Đây phải là đêm đầu tiên được ngủ ngon giấc, bởi vì đã buông xuống một vài thứ, trong lòng không còn vướng mắc. Luyện nhi ngủ trên cánh tay tôi, ấm áp và mềm mại, đã lâu rồi không chạm vào nàng như vậy, chỉ vì tự biết tơ tình chưa đứt, chỉ sợ không chú ý liền lâm vào trạng thái khó kiềm chế như trước kia, không cách nào thản nhiên cùng nàng ở chung, rồi lại tổn thương lẫn nhau. Thế nhưng, sau khi đọc phong thư của sư phụ, tâm tình có chút biến đổi. Dù cho tất cả chỉ là suy đoán, hoặc vốn dĩ là do tôi cưỡng ép mình loạn tưởng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ sư phụ có thể biết đoạn tình cảm khúc mắc của mình, chẳng hiểu vì sao, trái lại giống như vừa buông xuống tảng đá lớn trong lồng ngực, thậm chí những câu chữ mờ mịt khó hiểu kia lại cố tình mở ra trong lòng một điểm hy vọng.

Có thể chỉ là vì, thời gian cô độc lẩn quẩn trong bóng tối vô tận quá lâu, không tìm được lối ra cũng không thể bày tỏ cùng ai, một thân một mình khổ sở chống chọi, lại đột nhiên nhìn thấy một đốm lửa nhỏ ở phía xa xa, dù đốm lửa ở xa mà mơ hồ, thậm chí chỉ là ảo giác, nhưng vẫn có thể mang đến cảm giác ấm áp cùng sức mạnh.

Lá thư của sư phụ đối với tôi có ý nghĩa như thế, trước đó là sợi dây chuyền, sau đến lá thư, chân chính cảm giác được một góc chết cứng trong lòng mơ hồ bắt đầu hoạt động, nó trực tiếp hướng đến chính mình im lặng nói, nói ngoại trừ tâm nguyện bảo vệ Luyện nhi nhỏ bé, kỳ thực ngươi có thể làm nhiều hơn, cứ làm thật nhiều, ngươi đã thử chặt đứt tơ tình, nếu qua nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thành công, ngại gì không đi thử một con đường khác? Mà lí trí và kí ức của mấy năm trước cũng không ngừng nhắc nhở, làm như vậy rất phiền phức và nguy hiểm, cuối cùng có thể tự đẩy mình vào trạng thái vạn kiếp bất phục, ngươi lại muốn thử nghiệm một lần vạn kiếp bất phục sao? Cảnh cáo này đối với mình vẫn có hiệu lực, nhưng đã không cách nào hoàn toàn chiếm thế thượng phong, làm chủ tâm tư như mấy năm trước được nữa.

Vì lẽ đó, mới có thể cẩn thận từng li từng tí tới gần, cẩn thận từng li từng tí chạm vào, cẩn thận từng li từng tí một vòng khuỷu tay ôm lấy nàng, thử thăm dò xem giữa mình và nàng có ranh giới vô hình kia hay không. Giả như, là giả như, giả như quyết định đi tới, vậy phần tình cảm này không còn là chuyện một thân một mình nữa.

Luyện nhi, nếu ta cố gắng thay đổi nhân duyên, muốn tâm của ngươi, ngươi sẽ bằng lòng sao?

Trong lòng lặng lẽ đặt câu hỏi, người bên cạnh đang say ngủ tất nhiên không thể trả lời. Nhưng dường như ông trời đang đáp lại, tiếng sấm liên tục không ngừng, cuối cùng sau một tiếng rền vang, đột nhiên đổ cơn mưa rào tầm tã. Mưa rơi khí thế, cho dù đang ở trong động vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng mưa ào ạt rơi xuống, bởi vì tiếng ồn này, người trong vòng tay khẽ động, rất là bất mãn nhăn chiếc mũi nhỏ, xoay mình, chui vào trong lồng ngực của tôi, giống như muốn mượn cơ thể này ngăn chặn tạp âm phiền não.

Tôi vốn đang suy nghĩ, không buồn ngủ mấy, được nàng dụi vào liền mở mắt ra, đang định giúp nàng che tai, đã thấy khóe miệng nàng mỉm cười, hai mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng nói:

- Suỵt, nhẹ chút, bên ngoài có một tên đang hướng vào đây.

