Chờ đợi là gian nan, nhất là khi trong lòng vốn không cho phép chờ đợi. Hai khắc thời gian dài bao nhiêu, không cách nào dùng giây để tính toán được. Những lúc này, thật hoài niệm mấy dụng cụ đếm thời gian.

Sau khi Luyện nhi rời đi, bầu không khí có chút nặng nề, hai con sói cũng không thấy tăm hơi, chẳng biết là đi chỗ khác hay là lẩn trốn rồi, chỉ còn tôi cùng hồng hoa mỹ phụ hai người ở giữa màn đêm mờ ảo. Vừa rồi một phen sống chết như nước với lửa, hiện tại lắng xuống, không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, trái lại chính mình luôn cảm thấy có chút khó chịu. Lúc này trời khuya thật sự rất tối, cách nhau ba bước là không thấy được đối phương cho nên cũng bớt lúng túng nếu hai mặt nhìn nhau. Tôi dò tìm trong bụi cỏ một tảng đá bằng phẳng hình lập phương, ôm đầu gối ngồi xuống, lặng yên xơ xác chờ thời gian. Ngồi như vậy đến một lát sau, trong người càng ngày càng khó chịu, còn lạnh run từng đợt, nghĩ cứ như thế này thật không tốt, muốn đi tìm cành khô để nhóm lửa sưởi ấm. Vừa đứng dậy, mới bước tới một bước liền nghe phía bên trái cách đó không xa truyền đến tiếng gọi lãnh đạm:

- Tiểu nha đầu... ngươi định làm gì?

Trong bóng tối tôi không thấy rõ bà ta, do dự một chút, vẫn là đáp lời:

- Trời tối quá, ta nghĩ tìm chút đồ đốt lửa.

Sau trận vừa rồi, lời nói của tôi đối với bà đã mất đi nhiều phần kính trọng, cũng không xưng hô tiền bối nữa. Không biết bà suy nghĩ như thế nào, giống như không để ý lắm "ừ" một tiếng, rồi lại thấp giọng nói:

- Ta khuyên ngươi nên ngồi yên tĩnh tọa dưỡng khi sẽ tốt hơn, nhích tới nhích lui như vậy, còn muốn sưởi ấm, đến lúc đó đẩy nhanh quá trình phát độc trong máu, lỡ may chưa tới hai khắc mà độc phát tác sớm, coi như thật sự trở thành con quỷ chết oan.

Lời của bà ta không thật cũng chẳng giả, tôi cũng khó phân biệt được đấy là đe dọa hay là sự thật, hơi chần chừ, ôm tâm tư thà tin nhầm còn hơn rồi tiếp tục cẩn thận ngồi xuống, không kiềm được tâm tình trong lòng, tức giận:

- Nếu đã vậy, sao lúc nãy còn muốn cho nàng ăn? Luyện nhi phải vận công chạy đi, máu chảy càng nhanh, may là ta sớm ngăn cản, bằng không lỡ đâu té ngã giữa đường, bà định làm thế nào cho phải?

Bà ta không trả lời, trong bóng đêm chỉ truyền đến một trận cười "khằng khặc" quỷ dị, sau đó mới nghe bà nói:

- Kỳ quái, từ lúc bắt đầu ngươi vẫn luôn che chở đứa nhỏ này, bây giờ không lo lắng cho bản thân mà lại vui mừng vì nàng may mắn. Tiểu oa nhi là gì của ngươi?

- Có... có gì đâu mà kỳ quái?

Lời này vô tình đánh trúng tim đen, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy không đủ tự tin, tôi tận lực giữ bình tĩnh, đáp:

- Ta nhìn nàng lớn lên, lại là sư tỷ duy nhất của nàng, không che chở nàng thì còn che chở ai? Chuyện bình thường mà thôi.

- Hừ, gì mà nhìn nàng lớn lên? Tí tuổi mà nói như bà cụ non, thật là khó chịu.

Bà phỉ báng một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Ta xem nha, ngươi đối với nàng như bảo vệ sư muội của mình, nhưng nàng từ đầu đến cuối một lời cũng không thèm nói với ngươi, thậm chí ngươi thay nàng uống viên thuốc kia cũng chẳng thấy nàng biểu hiện gì cả. Có thể thấy được tiểu nha đầu kia không kính trọng sư tỷ ngươi lắm nhỉ.

Không nghĩ tới câu nói này, tôi ngẩn người, tay vô thức xoa nhẹ vết thương trên đầu ngón tay, nơi vừa được băng bó lại, dường như còn hơi ấm của người kia đâu đây...

- Nàng, chỉ là giận ta mà thôi...

Miệng theo phản xạ ấp úng biện giải, trong đầu liền thuận theo hiện lên một màn khi nãy. Chính như hồng hoa mỹ phụ vừa nói, từ lúc Luyện nhi xuất hiện đến khi rời đi, từ đầu tới cuối chưa từng nói với tôi quá nửa câu, dù là thấy tôi cướp giật viên thuốc kia... Tất nhiên, ăn viên thuốc kia thật sự không có gì ghê gớm, nuốt xuống bụng cũng không cho rằng thứ mình vừa dùng chính là độc dược. Tôi tin khả năng khinh công của Luyện nhi, cũng biết nàng sẽ không vì giận tôi mà bỏ đi, hiển nhiên không còn sợ gì nữa. Nhưng mà, hành động này hình như chọc giận nàng rồi. Trước đó không nói chuyện cùng tôi có thể là vì Luyện nhi vội vàng động thủ sau đó lại bị thương, thế nhưng trước khi rời đi nàng vẫn không nói một lời, thậm chí ánh mắt nóng rực kia cũng không cảm nhận được nữa rồi...

Sợ là lại chọc đến tâm tình của nàng rồi a, dù sao, trước sau nàng vốn tức giận tôi tự ý thay nàng làm chủ, đặc biệt lần này còn chịu thiệt thòi... Nhất định là giận rồi...

Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ bắt đầu rời rạc, trong đầu nghĩ ngợi như có như không, đắm chìm trong thế giới của bản thân, gần như đã quên thân thể không khỏe, cũng hoàn toàn quên mất chính mình đến tột cùng đang ở hoàn cảnh nào, mãi cho đến khi có một tiếng "hừ" lạnh, mới chợt tỉnh giấc trở về. "Hừ" lạnh này tất nhiên là của hồng hoa mỹ phụ, chỉ nghe bà giễu cợt nói:

- Không phải ta nói, thế gian này khó dò nhất là lòng người sao tiểu nha đầu? Người như ngươi vậy, nhất định luôn chịu thiệt.

Giọng điệu vẫn như cũ không cao không thấp, có lẽ là tôi bị ảo giác, sao lại cảm thấy ý vị sâu xa trong lời nói của bà ta:

- Giống như viên thuốc kia, đừng nghĩ nhóc con kia sẽ chịu thiệt thòi. Thực ra thương thế của a đầu kia không nặng như ngươi, thuốc đó không gây trở ngại cho nó, ngươi ăn vào mới tổn hại cho sức khỏe của ngươi, mà ngươi lại một mực can thiệp vào. Ngươi cho rằng lão nhân gia ta làm việc vô đạo lý à? Sau này a, mọi việc chớ nên không biết suy xét, bằng không chết như thế nào cũng không hay.

- ... Đó cũng là tự ta dại dột, liên quan gì đến lòng người khó dò?

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp:

- Chung quy, ta cũng không phải vì nàng, can thiệp vào chỉ vì muốn an lòng mà thôi. Nếu như người uống thuốc là nàng, giờ khắc này lòng ta sẽ như đứng đống lửa như ngồi đống than. Thay vì mệt mỏi như vậy, chi bằng tự tổn hại sức khỏe còn thoải mái hơn.

- Ngươi nha đầu này, ta thấy ngươi ngày thường cũng không có bảo thủ, Thiên Địa Quân Thân Sư (Trời - Đất - Quân thần - Thân sinh - Sư phụ), a đầu kia là gì của ngươi mà lại đáng để ngươi làm như vậy?

Âm thanh bên kia có chút xem thường, hình như còn lắc đầu.

- Nếu nói là sư tỷ muội thì vẫn chưa đủ, tri kỷ cũng có thể đi? Không phải quân sẽ vì tri kỷ mà chết sao?

Tất nhiên tôi không thể nói được, chỉ thuận miệng tìm một lí do lấp liếm cho qua.

- Tri kỷ?

Lần này ngữ điệu đổi thành phản đối:

- Ngươi nha đầu này, còn nhỏ tuổi thì biết cái gì là tri kỷ? Lòng người vạn biến, tri kỷ há có thể xem nhẹ. Ngươi có thể biết đối phương nghĩ gì à? Nếu không thể, nói gì tới tri kỷ?

Đáng tiếc, bên trong tôi thật sự chẳng phải nha đầu còn nhỏ tuổi, tuy vừa nãy chỉ qua loa nói cho có lệ chứ không muốn cùng ai tranh luận, nhưng nghe bà ta nói như vậy, tôi theo bản năng liền cười phản bác:

- Tử Kỳ bỏ mình, Bá Nha tuyệt huyền (Sự tích Bá Nha Tử Kỳ - tình bạn tri âm tri kỉ, các bạn có thể tra google nhé), thế gian này cũng không phải là thật sự hiểu nhau mới có tư cách gọi nhau là tri kỷ. Giống như bà đối với sư phụ, vì một trận luận võ mà tâm tâm niệm niệm mấy năm qua, chẳng lẽ không phải là một loại tri kỷ khó cầu sao?

Sau đó, đợi một lát, trong bóng tối, bên kia không truyền lại âm thanh nào nữa. Không hiểu vì sao hồng hoa mỹ phụ này lại rơi vào trầm mặc, tôi không dám tự cho là do bị tôi phản bác. Ngẫm nghĩ một chút, cho rằng nhắc tới sư phụ làm bà nghĩ đến trận tỷ thí sắp tới, khiến cho bà ta chẳng còn tâm trạng cùng tôi tán gẫu, đoán chừng là muốn một mình điều dưỡng khí tức để chuẩn bị rồi.

Tôi sợ sẽ để lộ tâm tư tình cảm, vốn dĩ không muốn cùng bà ta trò chuyện nhiều lắm. May sao lại rơi vào tĩnh lặng, ngồi ở bên kia im lặng trở về với tâm sự của chính mình, mượn việc này để quên đi đau đớn cùng cái lạnh trên người.

Bên trong một mảnh đen kịt, thời gian từng chút từng chút trôi qua. Không biết có phải do tĩnh tọa quá lâu hay không, chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng rét lạnh, lạnh đến nỗi khiến người không cách nào tiếp tục tập trung suy nghĩ, chỉ có thể ôm đầu gối càng lúc càng chặt, thân thể không kiềm chế được run rẩy, đến thần trí cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Ngay lúc tôi thực sự sắp ngủ thiếp đi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn vang dội:

- Hồng hoa quỷ mẫu! Ngươi đã làm gì đồ nhi của ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play