Khi một người có thiên tính thẳng thắng cởi mở giả ngốc, không thể nghi ngờ là rất mất tự nhiên, chỉ là trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra cách giải quyết, cũng đành phải trước tiên liền mất tự nhiên một hồi lại nói sau.

Mà đối mặt với loại giả ngốc này, một người khác trong cuộc không truy vấn không nói ra, thậm chí là yên lặng đồng thuận phối hợp, đối với chuyện này Luyện nữ hiệp cũng không biết là nên vui mừng hay là nên không vui.

Vô luận vui mừng hay là không vui cũng không thích hợp, dù sao lúc này đây người đuối lý cũng không phải là đối phương, phần trầm mặc kia là nhẫn nại, càng là chờ đợi. Đối với một điểm này, thiếu nữ xưa nay vốn thông minh vẫn là lòng dạ biết rõ.

Thực sự chính là bởi vì lòng dạ biết rõ, cho nên...Nàng hiếm khi mà liền cảm thấy áp lực.

Luyện nữ hiệp không phải là chịu không nổi áp lực, nhưng thực sự là tuyệt đối không ưa thích loại cảm giác này, càng không thích một đường trở về lại mang theo loại mất tự nhiên vô hình này —— mà bất luận sự mất tự nhiên này là do ai dẫn đến a, tóm lại thật sự là làm cho nàng toàn thân khó chịu.

Có lẽ chính là mang tâm trạng như thế từ trước, cho nên phía sau có một đoạn ngắn sự việc xen giữa, một lão thái bà thần thần thao thao nói ra một phen những lời thần thần thao thao, cũng có khả năng thúc đẩy nàng làm ra một quyết định quan trọng.

Trước đó, ngay cả chính Luyện trại chủ cũng không nghĩ tới, sau khi gặp lại, chính mình một ngày kia lại có thể chủ động lưu nàng lại, cùng nàng tạm biệt.

Ngoài bao nhiêu là lý do hợp lý, dù nói hùng hồn đến thế nào, thực chất bên trong, thiếu nữ hoặc nhiều hoặc ít cũng còn có một chút, đương nhiên, cũng chỉ là một chút, chột dạ.

Làm như thế, kỳ thật không đơn thuần là vì suy nghĩ cho thân thể của đối phương, cũng là vì...Tìm thêm một chút thời gian. Trực giác nói cho nàng biết, có lẽ khi bản thân một thân một mình, không có quá nhiều sự mất tự nhiên kia, quá nhiều áp lực kia, có thể tìm ra được đáp án làm bản thân thoả mãn, mà đối phương cũng sẽ cao hứng, đáp án vẹn toàn cả đôi bên.

Mang theo điểm tư tâm này, ngoài ra cũng khó tránh khỏi cảm giác không đành lòng, một đêm khi sắp chia ly đó, nàng ôm lấy người kia, quấn quít lấy người kia, cuối cùng, sau khi đối phương trầm lắng đi vào giấc mộng, mới khe khẽ ở bên tai người kia lưu lại một câu hứa hẹn.

Lời hứa hẹn rất đơn giản, "Ngươi ở nơi này thật tốt, liền chờ một chút, rất nhanh, ta sẽ rất nhanh giải quyết xong."

Sẽ rất nhanh tìm kiếm phổ về, sẽ rất nhanh trở về, sẽ rất nhanh đoàn tụ, đến lúc đó, cũng sẽ rất nhanh cho ngươi một đáp án.

Mang theo quyết ý như thế, Luyện đại trại chủ lần nữa dứt khoát cùng Thiết lão gia tử lên đường thẳng đến kinh đô, kỳ thật cũng không có quá nhiều cái gọi là nỗi buồn ly biệt cùng nhớ nhung.

Đem người mình quan tâm lưu lại ở nơi của mình, ngay lúc ấy trong mắt thiếu nữ là hết sức ổn thỏa, căn bản không có đạo lý để lo lắng, cho nên một đoạn thời gian rất dài sau đó trong lòng nàng đều là thả lỏng, mang theo sự tự tại trời cao mặc chim bay biển rộng mặc cá nhảy, vô câu vô thúc, cũng không quá mức bận tâm.

Mà sau đó hết thảy mọit chuyện phát sinh ở kinh thành cũng xác thực đủ đặc sắc, mỗi một việc, mỗi một biến cố ùn ùn kéo đến, tuy rằng còn không đến mức khiến cho Luyện nữ hiệp ứng phó không xuể, nhưng mà xác thực là chiếm đi phần lớn thời gian của nàng, cuốn đi phần lớn tâm tư của nàng, khiến nàng không có thời gian phân tâm.

Nói đơn giản, bởi vì biết được Kim lão tặc đoạt kiếm phổ kia hôm nay cấu kết với Yêm đảng trốn vào đại nội, hai người cũng liền không tiếc mà ban đêm thăm dò vào hoàng cung tìm kiếm manh mối. Kết quả sau vài lần, không gặp được Kim lão tặc, lại bị ánh mắt sắc bén của Luyện đại trại chủ vô tình nhìn trúng một thanh bảo kiếm từ trong cung, cũng nhận ra đó là Du Long bội kiếm mà Nhạc Minh Kha luôn mang bên mình, vì vậy liền tìm hiểu nguồn gốc, rút lên củ cải trắng liền mang ra bùn, trước trước sau sau gặp phải không ít chuyện, đụng phải không ít người.

Không ít người, có người quen có người lạ, có người tốt có ác nhân, có người được Luyện nữ hiệp chào đón, cũng có người Luyện nữ hiệp không chào đón.

Nhạc Minh Kha chính là người không nhận được sự chào đón, tuy rằng bản thân Luyện nữ hiệp cũng thừa nhận gia hỏa này không có gì quá đáng cũng xem như người tốt, chỉ là cũng không ảnh hưởng đến chuyện nàng không chào đón hắn, bởi vì thực chất bên trong đây là do tính hiếu thắng làm ảnh hưởng, là vì hắn khó tránh khỏi liên quan khi làm mất kiếm phổ, càng là bởi vì lần đầu tiên gặp mặt...Không thoải mái.

Bất quá Nhạc Minh Kha không làm người khác ưa thích, thanh Du Long kiếm kia của Nhạc Minh Kha lại thực sự làm người khác ưa thích. Bảo kiếm sắc bén, làm cho chiêu thức lại tăng thêm ba phần uy, người hiếu chiến như Ngọc La Sát dùng qua vài lần liền thuận tay, dựa theo nguyên tắc ai nhặt được là của người đó, dù có mất mặt cũng hùng hồn không muốn trả lại, thẳng đến khi đối phương tìm kiếm phổ về để trao đổi, mới miễn cưỡng đồng ý.

Tuy rằng sảng khoái, chỉ là sau khi chân chính truy hồi kiếm phổ giáo huấn xong Kim lão tặc, Luyện nữ hiệp vẫn là trước tiên nghĩ đến muốn hồi phủ, bất đắc dĩ lại có hai chuyện ngăn trở bước chân của nàng.

Chuyện thứ nhất...Thật sự không đề cập tới cũng được, nàng rõ ràng là có hảo tâm mai mối, cùng Nhạc Minh Kha cũng coi như có vài phần quen biết, ở trước mặt nghĩa phụ chắc chắn cam đoan có thể tác hợp một đoạn nhân duyên tốt đẹp cho Thiết San Hô, lại không ngờ gia hỏa kia không thức thời như vậy...

Dù cho sau này mọi chuyện đã qua, thiếu nữ cũng là tức giận không thôi, thỉnh thoảng hỗn tạp rất nhiều điểm khó hiểu. Hỏi hắn ưa thích hay không ưa thích, rõ ràng đáp là ưa thích, ưa thích vậy thì gả cưới a? Lại nói ưa thích cùng gả đi sao có thể nói nhập làm một, còn nói nàng bức người thành thân là không nói đạo lý, cuối cùng khiến cho Luyện nữ hiệp vốn ghét nói chuyện quanh cho lòng vòng giận đến tím mặt, vừa rút kiếm, sau đó...Liền dốc sức đấu thành một đoàn.

Sau khi đánh xong Luyện nữ hiệp vẫn là nuốt không trôi, vô luận nghĩ như thế nào, không nói đạo lý cũng rõ ràng chính là họ Nhạc kia! Hắn cùng Thiết San Hô kết bạn lâu như vậy, ở Kinh thành lại cùng ở một nhà, mà San Hô nguyện ý gả cho hắn, hắn cũng nói ưa thích, như vậy dựa vào cái gì lại không cưới? Chẳng lẽ là nước đến chân sợ gánh trách nhiệm sao? Quả thực lẽ nào lại là như vậy!

Vì vậy thiếu nữ liền căm giận không thôi, đã có một lần, cơn tức giận liền bỗng nhiên dâng đầy trong lòng, suy nghĩ, một nữ tử nào đó nói ưa thích cũng không nguyện ý đảm đương trách nhiệm, muốn chiếm được cả đời của người nào đó cũng không nguyện ý cho đi, những mấu chốt trong đó tựa như...Thật sự là có một chút tương tự...

Nói như vậy, người lúc trước giả ngốc không cho đáp án là chính mình, theo ý nàng, có thể hay không...mình cũng đáng giận giống như Nhạc Minh Kha trong mắt mình như vậy?

Cái này làm sao có thể! Sau khi đột nhiên chợt hiểu ra Luyện đại nữ hiệp gần như là muốn nhảy dựng lên, lập tức liền muốn thu xếp hành trang dẹp đường hồi phủ, ngay cả ước hẹn luận võ cùng Bạch Thạch đạo sĩ Võ Đang lúc trước cũng không có ý định quản đến, lúc trước đáp ứng quyết đấu chỉ là vì thú vị, đáng ghét là đám lão đạo lỗ mũi trâu kia làm chậm trễ chuyện quan trọng hơn của mình.

Thiếu nữ không chút gánh nặng trong lòng mà chuẩn bị thả bồ câu lão đạo, nhưng tại lúc này lại thu được một phong thư, có lẽ nói cho rõ ràng một chút, lại nhận được một phần thách đấu của một người trong giang hồ.

Ước đấu một đấu một, loại sự việc thích nhất xưa nay liền xuất hiện ngay trước mắt cũng câu không lên nửa phần hứng thú của nàng, nhưng mà, sau khi ánh mắt liếc nhìn qua cái tên bên dưới, nàng lại chính là kiềm chế xúc động muốn cự tuyệt kia, quyết định dừng lại thêm vài ngày.

Chuyện có thể làm cho Luyện trại chủ cưỡng ép nhẫn nại không nhiều lắm, lần này không vì mặt gì khác, đều bởi vì bốn chữ rồng bay phượng múa đề tên người khiêu chiến kia, tả tác —— Hồng Hoa Quỷ Mẫu.

Ý định muốn về nhà giống như mũi tên của nàng nhất định phải vì vậy mà dừng lại, người ở xa xa chờ đợi nàng cũng nhất định có thể lý giải, bởi vì thân là đệ tử của Lăng Mộ Hoa, cùng có trách nhiêm chấm dứt chuyện này.

Mà khi đưa ra lời ước đấu kia, Hồng Hoa Quỷ Mẫu ngược lại cũng không biết quá nhiều về tình hình của phía bên kia. Ở trong mắt nàng, ước đấu chỉ là đầu tặc chưa từng gặp mặt trong lục lâm Ngọc La Sát, nguyên nhân, là vì báo thù cho trượng phu vài ngày trước đó đã chịu nhiều thiệt thòi từ Ngọc La Sát. Mà người nàng gọi là trượng phu kia, hoàn toàn chính là kẻ đã đoạt kiếm phổ giết chết Trinh Kiền, cuối cùng đi nương nhờ Yêm đảng để làm chuyện ác Kim Độc Dị Kim lão tặc.

Dựa theo ý tứ của Thiết Phi Long, chỉ sợ là Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng không biết trong thời gian ở riêng nhiều năm trượng phu là có tiếng xấu đến cỡ nào, lúc này mới bị châm ngòi liền đến hạ chiến thư, tốt nhất là có thể ở trước mặt giải thích rõ ràng tránh khỏi một cuộc ác chiến.

Ông cũng không biết, chỉ cần song phương vừa đối mặt, trận quyết đấu này, liền vô luận như thế nào cũng là không cách nào tránh khỏi.

Phụ trái tử hoàn sư nợ đồ thường*, là đạo lý từ hiển nhiên xưa.

(*Cha mẹ nợ thì con cái trả, sư phụ nợ thì đệ tử trả) . ngôn tình tổng tài

Tuy rằng cảm thấy một cuộc quyết đấu này là đạo lý hiển nhiên, chỉ là Luyện nữ hiệp không có suy nghĩ sẽ thua, so với tâm tình sư nợ đồ thường, người có thù tất báo như nàng càng là nhớ kỹ muốn đem sự thiệt thời khi tuổi nhỏ, sụ tổn hại, tất cả bất lợi kia hoàn trả gấp bội! Vì vậy, dù là tiếp nhận mật báo mà Mục Cửu Nương vội vàng đưa tới, thiếu nợ nhân tình của Nhạc Minh Kha đáng ghét, hết thảy cũng sẽ không hối tiếc!

Nhiều năm khổ luyện, lại thêm tỉ mỉ chuẩn bị trước, quá trình của trận quyết đấu này tuy rằng không xem là kịch liệt mạo hiểm, chỉ là kết quả lại không phụ sự chờ mong. Nhắc tới cũng khéo, Bạch Thạch đạo sĩ Võ Đang kia không đợi đến khi cùng mình quyết đấu, trước hết gặp phải Hồng Hoa Quỷ Mẫu liền bị ngoan ngoan giáo huấn một chút, này cũng là hết sức hả hê lòng người.

Luyện đại hiệp nữ trong lòng sảng khoái, thậm chí sau đó còn vô cùng rộng lượng mà cứu giúp phái Võ Đang một tay, nghĩ cách cứu được trưởng nữ của Bạch Thạch lão đạo kia khỏi tay sai của triều đình, Hà Ngạc Hoa.

Đương nhiên, sở dĩ nghĩ cách cứu người, ngoại trừ Luyện nữ hiệp rộng lượng, Hà Ngạc Hoa là người vô tội, cũng bất quá cũng bởi vì nàng bị Trác Nhất Hàng của đám lão đạo lỗ mũi trâu Võ Đang kia làm phiền khổ sở nhờ cậy.

Lại nói sau khi đến Kinh đô, trong nhiều loại sự kiện, thỉnh thoảng liền sẽ gặp được người này, không biết vì sao, khi đối mặt với gia hỏa này, nàng không thể quá cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương.

Nói như thế nào đây —— khi nhàn hạ thiếu nữ cũng từng nghĩ qua —— ước chừng cái này chính là lòng trắc ẩn a, ánh mắt của con cừu nhỏ thường chính là khiến người ta không đành lòng.

Còn nếu như biết rõ, bởi vì giúp đỡ một chuyện như vậy, cuối cùng khiến cho bản thân bỏ lỡ mất cái gì, nàng lúc đó liền tình nguyện tự tay khoét đi một trăm đôi mắt như vậy!

Khi nghe tới tin tức, kỳ thật đã quay bước trở về. Lúc đó mọi việc đã xong, ngay cả Thiết lão gia tử đều chuẩn bị tìm kiếm Thiết San Hô bởi vì bị cự tuyệt hôn sự mà tức giận chạy trốn, từ hiếu đạo mà nói, lúc đó nàng hẳn là cùng lão gia tử, chỉ là chuyện tìm người liền vô định kỳ, Thiết Phi Long biết trong lòng nàng có điều bận tâm, liền chủ động đuổi nàng trở về, Luyện nữ hiệp cũng không phải là loại người nhiều lời, hai người toại nguyện mà mỗi người đi một ngả, mỗi người đi về phía trước.

Nhắc tới cũng là bất đắc dĩ, Luyện trại chủ không thích tiếp cận cùng đám đông người, cho nên tin tức cũng không tính là linh thông, kết quả khi trong lúc vô tình nghe được chuyện phiếm triều đình phái đại quân đánh dẹp lục lâm Xuyên Thiểm, liền giống như bị một đạo sấm sét như có như không mà bổ trúng, liền xoay người quát lớn chất vấn ngay tại chỗ, suýt chút nữa khiến cho đối phương trực tiếp đoạn khí!

Mà sau khi xác nhận tin tức không sai, nàng càng là bất chấp mọi thứ, cơ hồ là không ngủ không nghỉ ngày đêm gấp gáp trở về, cuối cùng chỉ dùng vài ngày ngắn ngủn, liền đã đi hết lộ trình mà vốn phải cần mười ngày mới có thể hoàn thành.

Nhưng dù cho Luyện trại chủ khinh công trác tuyệt đến thế nào, cuối cùng khi trở về vẫn là lỡ mất thời gian.

Đã muộn, quá muộn, khi chạy về Định Quân sơn, ngay cả đại quân triều đình cũng đã xuất phát rời đi, thứ lưu lại, chỉ có đổ nát thê lương, măt đất khô cằn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu nữ chỉ ngừng lại trong chốc lát, sau đó liền không chút do dự mà cất bước đi vào bên trong, hàng lông mày mỏng của nàng cau chặt mặt trầm như nước, đốt ngón tay cầm kiếm dĩ nhiên lại dùng sức đến trắng bệch.

Chỉ là giờ này khắc này, thứ lóe lên trong đôi mắt kia cũng không phải là lửa giận, cũng không phải là đau đớn, mà là sự cẩn thận dò xét không buông tha mảy may vào, cùng với, vội vàng xao động.

Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?

Vô luận là ai có việc, người luôn chú ý cẩn thận như vậy, là tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Mà chỉ cần không có việc gì, liền nhất định sẽ lưu lại manh mối ở nơi nào đó cho mình.

Bất kể là đầu mối được giấu kín ở đâu, bản thân nhất định có thể tìm được, lại dựa vào manh mối đó mà tìm được nàng! Nhất định là có thể!

Bước chân kia rất chậm, từng bước một mà đi vào từng nơi sâu bên trong sơn trại, ánh mắt kia là lợi hại, đảo qua một chút tất cả dấu vết để lại.

Thẳng đến một bước kia, một ánh mắt quét qua, bỗng dưng hết thảy đều đóng băng, chỉ còn lại duy nhất một bóng lưng lẻ loi trơ trọi đứng đó thật lâu, cũng không lại di chuyển mảy may.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play