Lúc này bên ngoài mưa rơi xối xả, tiếng sấm lẫn tiếng mưa hòa thành một mảnh, tôi cái gì cũng nghe không rõ, nhưng không nghi ngờ lời của Luyện nhi, nghe vậy tâm nhảy dựng, liền muốn đứng dậy đi kiểm tra, ai biết bị một cái tay bắt lại, kéo nằm xuống, mới nghe nàng thì thầm bên tai:

- Gấp cái gì, nghe tiếng bước chân người này công phu còn thấp, chúng ta sợ hắn làm gì, cũng đang rảnh rỗi đến phát chán, đùa giỡn một chút, mà thử nhìn xem hắn làm gì rồi lại nói.

Lời này nói ra bình tĩnh, tôi biết nàng tài cao mật lớn không có sợ hãi, cũng không tiện phản đối, chỉ là trong lòng nghi hoặc, không hiểu vì sao nàng đột nhiên hứng thú, thực sự hiếm thấy.

Sau đó mới biết, quả nhiên là trong cõi u minh tự có định sổ.

Đang chờ đợi, qua vài giây, tiếng bước chân kia đến gần, tôi cũng nghe rõ ràng, quả nhiên chỉ có một người mà thôi, chỉ là có hướng đi vào, chính mình vẫn đang nằm trên chiếc giường nhỏ, mặc dù quần áo chỉnh tề, nhưng cảm giác này hết sức quái dị. Luyện nhi tựa hồ cũng cảm thấy quái dị, tôi thấy người trong lòng rướn người, cho rằng nàng thay đổi chủ ý không muốn chơi nữa, đang định thở ra một hơi, lại nghe nàng thì thầm:

- Không được, vẫn là ta ở bên ngoài.

Nói xong vươn mình, trực tiếp lướt qua tôi chuyển sang rìa giường, một lần nữa nằm xuống, cười hì hì nhắm chặt mắt lại.

Không kịp phản ứng đối với hành động này, bởi vì cơ hồ vừa lúc động tác này hoàn thành, tiếng bước chân kia đã chuyển khúc ngoặt, đến cửa động quan sát. Luyện nhi nằm hơi nghiêng, đầu hơi hướng ra ngoài, một tay tùy ý khoát trên người tôi, nhìn như mỹ nhân xuân cảnh thời Đường đang nằm ngủ trên giường, trong lúc mộng đẹp, hoàn toàn không có nửa điểm phòng bị. Kỳ thực từ góc độ của tôi nhìn ra, nàng đang bấm ngón tay thủ thế chờ đợi, giống một con hổ đóng vai mèo con, chỉ cần con mồi nổi lên suy nghĩ không an phận, dám đến gần làm hành động không nên, liền sẽ vồ tới tấn công, khiến máu tươi đổ tại chỗ.

Có điều may là, người kia đứng ở cửa động, gọi một tiếng, một lát sau, chẳng những không đi vào, mà còn thả nhẹ bước chân xoay người tiêu sái ra ngoài, ở gần cửa động khoanh chân tĩnh tọa, nhìn mưa to bên ngoài, liền đầu cũng không dám ngoảnh lại. Tôi nằm vừa vặn mặt hướng ra ngoài, chỉ cần hơi nâng đầu liền có thể đem hết tình cảnh đó thu vào đáy mắt, trong lòng đối với nhân phẩm người này một phen tán thành, liền cúi người nói nhỏ bên tai Luyện nhi:

- Xem đi, không giống kẻ xấu, không có gì để chơi, chúng ta vẫn nên đứng dậy đi? Như vậy thực sự không hay.

Luyện nhi có chút thất vọng mở mắt ra, dường như không cam lòng, nhẹ giọng nói:

- Chờ một chút, tỷ muội trong trại thường nói thiên hạ nam nhân không có mấy người tốt, ta cũng không tin hắn có thể vẫn ngồi ở chỗ đó.

Nói xong, lại đưa tay đem tôi nhấn nằm xuống, nhìn dáng vẻ còn muốn tiếp tục giả bộ. Hôm nay trong núi vốn là ẩm lạnh, hiện tại mưa lớn một trận, trong động càng lạnh lẽo bức người, tôi đẩy nàng một cái, cười nói:

- Ngươi ngược lại không sợ lạnh, ăn mặc thế này cùng ngươi diễn trò, lát sau sợ là ta sẽ lạnh đến đổ bệnh, chẳng lẽ lại nhờ ngươi cõng lên núi hái thuốc?

