Tuy trong lòng linh tính không ổn nhưng vẫn cố trấn định, tôi ôm quyền cung kính trả lời:
- Đúng là gia sư sống ở đấy, chỉ là không biết có phải người mà tiền bối muốn nói tới hay không...
Phụ nhân kia híp mắt một cái, lạnh nhạt hỏi:
- Sao? Ngươi còn có mấy sư phụ khác nữa à?
Lời này thật sự có chút quái gở khác một trời một vực với lúc bà chính trực giáo huấn nhi tử của mình, nghĩ nghĩ cao nhân tính tình sẽ hơi thất thường kì quái, tôi liền không để tâm nữa, chỉ thành thật đáp:
- Vãn bối bất tài, cũng may gia sư không vứt bỏ, bản lĩnh của người còn học không nổi, làm sao dám nhất tâm nhị dụng.
- Đúng là vậy.
Có lẽ niệm tình tôi trước sau lễ phép, sắc mặt bà hòa hoãn một ít, cong môi lộ ý cười nói:
- Tuy nội công của ngươi rất kém, nhưng đường đi chiêu thức thân pháp lại giống sư phụ của ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ chút điểm này ta cũng nhìn nhầm à?
- Vãn bối không dám...
Tôi cung kính khom người, tiếp tục ôm quyền dò xét:
- Nếu tiền bối nhận ra những điểm này, không lẽ... là người quen của gia sư sao?
Hỏi là vậy nhưng trong lòng cũng không thật tâm nghĩ như vậy. Nếu lúc trước chưa biết bí mật của sư phụ, may ra còn cho rằng này cũng có khả năng đi. Nhưng mấy năm gần đây chưa bao giờ có người nào lên núi tìm hỏi sư phụ, càng chứng thực điều này là không thể. Thế nên chỉ hỏi một chút, sau đó suy xét đáp án của bà là thật hay giả rồi sẽ phán đoán.
- Cũng không tính là quen biết, chẳng qua chỉ gặp có một lần mà thôi.
Người này cũng không định lừa gạt tôi, ngữ khí tuy là ngạo mạn quái gở nhưng trả lời dường như rất chân thật.
- Mấy năm trước ta đi ngang Hoa Sơn, không lưu ý nên bị lỡ mất thời gian. Đêm đó ngủ ngoài trời dã ngoại, vô tình gặp một tên cao thủ. Ta thấy nàng cũng trạc tuổi ta, khó có được nảy sinh ý muốn kết giao bằng hữu. Ai ngờ nàng không nể mặt mũi, khước từ ta bảo phải xuống núi có việc gấp. Thế là không ai nhẫn nhịn ai, bọn ta vài câu bất hòa bắt đầu động tay động chân. Đánh một hồi kịch liệt, hơn trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, hiện tại nghĩ đến thực sự sảng khoái, ha ha ha!
Dường như hồi ức rất đẹp, bà ta thích thú kể lại, xong vỗ tay cười ha hả. Tôi ngoài mặt chăm chú lắng nghe, trong lòng lại âm thầm cân nhắc. Những lời trên nghe không giống như đang nói dối, số lần sư phụ xuống núi rất ít, càng không kể đến qua đêm dưới núi, nếu nhắc tới thì thật sự có một lần, chính là... Dường như để kiểm chứng suy đoán của tôi, phụ nhân kia cười xong nói tiếp:
- Đáng tiếc đang giữa lúc đối kháng nàng lại mở miệng kêu dừng, bảo cái gì đệ tử của mình bị bệnh đang chờ thuốc, không thể trì hoãn quá lâu, hẹn ta ngày khác tái chiến. Ta niệm tình nàng yêu thương đệ tử liền đồng ý, nào ngờ...
Nói tới đây, nét mặt bà lạnh dần, dùng ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm nhìn tôi thâm trầm nói:
- Nào ngờ sau đó, đợi nàng mấy ngày lại chẳng thấy tung tích nàng đâu! Tiểu nha đầu ngươi nói xem, vị sư phụ của ngươi, có phải là nói mà không giữ lời?
Nói đến chỗ này, chứng tỏ lời kia tuyệt không phải giả dối, tôi khom người thấp hơn, thành tâm thành ý nói:
- Tiền bối nói không sai. Thật không dám giấu diếm, tên đệ tử mà lúc đó sư phụ nhắc đến chính là vãn bối. Khi đó bệnh nặng, gia sư mua thuốc trở về còn trông nom thêm vài ngày mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, có lẽ vì thế mà để lỡ kỳ hạn ước định, mong tiền bối thông cảm, chớ trách lầm sư phụ.
Bên này tôi hướng bà thành khẩn, bà lại dọng gậy trên nền đất một cái thật mạnh, hừ lạnh nói:
- Thông cảm hay không thông cảm cũng bằng thừa, nàng rút lui là sự thật. Sau đó ta định đi tìm tên bất tín này để nói chuyện, tiếc rằng Tây Nhạc quá lớn, cuối cùng phí công, ngược lại trở thành khúc mắc trong lòng. Không nghĩ tới lưới trời lồng lộng, mấy năm sau lại gặp được đồ đệ của nàng. Ta không biết nàng trốn ở đâu, nhưng ngươi biết chứ hả?
- Tiền bối định thế nào?
Không tiện trả lời, đành phải hỏi ngược lại.
- Còn phải hỏi sao? Ta muốn ngươi dẫn ta đi, để sư phụ ngươi thực hiện ước hẹn năm đó, hảo hảo tỉ thí một phen. Này không quá đáng đi?
- Về phía tiền bối mà nói, là hợp tình hợp lý...
Tôi rũ mắt, đúng mực nói:
- Nhưng thân là đệ tử, chưa qua sự chấp thuận của sư phụ, há có thể tiết lộ nơi ẩn cư của lão nhân gia người? Mong tiền bối thứ lỗi.
Nghe tôi trả lời thẳng thắn như vậy, bà liền "hê hê" cười lạnh, đôi mắt phượng bắn ra mấy phần hàn ý, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Chuyện đến nước này, há cho phép ngươi chọn lựa?
Lời vừa nói ra, đầu trượng vẽ một đường lên mặt đất, mấy viên đá trên mặt đất thoáng chốc như mũi tên nhanh như chớp hướng bên này thẳng tắp bay đến! Nghe được tiếng xé gió sắc bén quen thuộc, bản thân không dám sơ suất, chỉ là lần này tập kích lực đạo so với lần trước hung mãnh hơn, tuy sớm có phòng bị nhưng cũng không tránh né kịp, đành phải cắn răng chống đỡ. Tôi vận công tay trái ngăn tay phải đỡ, thật vất vả mới chặn được hết mấy viên sỏi. Hai tay đang đau âm ỷ, dư quang thoáng thấy một cái bóng quỷ mị thoắt tiến lại gần cùng năm ngón tay duỗi ra muốn bắt người, trong lòng nhất thời run rẩy. Phải biết khoảng thời gian mấy viên đá bay đến rồi tôi ngăn chặn kỳ thực chỉ trong chớp mắt, rõ ràng trước đó còn cách mấy trượng ở vòng ngoài, đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện gần trong gang tấc, không khỏi kinh ngạc biến sắc. Nghĩ muốn phản ứng đã là quá muộn, theo bản năng chặn lại, chợt cảm thấy cánh tay căng thẳng, mạch bị giữ chặt, nhất thời không có khí lực. Chẳng mấy chốc thất bại, tuy không thể làm gì nhưng cũng không ngoài dự liệu, dù sao có thể đấu với sư phụ cả trăm chiêu thì cũng cỡ sư phụ rồi. Từ lúc bắt đầu tôi biết mình không có khả năng đấu lại bà, ra tay chống đỡ chỉ là vì chính mình.
Tôi yên tĩnh thua cuộc, bà bắt giữ dễ dàng. Vốn dĩ chuyện phát triển đến đây hoàn toàn không có sóng lớn, vào lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng rống chen ngang:
- Xú lão bà! Thả Tam nhi cô nương ra!
Giật mình quay đầu, chỉ thấy Ngô Lục tay không tấc sắc vung lên hướng bên này vọt tới. Tôi biết người dân đã tản đi nhiều, vẫn lưu ý tình huống phía bên này, trong đó có ba người cùng đi theo tôi. Chính là không nghĩ tới, ngay thời khắc mấu chốt người này lại lớn mật như vậy, muốn ngăn cản đã không kịp. Hắn còn chưa nhào tới, phía xa xa nam tử mới vừa rồi bị dạy dỗ đang trầm mặc liền lên tinh thần, gào to:
- Dám nói năng lỗ mãng với mẹ ta!
Nghênh đón chính là một cước, đem Ngô Lục đạp sang một bên. Mặc dù ngã nhưng Ngô Lục vẫn không có thương tích gì, tên nam tử kia sau khi bị giáo huấn rõ ràng đã hạ thủ lưu tình không ít. Nào ngờ phía sau Ngô Lục lại chạy ra một người, giơ đòn gánh chẳng biết lấy từ đâu, miệng hô lớn:
- Cuồng đồ tránh ra! Đừng động vào con gái ta!
