Không phục, không phục, nói như thế nào cũng là không phục!

Tư vị khuất phục thật sự là không tốt lắm, từ nhỏ đến lớn Luyện trại chủ cực ít nếm trải qua, phần lớn đều là nàng thu dọn đám người ngoài dám xem thường không khuất phục mình. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có những người không chịu khuất phục nàng, ví dụ như cái gọi là danh môn chính phái có chút mắt cao hơn đầu, nhưng khi đó vô luận là ai không phục ai cũng đều dễ xử lý, không khuất phục? Đến đến đến, thi tài đọ thực lực là được.

Nhưng lần này là khác biệt, lần này không phải là người ngoài, người thêu dệt nên chuyện chính là nghĩa phụ, động thủ tất nhiên là không thể. Thiết Phi Long nói chuyện rất khéo léo, nghe những lời kia không giống như xem nhẹ ngược lại càng giống như khích lệ, Luyện nữ hiệp không nghĩ tới dung mạo vốn luôn tự phụ lúc này ngược lại lại trở thành trở ngại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để lấy lại thể diện. Đánh võ miệng không phải là sở trường của Luyện nữ hiệp, nàng chỉ có thể kiềm nén sự bất mãn của mình vào lòng, cứng rắn đứng ở đó trừng mắt cùng Thiết Phi Long giằng co một hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện, một người khác trong cuộc lại không biết từ lúc nào đã âm thầm rời đi mất rồi!

Sau khi phát hiện người kia đã rời đi nàng cũng liền không muốn cùng lão gia tử giằng co nữa, cho dù hiếu thắng không chịu thua, lão gia tử cũng coi như là trưởng bối, đã nhận là nghĩa phụ, tôn lão gì gì đó Luyện đại trại chủ vẫn là biết rõ. Huống chi truy cứu nguồn gốc, đối tượng nàng không chịu khuất phục cũng không phải là Thiết Phi Long, món nợ này tất nhiên cũng nên tìm chính chủ nhân để tính...Ân, nếu như có thể làm cho đối phương nhìn rõ ràng cục diện mà chủ động từ bỏ, đó mới chính là kế sách tốt nhất.

Luyện trại chủ cơ trí hơn người liền phân biệt được thế cục, chờ đến khi trở về phòng nhìn thấy bao quần áo đưa sai lầm kia, càng là quyết đoán mà triển khai hành động theo kế sách thứ hai.

Đã là hành động, vậy đương nhiên là đánh úp là tốt nhất —— Luyện trại chủ tính toán như vậy tất nhiên là không muốn cho đối phương có chuẩn bị, cho nên căn bản là không có ý định chào hỏi trước, đẩy đẩy cửa phát hiện là được cài then, liền không thể tự nhiên hơn mà đẩy cửa sổ ra đi vào, thân pháp nhẹ nhàng lặng lẽ không có tiếng động so với mèo con càng linh động hơn, cũng may mà trong nội viện không có người ngoài, nếu không cho dù không đem thân ảnh nhanh nhẹn lẻn vào cửa sổ này tưởng nhầm thành kẻ trộm, sợ rằng tám phần cũng sẽ cho rằng kia chính là thâu hương thiết ngọc...Hái hoa tặc.

Bản thân mỹ nhân đứng đầu sơn tặc lục lâm Ngọc La Sát cũng không quan tâm người ngoài cảm thấy thế nào. Nàng là không có nửa điểm cố kỵ, sau khi vào phòng liền điềm tĩnh mà trước tiên quét mắt nhìn một vòng, phòng này không lớn, bày trí cùng gian không kia của nàng sai biệt lắm, lúc này đang có làn điệu du dương lại xa lạ từ phía sau tấm bình phong truyền tới, đồng dạng từ nơi đó truyền tới còn có hơi nước mờ mịt cùng tiếng nước rất nhỏ...Không cần nghĩ cũng biết đối phương đang làm cái gì, thiếu nữ có chút thú vị mà cong môi một cái, lập tức thoải mái ngẩng đầu đi tới, cuối cùng còn có chút hảo tâm, nhấc chân đồng thời phát ra một câu hỏi, miễn cho thực sự đem người nhát gan kia làm cho kinh hoảng.

Nàng tự cảm thấy đã có chút chu đáo, chỉ là người ở sau tấm bình phong phản ứng rốt cuộc vẫn là không nhỏ, cất bước đi vòng qua nhìn đến, cả người người kia đều đã vội vàng co lại thành một đoàn ở trong thùng tắm, câu hỏi thốt ra cũng là vội vàng hấp tấp không có nửa điểm khí thế, thật sự không biết là đang sợ cái gì, cho nên dung mạo thích hợp hơn thì sao? Một chút lá gan như vậy lại muốn giả trang làm nam tử để bảo vệ ai? Có thể thấy được nghĩa phụ quả nhiên là đã ra một ý tưởng không tốt a.