- Cõng thì cõng, ngươi nhẹ như vậy, ta còn sợ không thể hay sao?

Luyện nhi nghe xong, liếc tôi một chút, vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên vươn người kéo tôi vào trong lòng, đắc ý nói:

- Nhìn ngươi còn dám kêu lạnh.

Tôi không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đột ngột được một mảnh ấm áp bao vây, nhiệt độ cao hơn người thường, hơn nữa lúc này đang vận công, dựa vào càng dễ chịu, trong vòng vây ấm áp, bản thân không những không bị lạnh, mà tâm cũng liền nóng lên, không khỏi lưu luyến kiểu thân cận này, nằm im không hề lên tiếng.

Ôm nhau như vậy một hồi, ngay lúc chính mình gần như quên mất sự tồn tại của người ngồi ngoài động kia, bên đó lại truyền tới tiếng bước chân. Bước chân rất nhẹ, còn nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều, người kia rón rén đi vào trong động, lần này không dừng lại, một đường thẳng vào tiến gần tới cạnh giường, Luyện nhi âm thầm hướng về tôi nở nụ cười, trên tay đã thủ sức, lại nghe thấy tiếng "xột xoạt", tôi híp mắt, chỉ thấy người kia cởi áo khoác ngoài nhẹ nhàng phủ lên chúng tôi, rồi cẩn thận lui ra. Rất không thích mùi y phục xa lạ này, huống hồ làm như vậy có phần không hay, tôi hướng Luyện nhi nháy mắt, ho nhẹ một tiếng, kéo y phục ngồi dậy, định mở miệng nói chuyện đã thấy Luyện nhi giành trước một bước vươn người đứng lên, lạnh lùng khiển trách:

- Cuồng đồ phương nào lớn mật, dám đến bắt nạt ta!

Tôi không biết nàng là bất mãn tên nam nhân kia đưa y phục hay đơn thuần muốn tiếp tục trò chơi, tôi hơi ngạc nhiên, nam tử kia đúng là bị dọa, đứng cứng ngắc ở đó đầu cũng không dám quay lại, luôn mồm nói:

- Cô nương đừng vội trách móc, là tại hạ thấy trong động hàn khí bức người, sợ nhị vị cô nương bị lạnh, cho nên mới mạo muội thêm y phục!

Người này khắp nơi thủ lễ, Luyện nhi cũng không tiện nổi giận, chỉ khẩu khí nói:

- Vậy ngươi quay đầu lại.

Chỉ thấy nam tử này theo lời quay lại, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng, tôi không tiện đánh giá, đại khái nhìn ra được hắn mặt mày đoan chính, tuổi còn trẻ, có thể coi như khí vũ bất phàm, chỉ là nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng mơ hồ cảm thấy đau buồn.

Đã biết lí do chính đáng, Luyện nhi đem trả áo khoác cho hắn, nói:

- Hành động vừa rồi của ngươi, ta đều thấy, cũng coi như là tên quân tử thành thực, ta bình sinh vẫn chưa gặp qua người giống như ngươi, đổi lại là người khác, sợ là không kiêng nể mà khinh bạc.

Nàng xưa nay nói chuyện trực tiếp, không quan tâm tên nam tử trẻ tuổi kia khuôn mặt ửng hồng, tiếp tục nói:

- Ta vừa rồi mắng ngươi, là cố ý dọa ngươi, ngươi không cần phiền lòng.

Nàng sẽ hướng người khác nói chuyện như vậy, dưới cái nhìn của tôi xem như là hiếm thấy khách khí, nhưng người bình thường nghe được vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hỉ nộ vô thường khó nắm bắt, vị thiếu niên kia đầu tiên là đỏ mặt, rồi bởi vì câu nói này của nàng mà nhíu nhíu mày, chắc là cũng cảm thấy như thế. Luyện nhi đã nhìn ra rồi, liền cười nói:

- Ta tính cách như vậy, vì lẽ đó rất nhiều người đều sợ đây, ngươi nên tập quen dần đi.

Mắt thấy đối phương cúi đầu không nói lời nào, nàng liền biến sắc, mặt lộ vẻ giận hờn nói:

- Thế nào? Vẫn đang tức giận ta sao!

Thiếu niên kia vẫn cúi đầu suy nghĩ, lúc này mới vội nói:

- Cô nương sao lại nói như vậy, tại hạ làm sao tức giận cô nương...

Tôi ở phía sau, thấy hai người phía trước ngươi một lời ta một lời, càng ngày càng suông sẻ, trong lòng cảm giác càng lúc càng không tốt, lại không nghĩ ra được nguyên nhân, đứng lên, thuận tiện nói chen vào:

- Vị thiếu hiệp kia không cần để tâm, muội muội ta tính khí vốn như vậy, không cần coi là thật. Không biết thiếu hiệp làm sao tìm được chỗ này?

- Nha, thất lễ, tại hạ chỉ là thăm một người bạn cũ, xuống núi quá trễ, giữa đường gặp phải mưa lớn, mới luống cuống chọn đại đường đi, đánh bậy đánh bạ đến nơi này.

Nghe tôi nói chuyện nhẹ hơn so với Luyện nhi, hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, xoay người chắp tay giải thích:

- Vốn dĩ chỉ muốn mượn chỗ tránh mưa gió, không nghĩ đã quấy rầy nhị vị chủ nhân nghỉ ngơi, vẫn xin thứ lỗi.

- Không dám, thực không dám giấu diếm, nơi này cũng không phải chỗ ở của bọn ta.

Tôi đáp lễ, mặt không biến sắc nói dối:

- Tỷ muội chúng ta mất cha mẹ, sống nương tựa lẫn nhau, lên Hoa Sơn để thắp hương tạ thần, động này là của một trưởng bối cố nhân, hai ta quen thuộc, mới đến đây tạm trú.

Nói dối, là vì không rõ lai lịch người này, Hoàng Long động hẻo lánh vắng vẻ, mấy năm nay khó có người đi nhầm vào đây, tuy hắn ngôn từ thành khẩn, tôi vẫn cảnh giác ba phần, cho nên mới nói chủ nhân không ở, đỡ phải ngày càng rắc rối. Huống hồ, trong lòng đối với người này, còn có chút cảm giác không rõ cũng không tả được, không phải chán ghét, nhưng càng không phải là yêu thích.

Luyện nhi không rõ dụng tâm của tôi, nghe xong lời này, xoay đầu hướng tôi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, lại không tiện truy vấn tại chỗ, may mắn nam tử kia chưa từng nhận ra vẻ mặt của nàng, nghe vậy chỉ áy náy nói:

- Thì ra là vậy... Thứ cho tại hạ lỗ mãng, gợi nỗi buồn của cô nương.

- Quá lời, bất quá là chuyện của quá khứ mà thôi.

Tôi khẽ cười trả lời, đầu óc vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để hắn lui mới tốt:

- Vẻ mặt này của thiếu hiệp, chẳng lẽ đang thương xót tỷ muội chúng ta sao?

Lời này chuyển biến cực kỳ đột ngột, ý định biểu lộ một ít không thích, hy vọng đối phương có thể cảm thấy bất an, biết khó mà lui, ai biết người đàng hoàng ngược lại thành thật, hắn không phát hiện, thành thành khẩn khẩn ôm quyền hành lễ, giải thích:

- Không phải đáng thương, mà là khâm phục, nhị vị cô nương nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau đi lên, thậm chị còn không ngại gian khổ lên Hoa Sơn thắp hương, nếu không có tuyệt đại dũng khí cũng sẽ không đi, tại hạ thành tâm bội phục.

Nghe như thế, tôi nhíu mày, trái lại không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể khách khí ứng phó, dăm ba câu đi xuống, Luyện nhi ở bên không chịu được cô đơn, khoác vai tôi ngẩng đầu nói:

- Các ngươi nói chuyện thật giống lão bằng hữu, nói, ngươi tên gì! Ta còn chưa thỉnh giáo ngươi.

Nửa câu sau tự nhiên là hướng hắn hỏi, chỉ thấy vị thiếu niên kia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, sắc mặt e thẹn, vội vàng chắp tay bái một cái, nho nhã lễ độ nói:

- Không dám không dám, cần gì nói tới thỉnh giáo, tại hạ họ Trác, tên gọi Nhất Hàng, không biết nhị vị cô nương họ...

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng nói:

- Nếu bất tiện có thể không nói, là tại hạ đường đột.

Thiếu nữ con mắt hơi chuyển động, dịu dàng nói:

- Ta họ Luyện, cha mẹ chưa ban tên, ngươi cảm thấy tên nào mới tốt đây? Chi bằng thay ta gợi một cái tên nghe thử xem?

Nam tử đầu tiên là sững sờ, sau đó hình như có hoài cảm, mặt lộ vẻ thương tiếc, lúc này bên ngoài tiếng mưa đã dần nhẹ đi, gió vẫn không ngừng, từng trận gió phảng phất vào động, thổi y phục mọi người bay phần phật, nổi bật trong đó là bạch y nữ tử ăn vận đơn bạc, tay áo lay động phiêu dật, ánh mắt nam tử rơi vào chỗ này, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, há miệng muốn nói chuyện.

- Nghê Thường!

Cuối cùng, thốt lên tên này, cũng không phải hắn.

Tim đập lợi hại, cố gắng nói ra câu này, mới cảm nhận được nhịp tim "thình thịch" dữ dội, mà theo tim khôi phục bình tĩnh, máu huyết lại lần nữa lưu động, đem nhiệt lượng vận chuyển về toàn thân.

Lời nói dối bị chọc thủng, lạc thú bị cắt đứt, thiếu nữ bị gọi tên bất mãn quay đầu, nguyên bản mang ánh mắt đầy oán giận, vừa đối đầu, liền biến đổi chìm xuống:

- Ngươi làm sao vậy?

Nàng xoay người đi tới vài bước, lông mày nhỏ bé nhăn lại, một tay bắt lấy cánh tay của tôi hỏi:

- Sắc mặt thật khó coi, môi sao lại trắng như vậy, lẽ nào vừa rồi thật sự bị lạnh đến ngã bệnh rồi?

Đang nói chuyện một hơi, đột nhiên nàng ngửi ngửi, lông mày khóa càng chặt:

- Từ đâu đào ra tinh lực?

Hướng nàng cong khóe môi, dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm, tôi đưa tay phải ra, chậm rãi dùng một ngón tay đè lại môi dưới, mở ra, mỉm cười ra hiệu nói:

- Chỗ này, vừa rồi nói chuyện không chú ý, cắn phải.

Nói xong buông tay, thuận thế vỗ vỗ đầu nàng, "ha ha" cười nói:

- Nhà ta Luyện... ừ, Nghê Thường mũi đúng là tinh thật, như tiểu cẩu vậy.

- Nói xằng bậy gì đấy? Lớn như vậy rồi còn cắn vào miệng, còn dám nói ta!

Nàng phồng đôi má, giận dỗi né tránh tay của tôi, rồi lại kéo ống tay áo tôi, hỏi:

- Thật sự không sao? Thân thể ngươi rất lạnh.

Mỉm cười lắc đầu, mặt không chút biến sắc đem hai tay giấu sau lưng, may là Luyện nhi không bắt được bàn tay, chỗ đó càng lạnh hơn, lạnh đến gần như không còn tri giác, dưới chân cũng như thế, chỉ có khí lạnh vù vù thấu xương, giống như nó không phải là máu nữa, mà là một khối băng, thân thể cũng thực sự kỳ lạ, chớp mắt liền tự hạ nhiệt độ, làm cho người ta cảm giác đông cứng lạnh thấu xương. Nếu không phải vừa rồi cắn môi, có thể liền thật sự cứng đờ ở đó, một câu vừa rồi sợ là không thể nói ra được. Vậy cũng thật sự là muốn đấm ngực giậm chân hối hận chết rồi.

Bất quá hiện tại, không còn cứng nhắc, miệng đầy máu tanh cùng cảm giác đau đớn khiến cho người ta bình tĩnh, tôi nhìn thiếu nữ bên cạnh vẻ mặt lo lắng, lại đem ánh mắt tìm đến tên nam tử có chút không biết nên làm thế nào, mỉm cười nói:

- Nguyên lai, các hạ chính là Trác Nhất Hàng? Đệ tử Võ Đang Trác Nhất Hàng? A, ngưỡng mộ đã lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play