một phen cảnh trí, không phải chỉ đặc biệt làm cho Luyện nhi xem, chính là chính mình hớn hở thưởng thức từ rất xa.
Trên trời mây cao tinh nguyên (sạch sẽ không lẫn lộn tạp nham), bên trong sa mạc bằng phẳng mênh mông ngàn dặm, tiếng lục lạc khoan thai lay động đệm nhạc, thời gian và không gian dường như không tồn tại, bên tai nghe được tiếng ca nhẹ nhàng, đó là tiếng ngân nga của chính mình, trong ký ức giai điệu giống như ngày hôm qua.
- Lại đang ngâm điệu nhạc kỳ quái sao...
Thiếu nữ trong lòng bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí tùy ý, giống như chỉ là không tập trung thuận miệng nói:
- Có điều ngươi dường như rất vui sướng, đã rất nhiều năm không gặp ngươi khoái hoạt như thế này rồi.
- Nga, thật sao?
Bởi vì giọng nói kia quá tùy ý, vì lẽ đó trả lời cũng là hờ hững, bản thân cũng không quá để tâm, thậm chí lúc nói chuyện vẫn đang nhìn quanh bốn phía.
Nhưng mà sau khi trả lời, chính mình lại không nghĩ tới:
- Đúng vậy.
Luyện nhi ngữ khí vẫn là không nặng không nhẹ, giống như tán gẫu bình thường:
- Lần thấy ngươi sung sướng như vậy, vẫn là lúc chúng ta còn nhỏ, ta nhớ rõ.
Nói lời này, nàng quay đầu nhìn tôi, dưới bầu trời xanh, cặp mắt kia trước sau như một trong suốt, một chút có thể khắc sâu vào đáy lòng.
- Sau đó, bắt đầu từ năm chúng ta chúc thọ sư phụ, đã không thấy ngươi sống vui vẻ như vậy rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT