Trước mắt, hiện tại, là một loại tình huống như thế nào đây? Nhất thời, cảm thấy hồ đồ mất rồi.

Hình như vừa rồi tôi nghe được một từ, một danh từ chỉ có chính tôi mới biết, sẽ chỉ mình tôi mới biết - chỉ cần Luyện nhi không vào giang hồ. Mà Luyện nhi không thể vào giang hồ, bởi vì nàng đã đáp ứng tôi. Đêm đó, dùng một chén rượu đáp ứng tôi rồi, ngoan ngoãn ở Hoa Sơn, hảo hảo ở bên cạnh sự phụ. Luyện nhi cũng không phải người tùy tiện thất hứa, điểm này không cần phải nghĩ lại, tôi cơ hồ là tin tưởng xuất phát từ bản năng.

Vì lẽ đó, không thể nào.

Nhưng mà dường như để phản bác điều đó, danh từ này lần lượt bị nhắc đến, bên trong xôn xao nghe được có người nói:

- Đây là lễ vật người khác đưa cho Ngọc La Sát!

Lại có người la lên:

- Tiểu tử nhà ngươi, định dùng Ngọc La Sát đe dọa bọn ta à?

Nhất thời mờ mịt, sâu trong đáy lòng không muốn hoài nghi đứa nhỏ cùng mình lớn lên kia. Thế nhưng, thế giới này, lẽ nào sẽ có một Ngọc La Sát khác sao? Người mà bọn họ đề cập đến, là ai?

Cũng không cần hoang mang lâu, bởi vì trong hỗn loạn, chỉ thấy Vương Chiếu Hi cầm yên ngựa vàng giơ lên thật cao, lật mặt bên kia, dưới ánh nến chập chờn, có mấy chữ rạng rỡ được khắc bên trên, bút pháp tuy không đẹp nhưng cứng cáp mạnh mẽ, câu chữ sắc nét vừa xem liền hiểu ngay. Phòng khách không lớn, hắn giơ yên ngựa quay một vòng tại chỗ, đại bộ phận liền thấy rõ hàng chữ này, trong đó tất nhiên bao gồm cả tôi.

Một hàng chữ, một câu nói - Kính dâng tiểu thư Luyện Nghê Thường, xin nhận cho.

- Câu này không thể nào vừa mới được khắc lên.

Thiếu niên này mặt mỉm cười, tràn đầy tự tin giống như đã lường trước được việc này, lúc nói câu đó, vô tình hay cố ý nhìn tôi một chút. Biết hắn đang nhìn mình, tiếc là không muốn để ý tới hắn, ai tôi cũng không để ý, chỉ hơi cúi đầu, đem mặt được che bởi khăn che mặt giấu trong nón rộng vành, không muốn nhìn người khác, cũng không muốn bị người khác nhìn. Không muốn bị nhìn thấy, bởi vì, không biết hiện tại vẻ mặt của mình đang như thế nào, mang một loại ánh mắt ra sao. Nếu có thể, thật muốn đem ba chữ kia xóa đi, xóa ra khỏi yên ngựa đi.

Rơi vào trầm mặc không chỉ có tôi, mấy người trong nhóm lục lâm cũng đều lặng yên như tờ, chỉ có vài tên dẫn đầu tụ lại thì thầm bàn bạc một phen, hình như bất đồng ý kiến, càng nói càng nóng lên. Cuối cùng, chỉ thấy lão nhân cao to mặt hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đảo một vòng, hung hăng nói:

- Của Ngọc La Sát cũng phải cướp!

Lời ấy vừa ra, xung quanh hắn đều bị dọa sợ, mặt lộ vẻ hoảng hốt, hắn một chưởng đánh lên bàn gỗ sụp cả một góc bàn, lớn tiếng nói:

- Một năm qua chúng ta bị nha đầu kia chèn ép đủ lắm rồi, nhân cơ hội này, mở rộng bên ngoài, đấu với nàng một trận!

Lão nhân béo ục ịch cầm tẩu thuốc nghe vậy cả kinh lui lại mấy bước, run giọng:

- Cái này, việc này...