Nói dứt lời tay cũng hạ xuống, đòn gánh liền nện lên đùi tên nam tử vừa đạp người còn chưa kịp thu chân về. Biến cố này, đừng nói là tôi, hồng hoa mỹ phụ bên cạnh cũng kinh hãi. Chờ thấy rõ người tới là ai, tôi bật thốt lên:
- Dừng tay!
Làm sao ngăn được tên nam tử hung tính ăn một miếng trả một miếng kia, hắn dù sao cũng là một thân tập võ, ăn cú nện này tuy đau nhưng không đáng lo ngại, xoay người dùng chân kia đá một cái, đem người vừa tới đá bay thật xa, rơi trên mặt đất.
- Cha!
Theo bản năng gọi một tiếng, tôi tránh thoát vòng kiềm hãm hướng bên kia chạy đi, phụ nhân nghe xưng hô vậy cũng không ngăn cản, trái lại theo tôi nhẹ nhàng tiến lên. Tôi nâng người cha thợ săn té trên mặt đất không dậy nổi lên, bà thuận tiện dùng tốc độ cực nhanh kiểm tra toàn thân cha, cuối cùng nói với tôi:
- Không nghiêm trọng, không bị nội thương, chỉ là gãy xương chân trái, tìm đại phu tốt cố gắng điều dưỡng vài tháng là khỏi hẳn.
Thấy bà làm như thế, tôi cũng không biết nên giận hay là tạ ơn, chỉ gật gù, gọi "cha" hai tiếng. Lúc này cha mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy phụ nhân bên cạnh tôi liền trợn mắt nói:
- Ngươi mau cút đi! Ta phàm là còn một hơi thở, chắc chắn sẽ không cho ngươi đả thương con gái ta!
Tôi vẫn lo lắng lời này chọc phụ nhân tức giận, lại thấy hồng hoa mỹ phụ tròn mắt dửng dưng như không có gì, lạnh nhạt nói:
- Ngươi lão già này thật không biết phân biệt. Ta chỉ định mượn con gái ngươi dẫn đường, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn đả thương nàng? Nếu ta muốn thương nàng, giờ này nàng há có thể lành lặn ở cạnh ngươi?
Người cha thợ săn nghe vậy ngẩn ra, sững sờ quay đầu nhìn tôi hỏi:
- ... Tam nhi, thật sự? Con, con chớ sợ!
Mắt thấy việc đã đến nước này, tôi chỉ đành gật đầu:
- Là thật, vị này chính là... người quen cũ của sư phụ, vừa rồi động thủ bất quá chỉ muốn xem năng lực của con mà thôi. Bà tìm sư phụ có việc, muốn con dẫn đường, chỉ đi một chuyến thôi. Nhanh thì mấy chục ngày, chậm thì một tháng hơn, cũng không có gì nguy hiểm.
Cha nghe xong vẫn không yên tâm, lúc này vết thương ở chân phát tác, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn kéo tay tôi nhiều lần hỏi:
- ... Thật... thật sự sẽ nhanh trở về?
Tôi nháy mắt trầm mặc, nhưng cực nhanh điều chỉnh, hướng cha cười nói:
- Rất nhanh trở về, cha an tâm dưỡng thương. Con sẽ nhờ mọi người chăm sóc cha, đợi đến khi trở về sẽ hảo hảo hầu hạ lão nhân gia ngài. Yên tâm đi, cha.
Chính mình gọi "cha" vô số lần, phần lớn là trái lương tâm, cho dù hai năm trước ở lại phần lớn là vì thương hại hắn cùng nghĩa vụ tận hiếu. Hai năm trôi qua, hắn đối với tôi đúng là tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa vừa rồi liều mạng vì tôi, thứ tình cảm bảo hộ nghé con không thể diễn tả bằng lời. Vì thế, một tiếng "cha" này, mặc kệ hắn hiểu hay không, lại là lần đầu tiên phát ra từ chân tâm, tuy rằng cái hứa hẹn này không biết có thể thực hiện hay không.