Một màn trước mắt này khiến Luyện trại chủ cảm thấy rất tự tin, mà đối phương rõ ràng là bối rối luống cuống cũng khiến cho nàng ít nhiều cảm thấy đã tìm được tử huyệt của đối phương, lòng hiếu thắng tạm thời được dẹp yên xuống, liền không lại tiếp tục thực hiện ý tưởng đánh úp lúc trước. Dù sao nử tử trước mắt đã quẫn bách đến cả thân thể đều vùi sâu vào trong nước, cứng đờ đến cơ hồ ngừng thở lại rồi, bên tai vốn trắng nõn mỏng manh giờ phút này đã đỏ đến mức dễ làm cho người khác chú ý, lại không biết có phải là do cứng rắn nghẹn thở mà trở nên như vậy hay không.

Bộ dạng như vậy thật giống như là ai đang khi phụ nàng, bản thân cũng không muốn khi dễ nữ tử, huống chi là...Nhìn người trước mắt ra vẻ trấn định lại khó che giấu sự co rúm lại kia, hiện ra bộ dáng sợ hãi ngày thường khó gặp, trong mắt thiếu nữ ngoại trừ vui vẻ, cũng nhanh chóng có một chút tâm tình khác lướt qua, nàng bỗng nhiên cảm thấy không nguyện ý muốn khó xử người kia, vì vậy chỉ tùy ý đem bao quần áo đưa sai kia đặt ở trên bàn nhỏ, thuận tiện ra hình ra dáng mà dặn dò vài câu.

Dặn dò xong rồi, theo lý tâm tình muốn tính sổ đã tạm thời lui xuống liền nên rời khỏi a, nhưng chờ đến khi tầm mắt của nàng lướt qua ánh nước kia, đột nhiên Luyện trại chủ lại cảm thấy không muốn cứ như vậy mà ra khỏi cánh cửa này...Tại sao lại như vậy? Nàng khó hiểu mà suy nghĩ cân nhắc, nhìn thân thể đang cuộn thành một đoàn ở trong nước thêm vài lần, khi ánh mắt lướt qua một khối trắng mềm được sóng nước che chắn nhưng vẫn là ngăn cản không đủ kia, trong phút chốc tinh quang lóe lên, tỉnh ngộ ra vì bản thân không muốn đi ra ngoài.

Không sai, nói tiếp lại phải oán nghĩa phụ. Trên đường đi mỗi lần tìm khách điếm nghỉ ngơi, ông luôn có thói quen mướn ba gian phòng để từng người tách ra ngủ, khiến cho mình đều không có cơ hội để kiểm tra cân nhắc vết thương cũ kia của nàng. Tuy rằng một trận chiến pử Ngọc Nữ Phong đã qua được hồi lâu, ngay cả vết thương nứt xương trên cánh tay kia hôm nay đều đã khỏi không sai biệt lắm, chỉ là nội thương cùng nứt xương là khác biệt, mà người này lại còn có tính tình luôn quen âm thầm nhẫn nhịn làm người cho ta tức giân, cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lúc này gặp được cảnh tượng tắm rửa hiếm có, hẳn chính là cơ hội tốt để kiểm tra a.

Tỉnh ngộ ra, thiếu nữ dâng lên tâm trách nhiệm liền sẽ không suy nghĩ nhiều, tiến lên vài bước liền căn dặn người trong thùng tắm đứng lên để mình nhìn qua trước ngực một cái, thái độ thản nhiên không có nửa điểm do dự.

Đương nhiên sẽ không do dự, chi bằng nói Luyện trại chủ một mực không hiểu vì sao ở người trước mặt này còn lạnh run che dấu, rõ rằng cả hai là người thân cận nhất, bản thân cũng không để ý ở trước mặt nàng cởi áo nới dây lưng, chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, người này lại không được tự nhiên, cũng không biết là đang không tự nhiên cái gì, mỗi lần cỡi áo liền có thái độ lắp bắp quả thực giống như một thủ hạ trong trại, khiến cho Luyện đại trại chủ xưa nay xem nhẹ những phàm quy tục luật cảm thấy không kiên nhẫn.

Cũng may lúc này đây nàng vốn là ở trong nước khỏa thân không có mặc gì, đương nhiên sau khi vượt qua một phần lúng túng khiến cho người ta không kiên nhẫn kia, liền chính là dễ dàng hơn rất nhiều, bản thân đã hoàn toàn nhận định rõ việc này, Luyện đại trại chủ cảm thấy mình đối với việc nắm bắt thời cơ có chút cao minh.

Đương nhiên, cảm giác tự đắc cũng không ảnh hưởng đến thái độ thận trọng lúc nghiệm tra thương thế, tổn thương này chính là một loại bằng chứng bản thân đã không thể chăm sóc tốt người quý trọng, mỗi lần đối mặt, nàng đều có biểu thị nghiêm túc.

Vươn tay ra, chạm đến da thịt trước ngực kia. Mấy tháng trước, nơi này từng có một dấu tay tím thẫm rõ ràng, nhìn thấy rất là đáng lo lắng, chỉ là càng bận tâm nhưng thật chính là vị trí của vết thương kia, cụ thể vị trí này nằm dưới Tử Cung huyệt hai phần, chính là đã vào vị trí của phần mềm mại trước ngực...Tổn thương ở nơi này, đừng nói người trong cuộc, chính là người không câu nệ tiểu tiết như Luyện trại chủ cũng không cho phép người ngoài đến nhúng tay chuẩn bệnh, trong lòng đối với chuyện Kim cương thủ Phạm Trúc ra tay đánh vào vị trí này ghi hận không nhẹ, người mà bản thân một lòng bảo vệ cứ như vậy liền bị chiếm tiện nghi, đủ để Luyện đại trại chủ xauw nay không chịu thua thiệt âm thầm tốn hơi thừa lời, mặc dù đã sớm đem đối phương cắt tay xử tử vứt xác trên vách núi cũng không thấy hả giận.

Cứ như vậy một bên âm thầm tốn hơi thừa lời, một bên khe khẽ xúc giác, trong hơi nước mông lung thiếu nữ có chút cúi đầu, ánh mắt sáng mà chăm chú. Lòng bàn tay khe khẽ lướt qua da thịt trơn ướt thủy nhuận, cũng may, dấu tay tím thẫm kia hôm nay gần như đã nhìn không ra, giờ phút này làn da kia vốn chính là vì ấm áp hơi nước mà lộ ra mỏng đỏ, phía dưới sự trắng nõn kia còn mơ hồ có thể nhìn thấy kinh mạch xanh nhạt, màu sắc kia cùng làn da không bị tổn thương bên cạnh không quá mức khác nhau.

Nhìn ra không có gì đánh ngại, lại nhẹ nhàng thăm dò khí lực một chút, sau khi xác nhận thân thể dưới lòng bàn tay cũng không có xuất hiện nửa phần run rẩy, Luyện đại trại chủ mới cảm giác có chút thoả mãn, sắc khí chăm chú dần dần rút đi, ánh mắt liếc qua liền vô ý mà nhìn đến nơi khác.

Ân...Có một bên tròn trắng lúc này nàng không có che chắn tốt, từ giữa kẽ ngón tay đều có thể nhìn thấy tiểu quả nhi đỏ thẫm, bất quá vẫn là không nhắc nhở thì tốt hơn, để tránh lại khiến cho xấu hổ —— Luyện trại chủ không cảm thấy ý niệm lướt qua trong đầu này có gì không ổn, ngược lại nhân lúc này liền hướng đối phương nhìn nhìn qua một cái.

Người đang đứng trong hơi nước mờ mịt kia cũng không cảm thấy ánh mắt này, nàng sớm đã quay đầu đi, sườn mặt mang theo nhẹ nhẹ bóng mờ, lúc này nước trong đang thuận theo cằm dưới nhỏ xuống cần cổ, da thịt thấm nước không khỏi lộ ra trơn bóng mềm mại, còn có một vài sợi tóc mềm nhỏ lạc đường cũng dán tại bên gáy, sợi tóc đen như mực trên nền da nhuận bạch liền dị thường nổi bật, nhìn qua liền cảm thấy nhột ngứa khó hiểu làm cho người ta muốn thay nàng vuốt nhẹ nó đi, chỉ là Luyện đại trại chủ xưa nay ý tùy tâm động chỉ trừng mắt mà nhìn, cuối cùng nhưng lại không có vươn tay ra.

Ngoại trừ ban đầu tiếp xúc có hơi co rụt lại, người kia thủy chung đều hơi khép tầm mắt thẳng tắp mà đứng để mặc nàng hành động, tự cường mà bày ra một bộ dáng trấn định tự nhiên, chỉ là khoảng cách quá gần, hai bên lại quá quen thuộc, cho nên thiếu nữ đứng đối diện chỉ cần thoáng nhìn, liền đã cảm giác được tâm tình chân thực đang được che giấu kia.

Rốt cuộc là đang khẩn trương cái gì a? Luyện trại chủ là chiếu cố đến phần tâm tình này, đồng thời lại âm thầm kinh ngạc, tiếp theo bởi vì sự kinh ngạc này mà sinh ra một chút tính khí, bàn tay dừng lại ở trên da thịt liền giống như có chủ tâm gây rối mà lại lần nữa vuốt ve...Không thể không nói, dung mạo của nàng mặc dù không bằng mình, chỉ là xúc cảm da thịt là vô cùng tốt, giờ phút này mang theo ướt ý càng lộ ra tinh tế nhẵn mịn, giống như vuốt nhẹ nhuyễn ngọc trong nước ấm, chính là có chút cảm giác không muốn bỏ qua buông tay như vậy.

Luyện đại trại chủ một bên cảm giác một bên cảm tưởng, bất động lộ thanh sắc mà cùng người kia đối nghịch một lát, thẳng đến khi hơi nước mờ mịt trong phòng dần dần tán đi, biết là nước đã hơi lạnh, lúc này rốt cuộc mới thu tay lại, lúc xoay người rời đi vẫn không quên để lại một câu chế nhạo xem như kết thúc.

Ai bảo người kia luôn là không thể hiểu thấu mà liền khẩn trương thẹn thùng, luôn cùng mình khách khí như vậy.

Nghiệm tổn thương xong, lại trêu cợt người, Luyện nữ hiệp cảm giác vừa lòng đẹp ý sau khi ra cửa tâm tình liền tốt lên rất nhiều, cho nên tiếp đó nhìn thấy Thiết lão gia tử cũng không có tiếp tục tranh chấp mà trừng mắt, ngược lại tùy ý lão đầu nhi hưng trí bừng bừng kéo mình quay về tiểu viện, cùng ông ngồi ở nơi bàn đá dưới bóng cây cổ thụ trong tiểu viện, chờ đợi khoảnh khắc người kia tắm xong thay đổi quần áo bước ra để chấp nhận kết quả.

Dù sao cũng không cần đợi bao lâu, khi bản thân rời đi nước trong thùng tắm cũng đã không có nhiều nhiệt khí, trong lòng Luyện đại trại chủ hiểu rõ, so với Thiết Phi Long đang trông ngóng liền có thêm vài phần yên tĩnh bất động thanh sắc. Dù là như vậy, khi cánh cửa kia thực sự được đẩy ra, khi thân ảnh lưu loát mặc y phục gọn gàng được buộc chặt kín đáo kia thực sự đập vào mi mắt, thiếu nữ áo trắng ngồi dưới tán cây rốt cuộc liền không khống chế được mà ánh mắt sáng ngời, khóe môi nhẹ giương lên.

Được rồi, không tệ, một bộ dạng này là có điểm thích hợp với dung mạo của nàng a...Luyện trại chủ cũng không lừa mình dối người, trong lòng âm thầm thừa nhận. Bất quá thừa nhận là một chuyện chịu thua lại là một chuyện khác, cũng may Thiết lão gia tử liên tục cười to làm ra không nhỏ động tĩnh, tương đối đúng lúc mà yểm hộ người bên cạnh, Luyện nữ hiệp nhân cơ hội liền thu hồi biểu lộ dư thừa, để kiên trì cho lập trường của mình.

Không sai, mặc dù tán thành người trước mắt mặc y phục này so với trong tưởng tượng càng thêm khí khái hào hùng đẹp mắt, cũng không đủ để khiến Luyện nữ hiệp quật cường thay đổi sự kiên trì của bản thân. Nhìn qua khí khái hào hùng thì như thế nào? Đánh giá thân thể lưu loát cao ngất trước mắt này, những hình ảnh trắng mềm cố gắng trấn tĩnh trong mờ hơi nước mịt lúc trước liền đột nhiên mà hiển hiện trong đầu óc, thiếu nữ khe khẽ hừ nhẹ, nghiêng đầu đi không lại nhìn thêm nũa, chỉ thúc giục Thiết lão gia tử nhanh chóng nói đến chính sự quan trọng.

Mặc trang phục nam nhi tính là cái gì? Bất quá là chính là một bộ quần áo mà thôi, loại ngụy trang này liền cứ để cho nàng mặc là được.

Nhìn a, ai mới là nữ nhi yếu ớt cần được bảo hộ, sau này dọc đường đi, chắc chắn liền sẽ có sự thật để chứng minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play