Liền bị lão nhân mặt hồng cắt ngang, tức giận nói:

- Uổng phí ngươi một đời uy danh lại đi sợ một đứa con nít! Nha đầu đó lợi hại, chúng ta cũng chỉ là nghe thấy, chưa từng tận mắt chứng kiến. Này, các ngươi có dũng khí thì đi theo ta, yên ngựa của tiểu tử này ta nhất định cướp cho được!

Tục ngữ có câu "nhân vi tài tử, điểu vi thực vong" (người chết vì tiền, chim chết vì ăn). Trên thực tế, mọi người có thể sẽ vì tiền mà đỏ mắt liều mạng đánh cuộc thời vận, nhưng nếu như vừa bắt đầu liền biết kết quả khó thoát khỏi cái chết, mười phần đều sẽ không muốn. Thế nên, mấy chục hán tử ở đây, đa số đều duy trì ngậm miệng không nói, người hưởng ứng rất ít có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lão nhân ục ịch cầm tẩu thuốc do dự một lát, bị lão nhân mặt hồng dùng nghĩa khí huynh đệ cưỡng ép, cuối cùng chỉ đành cười khổ nói:

- Đại ca nếu muốn, tiểu đệ cũng không thể làm gì khác hơn là nghe theo.

Đến đây trận tuyến phân chia rõ ràng, nghe được một tiếng gầm lớn, trong sảnh lại một lần nữa động chân tay!

Trận này không giống vừa rồi, đổi thành người Võ Đang không quan tâm, mà mấy tên cường đạo hợp lại lao thẳng mục tiêu như muốn tốc chiến tốc thắng. Vương Chiếu Hi tay cầm báu vật bị vây ở trong, chỉ có thể liên tiếp tránh né. Vốn dĩ hết sức nguy hiểm, vẻ mặt hắn cũng không hoang mang, xoay chuyển lẩn trốn mười mấy chiêu, đột nhiên bắt được cơ hội, nhảy qua một bên, cười lạnh nói:

- Quy lão đại, ngươi trúng kế hoãn binh của ta rồi. Muốn cướp nên đến sớm một chút, lúc này cướp a, chắc không kịp rồi. Ngươi nghe xem, bên ngoài là tiếng gì!

Bầu không khí trong sảnh vốn căng thẳng, âm thanh giao thủ ngừng lại, đột nhiên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi, chỉ nghe bên ngoài bức tường là tiếng gõ mõ xa xa, đánh theo từng hồi, vậy là đã đánh năm canh rồi. Đi kèm tiếng gõ canh, thiếu niên này cười lớn nói:

- Ngươi nghe được rồi phải không? Đánh năm canh, Ngọc La Sát lập tức liền đến! Quy lão đại ngươi còn không ngừng tay, muốn chết không nơi chôn thân!

Một câu nói của hắn, rất rõ ràng, lòng bỗng nhiên chấn động, thậm chí còn hơn cả lúc nãy!

- Tiểu tử, định kéo dài thời gian hả, tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương trước!

Lão nhân mặt hồng bị kích động, rống một tiếng, đánh xuống một chưởng phủ đầu, lại nghe tiếng tên kia cười lớn tay nhanh như chớp tung hai chưởng, đem tất cả đèn cầy đánh tắt, nhất thời toàn bộ đại sảnh đều chìm vào một mảnh hắc ám. Thực ra cũng không tính là hoàn toàn đen kịt, bởi vì bên ngoài còn có ánh sáng, chỉ là đột nhiên tối đen, mắt người tự nhiên khó thích ứng kịp. Tôi vẫn đội nón trúc, lại đứng chỗ tối nên so với người khác sẽ thích ứng tốt hơn chút, chỉ cần nhắm mắt, mở ra liền có thể thấy rõ đại khái tình hình trong sảnh, nhìn được ai đang lẩn trốn, ai đang mò mẫm, ai đang quan sát tùy thời hành động, ai cũng không biết sao lại đứng chết trân tại chỗ. Thế cho nên câu nói kia, chỉ là để trì hoãn thời gian sao? Ý thức được điểm này, trong lòng tư vị khó nói, phân vân có nên giúp người này một chút không, dù sao... Cho dù không muốn, nhưng hiện tại xem ra, vật kia thật sự là tính tặng cho Luyện nhi, không sai đi...

Tạm thời còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, điều này cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nên lựa chọn như thế nào, đứng ở bên nào? Đáp án là đó là đạo lý hiển nhiên chẳng cần phải suy nghĩ.

Chủ ý quyết định, đang tính hành động, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng cười trong trẻo. Tiếng cười kia nghe tựa như rất xa, thoắt cái đã đến ngoài cửa, cửa sảnh mở ra, có ánh sánh nhu hòa chiếu vào. Tiến vào là một đội nữ tử, đi đầu là bốn người cầm theo đèn lồng bằng vải lụa màu xanh ngọc, phía sau thì phân chia hai bên trái phải vây quanh một vị thiếu nữ "phiêu nhược kinh hồng" (nhẹ nhàng phiêu dật như cánh hồng kinh diễm). Bên dưới ánh sáng nhu hòa, nàng vận bộ y phục màu vàng hơi đỏ, dây lưng mỏng nhạt màu, môi hồng răng trắng, con ngươi trong suốt đảo quanh, cười dịu dàng bước từng bước khoan thai mà tới. Trong đại sảnh, đám người toàn bộ đều ngây ngẩn.

Từ khi tiếng cười vang lên, tôi ngay cả cử động cũng không thể, chỉ có thể lẳng lặng nhìn trước mắt một màn. Người này, hình dáng này, dung nhan này đã bao lâu rồi chưa được ngắm nhìn thật kĩ? Ba năm? Sáu năm? Có khi còn xa hơn thế nữa? Lâu đến nỗi ký ức như mờ nhạt, rõ ràng là đặt ở trong tâm, bây giờ gặp lại, hoảng hốt nhận ra là nàng mà không phải nàng, thật thật giả giả lẫn lộn. Còn nhớ, hốt hoảng này, đã từng trải qua một lần. Một đêm dưới ánh trăng, hồ nước trong suốt, phút chốc hoang mang, người trước mắt là ai? Đuôi lông mày khóe mắt, nhất cử nhất động, là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, rồi lại mơ hồ xa lạ.

Nhìn nàng, dường như quên mất chính mình đang ở nơi nào, theo thói quen tính gọi nàng, vừa mở miệng, cũng là lúc trong sảnh vang lên tiếng hò reo đem bản thân đánh tỉnh. Này chính là tiếng hoan hô của Vương Chiếu Hi:

- Luyện nữ hiệp! Phụ thân hỏi thăm lão nhân gia ngài khỏe không!

Bị câu nói này thức tỉnh, phục hồi tinh thần lại, rồi lại bởi vì câu nói này chọc cho vui vẻ, mắt thấy thiếu nữ phía trước làm bộ gật gật đầu, ngạo nghễ hồi đáp "Hắn khỏe", nhịn không được phì cười. Tôi lùi về sau một bước, kéo thấp nón trúc, cố gắng che miệng đang gợi lên độ cong. May mắn lúc này không ai chú ý đến tôi ở đây làm chuyện mờ ám, sẽ không ai nghĩ tới lúc này còn có người có thể cười được.

Bầu không khí hiện tại nghiêm nghị rất nhiều, một đám người vừa rồi còn vênh váo giờ đều hoa mắt đần độn, có vài tên mặt xám như tro tàn, co rúm một góc, động cũng không dám động. Trừ tôi ra, duy nhất một người có thể thật tâm vui vẻ có lẽ là tên thanh niên giữ báu vật này, Vương Chiếu Hi tiếp tục nói:

- Phụ thân ta tặng yên ngựa này cho ngài, bọn họ...

Thiếu nữ thuận theo nở nụ cười, cắt ngang:

- Mục đích của ngươi ta sớm đã biết, là bọn hắn nhìn trúng cái yên ngựa này à?

Mắt sáng lướt qua, lão nhân ục ịch cầm tẩu thuốc liền sốt ruột giải thích:

- Ta không biết nó là của lão nhân gia ngài!

Một người trẻ tuổi gọi nàng lão nhân gia cũng thôi đi, này ông lão mập mạp to lớn già đầu nhưng lại luôn miệng gọi nàng lão nhân gia, tôi âm thầm cười trộm, càng ngày càng nghi hoặc, ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng phải bội ước xuống núi, còn có một địa vị nhất hô bách nặc (một hô trăm dạ) như vậy? Thành thật mà nói, lúc vừa nghe tên "Ngọc La Sát" từ miệng bọn người kia, lúc nhìn thấy ba chữ kia sáng loáng trên yên ngựa, trong lòng không tức giận là giả. Dù sao, lâu nay luôn tin tưởng ước định ấy đột nhiên tuyên bố phá vỡ, làm sao không thể buồn?

Mà sau khi tức giận, chính là lo lắng.

Thế nhưng, phải công nhận, sau khi người này xuất hiện ở đây, xuất hiện ngay trước mắt, ở trong lòng mình, tức giận cái gì lo lắng cái gì, toàn bộ trong nháy mắt đều bốc hơi tan thành mây khói, còn sót lại, đơn thuần chỉ có nghi hoặc lưu tâm. Thật muốn cùng nàng trò chuyện ngay lập tức, tiếc rằng hiện tại không phải thời cơ thích hợp. Giờ khắc này hiện trường gần như rơi vào tay của Luyện nhi, thấy ánh mắt nàng nghiêm nghị quét hết toàn trường, ngừng một chút, bỗng cười nói:

- Quy lão đại, ngươi cũng tới? Cống vật tháng này ngươi còn chưa nộp nha, đã quên à?

Quy lão đại này, cũng chính là lão nhân mặt hồng lúc trước dẫn đầu nói không sợ Ngọc La Sát, lúc này bị gọi tên, chỉ thấy hắn điều chỉnh hô hấp, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên quát lớn:

- Ngọc La Sát, người khác sợ ngươi, ta không sợ. Nơi này không phải địa bàn của ngươi, yên ngựa này ta xác định muốn!

Nói xong, một bước vọt lên muốn động thủ! Tôi theo bản năng tiến lên trước, suy nghĩ một chút, vẫn là chắp tay lui vào trong bóng tối. Cũng chính lúc này, Luyện nhi nhướng mày hỏi:

- Còn vị nào muốn yên ngựa này nữa không?

Một đám lục lâm nhân sĩ vội vàng thối lui qua một bên, liên tục nói không dám, ngay cả ông lão mập lùn mặt cũng trắng bệch, chậm chạp không nói ra lời, chỉ có hai người trước đó hưởng ứng giành báu vật vẫn đứng ở phía sau lão nhân mặt hồng, Luyện nhi cười dài một tiếng, nói rằng:

- Quy lão đại, ai muốn ngươi sợ chứ!

Thân hình nhoáng một cái liền bay đến. Lúc này, lão nhân mặt hồng đã vọt tới trước mặt, quạt bồ (quạt làm bằng cỏ bồ, lá non có thể ăn được) giống như bàn tay lớn đánh xuống, nhưng một trảo đi xuống, đột nhiên không thấy người, vội vã lùi về phía sau, còn chưa đứng vững lưng đã bị trọng thương, nhất thời ngã trên mặt đất. Hai tên phía sau lão còn chưa kịp thấy rõ sự việc, dưới sườn cũng chịu một chưởng, kêu gào thảm thiết, lăn qua lăn lại dưới đất. Trong chớp mắt, chỉ ba độc chiêu, ba tên đạo tặc ngã xuống, dưới ánh đèn thiếu nữ vẫn đứng cười mỉm như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả lục lâm quần hào đều lộ vẻ khuất phục, lão nhân ục ịch trước đó cũng hưởng ứng kêu gọi càng là mềm nhũn đầu gối, liên tục xin tha thứ, Luyện nhi chỉ cười nhạt không đáp. Từ lúc bước vào đây, cơ hồ đều thấy nàng cười, thậm chí còn nhiều hơn so với lúc chúng tôi ở chung. Đáng tiếc, phần lớn là hướng kẻ địch cười, cũng không xuất phát từ nội tâm.

Trong ba người ngã xuống, có hai tên kêu gào đau đớn thảm thiết hô hấp dồn dập, mà lão nhân mặt hồng chỉ vặn vẹo, trên đỉnh đầu nhiệt khí hừng hực, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi nhỏ xuống, cơ trên mặt co giật từng trận, thống khổ đến nỗi mặt mũi cũng biến dạng, im hơi lặng tiếng, dường như kêu cũng không thành tiếng được. Xoa xoa mi tâm, cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, cẩn thận hồi tưởng, hình như năm đó Hồng Hoa quỷ mẫu.... dùng thủ đoạn này đối phó với Luyện nhi. Đột nhiên liền cảm thấy dở khóc dở cười.

Hai tên gào thét đau đớn một hồi, chịu không nổi, kêu to:

- Cầu xin lão nhân gia ngài ban ơn, nhanh giết ta đi!

Lão nhân mặt hồng mắt nổi đóa, nhưng không hét nổi, chỉ thấy thiếu nữ cười khanh khách nói:

- Huynh đệ nhà họ Phương, các ngươi là tòng phạm, tội giảm một bậc, miễn trừng phạt các ngươi đi.

Dứt lời nàng nhấc chân lên, đá mỗi người một cước, hai huynh đệ kêu thảm một tiếng, sau đó im lìm bất động. Đám người nhất thời "ồ" lên, đặc biệt là các tiêu sư bên này, trên mặt mỗi người đều viết "kinh hoàng khiếp sợ", giống như không nghĩ tới một thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại là ma vương giết người không chớp mắt. Cái này cũng là lần đầu tiên tôi nhìn nàng ra tay kết thúc sinh mệnh người khác, đáng lẽ nên là khiếp sợ không thôi, sự thật phát sinh trước mắt, đáy lòng vậy mà lại không có gợn sóng, giống như đó là chuyện hiển nhiên.

Chỉ vì nàng đối với sinh mạng, xưa nay chính là chuyện đương nhiên như vậy.

Sau khi kết liễu anh em nhà họ Phương, nàng lại hướng về ông lão ục ịch ngoắc ngoắc tay nói:

- Ngươi qua đây!

Ông lão hai tay vịn vách tường, thân thể run rẩy, từng bước một đi tới. Luyện nhi nhẹ nhàng nói:

- Ngươi cùng Quy lão đại là huynh đệ mấy chục năm, giao tình rất tốt nhỉ?

Lão nhân ục ịch vội nói:

- Nữ hiệp ngài sáng tỏ một chút, chuyện này không có phần của ta.

- Uổng phí ngươi nhiều năm làm kẻ cướp, vẫn không hiểu kiêng kị sao? Ngươi thật là một điểm khả năng quan sát còn không có, còn khoe khoang cái gì cường bá trong lục lâm?

Cuối cùng thiếu nữ cởi bỏ nụ cười, sắc mặt trầm xuống, hướng hắn đang cúi gầm mặt quát một trận. Lúc này trong sảnh lại hiện lên một màn buồn cười vô cùng, một lão già mập lùn lớn tuổi đang bị một thiếu nữ xinh đẹp dạy dỗ mắng chửi xối xả, đã thế càng nghe mắng càng lộ ra vẻ mặt buồn rầu tiu nghỉu, bên cạnh là một đám đông đại nam nhân đang khoanh tay cúi đầu, vẻ mặt căng thẳng im lặng không nói. Người không biết chuyện chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí sẽ thấy nhục thay lão nhân kia. Nhưng tôi rất rõ ràng, mà lão nhân ục ịch hiển nhiên cũng rất rõ ràng, đợi được mắng xong, đã hoàn toàn xác định, chợt tay năm tay mười tự vả vào mặt mình, cao giọng nói:

- Là tiểu nhân mắt mù, là tiểu nhân không có tư cách làm cường đạo, mong lão nhân gia ngài chỉ giáo nhiều hơn.

Lại nghe Luyện nhi quát lên:

- Ngươi nếu tự mình biết tội, ta liền miễn tội của ngươi. Ngươi đến đây, giết huynh của ngươi đi!

Những việc trước đó nàng làm, chính mình cũng không cảm thấy gì, chỉ có câu này thật sự hơi quá. Giết huynh đệ kết bái, đối với Luyện nhi không hiểu tình nghĩa cùng lắm chỉ là hành động thể hiện thành ý, thuận tiện giúp bằng hữu thoát khỏi thống khổ, không có gì là không được, nhưng lại không biết đối người thường mà nói ý vị như thế nào. Quả nhiên, lão nhân mập lùn nghe vậy sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn hơn cả vừa nãy, cho dù lão nhân mặt hồng lăn lại đây, biểu lộ ánh mắt buồn bã cầu khẩn, nhưng vẫn là không cách nào xuống tay. Còn tiếp tục như vậy sợ là sẽ làm nhiều người tức giận, khó có thể kết thúc. Tôi hít một hơi, đang định ra khuyên ngăn, không ngờ tên Võ Đang Cảnh Thiệu Nam bên cạnh không chịu đựng được, nhảy ra cao ngạo nói:

- Đúng là đạo tặc không có việc ác nào không làm, ngươi đem hắn xử tử, xem như là thay mặt lục lâm tiêu diệt một kẻ ác bá, không ai nói ngươi sai. Nhưng ngươi kêu huynh đệ hắn tàn sát lẫn nhau, này cũng không phải việc đúng đắn nên làm!

Luyện nhi biến sắc, bỗng nở nụ cười, hỏi:

- Ngươi là người của môn phái nào?

- Phái Võ Đang đệ tử đời thứ hai!

Người này hình như lần này hết sức tự phụ, động một tí là ngạo nghễ nói ra môn phái, trước đó tôi còn không cảm thấy gì, hiện tại cảm giác vô cùng chướng mắt.

- Ha, phái Võ Đang, thất kính, thất kính!

May mà bên này Luyện nhi phản ứng cũng không lớn, làn thu thủy (chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp) xoay chuyển, chớp mắt nhìn lão nhân ục ịch cười nói:

- Thiệu Tuyên Dương, ta đây là thử lòng ngươi. Ngươi mặc dù cũng thuộc nhóm đạo tặc này, nhưng không như hắn làm xằng làm bậy, kêu ngươi giết hắn, ngươi một mực không khuất phục nịnh hót, không muốn giết bạn để tự cứu mình. Với hai điểm này, ta liền miễn phạt ngươi.

Trong khi nói chuyện, nhẹ nhàng bổ sung một cước kết liễu lão nhân mặt hồng đang lăn lộn. Tình hình chuyển hướng, không biết người khác đang cảm thấy như thế nào, còn tôi đành che miệng lui ra, yên lặng mỉm cười. Đứa nhỏ này, học xảo quyệt từ lúc nào đây...

Sau khi giết ba tên đạo tặc, Luyện nhi vung tay hướng những kẻ lục lâm kia nói:

- Các ngươi, theo ta trở về Định Quân Sơn!

Lại chỉ hướng bên này nói:

- Các ngươi cũng vậy, đều cùng đi, kể cả vị Trác lão đại cùng hành lý ngân lượng của ngươi, đều mang lên núi cho ta!

Nhóm lục lâm người dạ thưa xưng phải, bên này mỗi người cũng lộ ra thần thái không giống nhau, kinh sợ có, mù mịt có, cam chịu có. Võ Đang Cảnh Thiệu Nam kiêu căng tự mãn có vẻ rất không cam lòng, bị Vương Chiếu Hi ném một cái ánh mắt ngăn cản. Tôi thờ ơ đảo mắt qua bọn họ, lại thấy lão nhân từ quan vẻ mặt thất thần, không nhịn được tiến lên khuyên một câu, nói cho ông ta cam đoan vô sự. Ông già này cũng coi như rộng rãi, thở dài nói:

- Chỉ cần giữ được tính mạng, những vật ngoài thân kia cho nàng mang đi đi.

Tôi cười cười, lại thấp giọng khuyên nhủ hai câu, ngẩng đầu, nhìn một chút phía cửa, thiếu nữ đang được bao quanh bởi ánh sáng nhu hòa.

Đã lâu không gặp, Luyện nhi.

Lần đầu chạm mặt, Ngọc La Sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play