Sau đó tôi bỏ ra chút thời gian đem sự tình ngắn gọn kể lại cho người dân xung quanh, đặc biệt hướng Ngô Lục cùng Vương đại nương xin nhờ giúp đỡ, nhờ bọn họ hỗ trợ chăm sóc lão phụ. Sau khi nhận được hứa hẹn đảm bảo, tiếp tục dặn dò vài chỗ cần lưu ý, nhìn bọn họ khiêng cha đi, lúc này mới quay người lại, đi tới bên cạnh nơi hai mẹ con đang đợi phía xa xa. Thấy tôi chủ động đi tới, hồng hoa mỹ phụ hài lòng gật gù, nói:
- Không tồi không tồi, biết thời biết thế, gặp biến không sợ, tiểu nha đầu ngươi mới từng này tuổi đã hiểu những chuyện này thật đáng quý, tương lai e rằng cũng là một nhân vật.
Tôi không cùng bà phí lời, chỉ hờ hững mở miệng nói:
- Muốn vãn bối nghe theo ngài cũng được, nhưng vãn bối có một điều kiện.
Phụ nhân kia nhấc đầu:
- Nói.
- Vãn bối tuyệt không đồng hành cùng hắn.
Tôi đưa tay lên, chỉ nam tử tự xưng Công Tôn Lôi bên cạnh bà nói:
- Theo quan sát trước đó, vãn bối tin tưởng tiền bối ngài, nhưng không tin hắn được. Huống hồ hắn vừa đả thương cha vãn bối, chiếu theo hiếu đạo vãn bối không thể làm như không có gì mà cùng hắn một chỗ. Mong tiền bối thông cảm tác thành.
Lời vừa xuất, hồng hoa mỹ phụ lâm vào suy tư chưa nói gì, nam tử kia lại nổi trận lôi đình, đầu tiên hướng tôi quát:
- Ngươi nữ nhân này! Ngươi nữ nhân này! Ngươi sao có thể như vậy, ta chỗ nào đắc tội ngươi!
Nói xong ngẫm nghĩ, ước chừng cảm thấy đắc tội tôi, lại đi cầu xin phụ nhân kia:
- Nương, nương người không thể a, thật vất vả ra ngoài một chuyến, lúc này cũng chỉ mới mấy ngày, người cũng không thể đuổi con trở về!
Hắn không nói còn được, vừa nói xong, nguyên bản mỹ phụ vốn đang trầm ngâm nhất thời tức giận nói:
- Còn dám nhắc tới! Trước khi ra cửa đã đáp ứng tuân thủ những quy định kia, con một cái cũng không làm được! Thôi thôi, bây giờ ta có chính sự, không rảnh kiểm soát con. Con lập tức dọn dẹp trở về nhà cũ ở Chương Nam, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không được rời nhà một bước. Sau này trở về, nếu biết con dám có nửa điểm ngỗ ngược, nhất định trị con tội bất hiếu!
Nam tử này tuy vô liêm sỉ, đối với tội bất hiếu dường như kiêng kị rất nặng, nghe xong lời ấy, cả người hắn run lên, lại không cam lòng phản đối nói:
- Nương, đừng mắc bẫy cô ta. Cô ta đẩy con ra, trên đường đi chỉ còn một mình nương cùng cô ta đồng hành, ngàn dặm xa xôi, không biết lúc nào cô ta sẽ bỏ trốn, người khắp nơi tìm kiếm cũng không được!
Ngốc cũng có cái phúc của ngốc, lời hắn nói mặc dù không chính xác, nhưng ở trình độ nào đó, cũng coi như nói trúng tim đen của tôi. Bất quá hồng hoa mỹ phụ này nghe vậy, chỉ cười lạnh:
- Nực cười, lão nhân gia ta qua cầu còn nhiều hơn so với tiểu bối các ngươi đi đường lộ, trốn? Tiểu nha đầu nếu không sợ có thể thử, xem xem chỗ nào có thể trốn dễ dàng như vậy, huống hồ...
Nói tới chỗ này, bà nhìn thẳng tôi, nụ cười kia càng lạnh hơn:
- Chạy trời không khỏi nắng. Tiểu nha đầu cùng người trong thôn có vẻ rất thân? Nếu dám lén lút giở thủ đoạn, đến lúc đó bọn họ gặp tai vạ cũng không thể oán hận ta tàn nhẫn....
Tôi bình tĩnh mặc bà nhìn chằm chằm, bộ dạng phục tùng, ngậm miệng không nói, tận lực bày ra vẻ mặt thuận theo, giống như ngầm thừa nhận lời thuyết giảng của bà.
Có thể nói, đương nhiên muốn hai bên đều tốt, cũng sẽ cố gắng để có kết cục lưỡng toàn. Nhưng bên trong lưỡng toàn đó, không thể nghi ngờ, ưu tiên nhất vẫn là chu toàn của sư phụ, cùng Luyện nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT