Cơ thể như đang rơi, rơi đến vô tận.
Tầm mắt nhìn thấy, chỉ là những sợi tóc bị gió thổi đến "vù vù" rối loạn, còn có một tia sáng trên đỉnh đầu, càng lúc càng xa, vươn tay muốn bắt cũng không bắt được, bởi vì ánh sáng này không thuộc về tôi.
Cứ như vậy ư? Sắp chết rồi sao? Tôi phải chết sao? Đây chính là kết cục?
Va đập một tiếng, một đoàn thịt nát.
Yên lặng mở mắt, xung quanh một mảnh tối đen như mực, dưới thân là chiếc nệm mềm mại thư thả; người đang nằm nghỉ, chỉ là hô hấp hơi dồn dập, hai hàm răng cắn chặt, sờ trán, toàn bộ đều là mồ hôi. Chống người dậy, từ trên giường nhỏ chuyển xuống ngồi tựa vào một tảng đá, một tay tùy tiện lau sạch mồ hôi trên mặt, liên tục hít sâu mấy cái để luồng không khí mát mẻ tiến vào cơ thể, làm dịu đi lồng ngực bị đè nén. Lúc này mới cảm thấy thoải mái rất nhiều, tim cũng dần dần trở lại nhịp đập bình thường. Bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt, lấy tay xuống, thấy Luyện nhi vẫn nằm vị trí cũ, mở to mắt nhìn tôi.
- ... Ngươi sao vậy?
Chắc là vì vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cho nên tôi ngơ ngác hỏi một câu khá ngốc. Quả nhiên, câu này chọc nàng nhíu mày, bất mãn nói:
- Ta mới cần hỏi ngươi làm sao đây. Đang ngủ ngon lành, tự nhiên khó chịu như sắp chết tới nơi, miệng thì lẩm bẩm cái gì cũng không biết, định cẩn thận lắng nghe thì ngươi lại tỉnh rồi.
Âm thầm thở ra một tiếng "nguy hiểm thật". Tôi hoàn toàn thanh tỉnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, trả lời:
- Không có gì, chỉ là chút ác mộng thôi.
- Ác mộng? - Bên kia, nàng có chút hiếu kỳ truy hỏi:
- Lúc bị sốt ngươi cũng như vậy, ác mộng là giấc mộng dọa người à? Ta thấy ngươi vẫn đổ mồ hôi, hình như rất sợ hãi.
Dọa người sao? Có lẽ đi, sợ hãi sao? Đúng vậy, tôi không khỏi cười khổ:
- Thật ra cũng không hẳn như vậy... Hy vọng Luyện nhi vĩnh viễn không biết thế nào là ác mộng là tốt rồi.
Nói xong, vô thức đưa tay định sờ đầu nàng.
- Không được! - Hành động này chọc nàng phản kháng, nghiêng đầu tránh thoát, tức giận:
- Không được xoa đầu ta nữa, ta đã không còn là một đứa nhỏ!
Rút tay về, tôi kinh ngạc nhìn nàng một chút, sau đó gật đầu:
- Ta hiểu.
"Ta hiểu, ngươi không còn là trẻ con nữa, chính vì như vậy nên mới thêm rất nhiều phiền não. Nếu có thể lựa chọn, thật sự hy vọng bản thân mình không hiểu gì cả, cả đời cứ xem ngươi như một đứa trẻ mà che chở. Đối với ngươi, đối với ta, đều là chuyện tốt. Đáng tiếc, trời cao không toại lòng người."
Vài ngày trôi qua, tôi cố gắng cư xử bình thường như mọi khi. Đặc biệt là lúc đối mặt Luyện nhi, nên nói thế nào thì vẫn nói như thế ấy, cần cười như thế nào thì vẫn cứ cười như ngày trước, chỉ là trong lòng, không thể thản nhiên được nữa... Trước kia khi vẫn còn mông lung, cho dù thỉnh thoảng sẽ thân mật, ngẫu nhiên sẽ động tâm, vẫn có thể cho qua mà không cần suy nghĩ. Nhưng tới lúc hiểu rõ lòng mình, lại giống như có tật giật mình. Nàng chỉ hành động vô ý, ngoài mặt tôi như không có việc gì xảy ra, nội tâm lại không tự kiềm chế được mà rối rắm cả một thời gian dài.
Điều đáng mừng duy nhất chính là tôi xem như có thể kiểm soát được tâm tình này, che giấu từ trên xuống dưới. Sư phụ tuy rằng nhìn thấu hơn người, nhưng lại ít quan sát những lúc tôi cùng Luyện nhi ở chung, tất nhiên sẽ không nhận ra điểm gì bất thường. Còn Luyện nhi a, nàng là trực giác bất phàm, song trời sinh nàng không thích quan sát sắc mặt cử chỉ, vì lẽ đó càng không phát hiện ra. Huống hồ, hiện tại nàng còn có vướng bận của chính mình. Sau ngày hôm ấy, thật vất vả chịu đựng ba ngày, nàng sớm đã không thể chờ được nữa. Sáng sớm hôm sau, lấy cớ đi săn rồi lôi tôi nhanh chóng xuống núi. Tôi đương nhiên là muốn từ chối, nghĩ lại cũng không thể để nàng đi một mình được, chỉ đành đồng ý cùng nàng xuống núi.
Chuyến đi này không giống lần trước, chúng tôi một đường đi không hề gặp chuyện rắc rối nào, mọi việc đều thuận lợi. Bước vào tiệm đồ sứ, ông lão đã đợi chúng tôi từ sớm, ba cái chén đều được nung hoàn thiện. Luyện nhi cầm trong tay thưởng thức nhiều lần, đuôi lông mày tràn đầy ý cười vui sướng. Tôi đứng bên cạnh nhìn nàng, hoảng hốt nhận ra ánh mắt lại không tự chủ bị nàng thu hút, liền vội vã thu hồi tầm mắt, hướng ông lão ôm tay cảm tạ, rất nhiều lễ vật được chuẩn bị từ sớm đều dâng lên. Ông lão ngược lại cũng thoải mái, không chút khách khí đón nhận, rồi gọi đồ đệ mang một cái bình nhỏ đi ra. Ông bảo chúc thọ há có thể không có rượu, rượu này được ông chôn ở phía sân sau cũng vài chục năm, vốn định mai này nếu nung ra được một nhóm thành phẩm tốt nhất sẽ dùng rượu này để chúc mừng, bây giờ chia cho chúng tôi một phần, xem như là kết giao bằng hữu.
Đối với thứ này, tôi vốn không muốn nhận. Thứ nhất lão nói nó quý giá; thứ hai, ba thầy trò chúng tôi cần đồ uống này làm gì? Song, chịu không nổi sự nhiệt tình của ông lão, hơn nữa bên cạnh, Luyện nhi đối với rượu hoàn toàn không biết, lúc này nghe người ta nói đến tuyệt vời như vậy thì trong lòng nổi lên hiếu kỳ, hướng tôi đưa mắt ra hiệu. Tôi trước giờ vẫn hay thuận theo ý nàng, mấy ngày nay trong lòng lại có quỷ, bị nhìn như vậy, chỉ đành cảm ơn đón nhận. Ra tới cửa, ngẫm nghĩ có rượu thì phải có đồ ăn, nên dắt Luyện nhi đi mua vài món nhắm, dùng lá sen cùng giấy dầu gói lại. Sau đó, trước lúc hoàng hôn, túi lớn túi nhỏ vội vã trở lại động.
Bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt sư phụ, người không nghĩ là không có chuyện gì mới lạ, liền biết được mấy hôm nay chúng tôi lén lút giở trờ sau lưng người. Có điều, nói thế nào đi nữa cũng là tấm lòng của học trò mình, trách mắng không được. Trái lại, Luyện nhi kéo người tới tảng đá ngoài động, trước để người ngồi xuống, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất rất cung kính. Lúc nàng dâng lên lễ vật do chính nàng tự làm, tôi rõ ràng nhìn thấy sư phụ lộ ra nét mặt tươi cười không che giấu được. Bởi vì nụ cười này, mình cũng tạm gác những phiền não qua một bên, chìm đắm trong niềm vui giản đơn.
Tuy gọi là chúc thọ, kỳ thực tặng lễ vật rồi cũng không còn gì khác nữa. Nhắm thời gian cũng vừa đến, tôi bày mấy món ăn lên bàn, mở nắp vò rượu, ba thầy trò quyết định ở ngoài động dùng luôn bữa tối. Lúc rót rượu cho sư phụ, trong lòng vẫn có chút lo ngại. Có lẽ người đang cao hứng nên không nói gì, trái lại cầm chén rượu hít một hơi, nhấp một chút, nhướng mày khen:
- Rượu ngon!
Tiếp theo cứ một chén rồi lại một chén, giống một giang hồ hào kiệt chân chính, nửa điểm nữ tử không thể uống nhiều rượu cũng chẳng thấy. Tôi ngồi ở một bên trợn mắt líu lưỡi, sợ bụng rỗng mà lại uống quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể, nhanh chóng gắp thức ăn khuyên người ăn thật nhiều. Rối ren trong chớp mắt, lại nhìn thấy Luyện nhi ở phía đối diện ôm lấy vò rượu, quang minh chính đại tự rót cho mình một chén đầy. Tôi quýnh lên, định ngăn cản nàng, nhưng sư phụ liếc một chút, vung tay nói:
- Không sao, để nàng thử cũng được.
Nghe được câu này, Luyện nhi càng vui hơn, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi. Tôi không nói được gì, cũng không thể tóm trẻ vị thành niên để phổ cập kiến thức không thể uống rượu, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng oai phong lẫm liệt bưng chén lên. Mặc dù nàng biểu hiện rất là đắc ý, nhưng dù sao nàng chưa từng tiếp xúc qua thứ rượu này, vô thức lộ ra dè dặt. Đầu tiên nàng bắt chước sư phụ đưa chén lên ngửi thử, hơi chút nghi hoặc, rồi lại không cam chịu, đè xuống do dự dứt khoác uống một hớp, sau đó đặt chén xuống, lông mày nhíu lại. Điệu bộ này đã nói lên tất cả, tôi buồn cười nói:
- Nhìn đi, đã nói ngươi không uống rượu được mà.
Vừa nói vừa đưa tay ra, định lấy cái chén lại. Kết quả câu còn chưa hoàn thành, lời vừa nói ra nàng liền dùng hai tay cầm chặt chén rượu, liếc nhìn tôi, cái miệng nhỏ nhấp mấy cái uy hiếp, sau đó giơ đũa lên, mặt không biểu cảm gắp món ăn. Tính nàng ngang bướng đã không có biện pháp, thừa dịp rót rượu cho sư phụ mà lấy lại vò rượu trước mặt nàng, hi vọng nàng chỉ uống một chén này thôi. Thực ra Luyện nhi không hề có tửu lượng, chỉ vừa đặt chén xuống mà mặt nàng đã hồng lên, da nàng vốn trắng nõn nên nhìn thấy rất rõ ràng, đợi cho đến khi một chén rượu miễn cưỡng rót xuống bụng, gương mặt đó sớm đã như trái cây chín đỏ mọng, ánh mắt sắc bén ngày thường cũng dần trở nên mờ mịt, gắp thêm hai miếng, nhai nhai, sau đó, gục đầu ngay trên bàn.
Quá trình này từ đầu đến cuối đều thu vào tầm mắt, thấy nàng cúi đầu, nhanh chóng đỡ lấy. Chắc là cảm nhận được có người tiếp cận, nàng mê man ngẩng đầu nhìn một chút, thấy người kia là tôi, liền lắc đầu cười thật tươi, thì thầm hai câu gì đấy, sau đó dựa vào vai tôi, cư nhiên cứ như vậy mà ngủ say sưa. Lúc này tôi quẫn bách vô cùng, cả người cảm thấy không ổn nhưng lại không thể tránh thoát được, đành dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn sư phụ, hi vọng người có thể ra tay xử lý giúp tôi.
Thế nhưng, vừa nhìn tới, mới phát hiện tâm tư của sư phụ, vốn đã không còn ở nơi đây. Vừa rồi toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Luyện nhi nên đã không nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, nụ cười trên khuôn mặt người sớm đã biến mất rồi. Tuy vẻ mặt người vẫn bình tĩnh vừa tự châm rượu vừa tự uống, nhưng tâm trạng rõ ràng đã bay rất xa, thậm chí từng chén rượu sóng sánh pha lẫn ánh tà dương vàng nhạt cũng không ở trong mắt người, ánh mắt nhìn xa xăm như có điều đăm chiêu.
- Sư phụ?
Tôi khẽ gọi một tiếng, người giống như tỉnh lại, dời tầm mắt nhìn sang bên này, sau đó cười nói:
- Luyện nhi say rồi sao? Vậy ra rượu này không tệ. Sắc trời dần muộn, ngoài động gió lớn, con nhanh đưa nàng vào trong nghỉ ngơi đi...
Tôi thấy người vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, phất nhẹ vạt áo, nhấc chân như muốn đi đâu đó, liền vội vàng hỏi:
- Sư phụ, người đây là...?
Người dừng bước, vẫn chưa nhìn tôi, chỉ là nhìn về phía xa hờ hững nói:
- Lâu rồi ta chưa uống rượu thỏa thích như vậy, hơi say rồi. Thừa dịp ánh tà dương vẫn còn, vi sư muốn ra ngoài tản bộ để tiêu bớt mùi rượu. Con không cần lo lắng, chú ý chăm sóc sư muội của con thật tốt là được.
Nói xong, người thở dài một hơi, thân ảnh liền dần dần đi xa. Nhìn theo hướng người đi, qua một lúc lâu tôi mới lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Thế nhân đều nói rượu giải sầu, nào đâu biết càng say càng thương tâm hơn. Sau chuyến khám phá thạch thất, tôi tự nhiên hiểu được nỗi khúc mắc của sư phụ, nhưng hiểu rồi thì có ích gì? Một chữ "tình", dứt không được còn nặng lòng hơn, đắng cay tự biết, người ngoài đừng hỏi.
Lại nhìn người trong lòng đang say giấc, "tình" của tôi, nên làm sao đây?
Mặt trời đã lặn, gió cũng bắt đầu lớn hơn. Tóc của chúng tôi đều bị gió thổi bay lên, không biết tóc người nào lướt qua chóp mũi nàng, chỉ thấy ngũ quan nhíu lại, nhẹ hắt xì một cái. Đã biết không phải do cảm lạnh, tôi vẫn vội vã ôm nàng vào trong động. May mắn Luyện nhi còn nhỏ tuổi, không nặng lắm, hơn nữa mấy năm gần đây kiên trì luyện công nên chút năng lực nhỏ nhoi này chính mình vẫn phải có. Vì vậy không tốn chút sức nào đã có thể ôm nàng trở lại trong động, cúi người đặt nàng lên chiếc giường nhỏ mềm mại.
Ngày thường tính cảnh giác của Luyện nhi cực cao, một chút động tĩnh nhỏ nàng nhất định sẽ tỉnh. Hôm nay say rượu rồi, bị lăn qua lộn lại như vậy mà cũng không phản ứng gì. Lúc thân thể chạm vào giường êm, nàng theo phản xạ lầm bầm hai tiếng, lăn một vòng, tựa hồ cảm thấy không hài lòng, quay trở lại, nắm cánh tay tôi, làm như gối đầu mà cọ cọ rồi yên ổn ngủ. Bị nắm như vậy, tránh thoát không được, cũng không muốn tránh, ngồi yên bên cạnh giường nhìn nàng đến xuất thần.
Tôi rất ít khi tỉ mỉ quan sát nàng. Ban đầu là vì nàng hay kiêu căng với tôi, không cho tôi đánh giá nàng, về sau sống chung hòa hợp thì đã thành thói quen không nhìn thẳng nàng. Lúc nàng ngủ thoải mái, cánh mũi theo nhịp thở mà nhẹ nhàng động đậy, đôi mi xinh đẹp bên dưới ánh đèn nhợt nhạt quét qua một tia âm lãnh, đôi gò má vì rượu mà hồng hào, vành tai cũng vì vậy mà trở nên hồng toàn bộ, làn da trắng nõn bên dưới sắc hồng giống như tự phát ra ánh sáng.
Tôi hoàn toàn bỏ quên tất cả, đều bị cảnh sắc trước mắt thu hút. Muốn gần hơn, lại gần một chút, nhắm mắt, chóp mũi và môi cảm nhận được sự mềm mại nhẵn nhụi, còn có chút nhiệt, dán vào vô cùng dễ chịu khiến người không nỡ dời đi. Hơi thở mang chút mùi rượu nhàn nhạt, nhưng phần nhiều là mùi vị của rừng núi, như lá mới đâm chồi, như hoa mới nở, như nước chảy, hòa lẫn bên trong là hương vị trẻ con non nớt thuộc về Luyện nhi, hơi thở độc nhất vô nhị.
Hít lấy hơi thở này, dán vào nhiệt độ này, một giọt rượu cũng không chạm, vậy mà giống như say rồi lại không phải say. Mãi cho đến khi nàng mơ màng cảm thấy có thứ gì quấy rối, đưa tay lên, gãi gãi làn da giống như bị ngứa, tôi mới giật mình phát hiện bản thân cùng nàng thân mật đến cỡ nào, luống cuống nhanh chóng đứng dậy, dùng sức thuận thế rút tay về, lui vài bước sang bên cạnh. Lúc này tần số tim đập càng tăng cao, chán nản cũng tự nhiên sinh ra. .
ngôn tình sủngBình sinh tôi hận nhất là mất kiểm soát. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã hai lần hoàn toàn không khống chế được hành vi của mình, đầu óc trống rỗng làm chuyện điên rồ, nhất là vừa mới đây, tôi dĩ nhiên... dĩ nhiên đánh mất toàn bộ lí trí mà khom người hôn vào má nàng!
Không dám tiếp tục nhìn người đang ngủ say, xoay người, trực tiếp chạy tới thùng chứa nước bên ngoài động, múc một gáo nước dội vào mặt cho đầu óc thanh tỉnh hơn. Thế nhưng cảm thấy chưa đủ, hai tay liên tục hất nước vào mặt đến khi nước thấm ướt cả bên dưới mới dần dần trấn tĩnh trở lại. Những hạt nước từ cằm và tóc thi nhau rơi xuống "tí tách", nước trong thùng cũng lay động không ngừng, loáng thoáng phản chiếu một gương mặt không thấy rõ dáng vẻ. Tôi thẫn thờ nhìn gương mặt này, một lúc sau, lạnh lùng cười:
- Ngô Ảnh...
Nghiến răng, từ trong miệng kêu ra một cái tên, chính là cái tên đã chết đi, là cái tên mà tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhắc lại.
- Ngô Ảnh, ngươi còn muốn chết một lần nữa sao?