Khi một mình tiếp tục nhàm chán, những hồi tưởng đứt quãng về chuyện cũ này cũng là một cách để xua đi sự nhàn chán, tuy nhiên cũng không thể làm cho tâm tình quá tốt, lúc này nàng liền quyết định không tiếp tục nữa, khoảng thời gian nghĩ về gia hỏa kia so với những ngày qua đều đã nhiều hơn quá nhiều, thật sự là không có hữu dụng gì, suy nghĩ nhiều có thể giết thời gian, nhưng lại càng là dễ sinh hờn giận.
Kỳ thật không nên chủ động nghĩ đến người kia, gia hỏa kia vừa đi chính là vài năm không quay lại, cho dù lúc này trở về đứng ở trước mắt, nàng cũng đã sớm quyết tâm nhất định sẽ không phản ứng trước, nếu không nhận sai vậy nửa chữ cũng đừng mơ tưởng nghe được ―― trên thực tế, bộ dạng như vậy đã là quá rộng lượng rồi, những năm này chậm trễ, sẽ không nên đối với người kia độ lượng như vậy.
Nghĩ đến chỗ oán hận thiếu nữ nhịn không được liền tung một chưởng vào vách núi, khi thu hồi tay lại, liền có đá vụn ào ào rơi xuống.
Xem đi, tâm tình đúng như dự đoán đã trở nên tệ hơn rồi.
Không nghĩ liền không nghĩ, nàng xưa nay nói được liền làm được, sau đó liền thật sự đem những chuyện đã qua kia hết thảy ném đến sau đầu ―― kỳ thật không thèm nghĩ đến người nào đó hay chuyện nào đó nữa, điểm ấy cũng không khó. Khó chính là làm như thế nào để khiến bản thân không rảnh rỗi, rảnh rỗi sinh buồn, buồn sinh ghét, còn có chuyện gì so với việc trải qua một thời gian không thú vị càng làm cho người ta chán ghét a?
Vì vậy một ngày này, thiếu nữ vô cùng buồn chán rốt cuộc nghĩ đến, có lẽ nên đi xem hỏa hữu* của mình một cái.
(* Đồng bọn, người cùng hội cùng thuyền)
Khác với "Người" đơn độc một thân một mình, này là một bầy đồng bạn khác.
Bấm ngón tay tính toán, từ sau khi sư phụ gặp chuyện không may, đã thật lâu không cùng một chỗ với những đồng bạn, thân là đầu lĩnh ước chừng là có chút không đúng, chỉ là nàng cũng không quá quan tâm, dù sao từ rất sớm trước kia liền đã không còn cần phải quản lý tộc quần nữa rồi, tuy rằng ý nguyện ban đầu khi làm như vậy đã sớm quên, bất quá phương pháp ở chung như vậy, cũng thực sự là phù hợp với tính cách xưa nay không thích mất tự do của nàng.
Cho nên khi chạy đi thiếu nữ không có chút do dự, quanh co lượn qua đồi núi nhấp nhô chập chùng, ngọn núi đứng sững cao và hiểm trở, đối với nàng mà nói bất quá đều chỉ như núi đá nơi hậu viện, không đến một lát, liền đã đến địa vực nơi tộc quần đã từng qua lại, sau khi đến đây nàng hạ thân thể xuống, thoáng tốn chút thời gian nhìn nhìn vết bùn trên mặt đất xung quanh, rất nhanh lại chọn được phương vị mà tiến đến.
Lần này đi không bao xa, đột nhiên trong bụi cỏ phía trước liền vang một trận âm thanh hỗn loạn, thanh âm này kỳ thật rất nhỏ, nhưng làm sao có thể nào thoát khỏi tai của nàng? Dừng lại một chút, thấy từ trong bụi cỏ kia đã chui ra một cái bóng đen.
Bóng đen kia rơi vào trong mắt mà nhìn thấy rõ ràng, đây là một con sói con, nho nhỏ, lông xù, chính là đang không hề phòng bị mà lượn vòng đuổi theo cái đuôi của chính mình vui đùa ―― mùi hương quen thuộc, bất quá nhìn qua lại lạ mắt ―― nhanh chóng phân biệt rõ ràng, nàng nhíu mày, trong lòng biết rõ, lần trước khi ở chung cùng tộc quần hẳn là không có sói cái nào đang trong giai đoạn mang thai mới đúng.
Theo quy luật của tự nhiên, là sói đầu đàn, liền có quyền quyết định sự sinh sản của các thế hệ tương lai trong đàn, quyền lợi này tất nhiên đã sớm thuộc về nàng, cho dù biết rõ mình cùng đồng bạn trong tộc quần trời sinh là có những sự khác biệt, chỉ là sự phồn diễn sinh sống* của tộc quần, xưa nay là do nàng quyết định khi nào sẽ bắt đầu, sao lại có thể tự tiện như vậy...
(*Thời gian phát triển sinh sôi)
Khóe môi đã không tự chủ mà cong lên thành một độ cong lạnh lùng, nên nói không hổ là thú vật, giọng cười khẽ lộ ra hàn khí kia khiến cho sói nhỏ đang chơi đùa đột nhiên rùng mình một cái, trở nên cảnh giác, nhìn quanh vài cái liền hai ba bước nhảy về trong bụi cỏ, thiếu nữ cái gì cũng không làm, chỉ là mang theo khóe môi cong lên lướt qua mà đi theo.
Ra khỏi bụi cỏ liền chính là một gò đất hướng về phía mặt trời, bởi vì hướng gió cùng góc độ, đàn sói đang nghỉ ngơi ở bụi cỏ không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường, một ấu thú lảo đảo trở về cũng không có cách nào nói rõ được chuyện gì, cho nên đàn sói vẫn là thả lỏng, tốp năm tốp ba nên làm gì vậy liền làm như vậy, mà nàng đứng tại chỗ cao đem đây hết thảy thu hết vào trong mắt.
Tiểu tể tử mới sinh thì ra cũng không phải là duy nhất, lúc này phần lớn đều vây quanh bên cạnh sói cái, cũng có một số ít còn lại đang làm nũng chơi đùa cùng sói lớn, có lẽ đã ăn uống no đủ...Trong quần thể, lúc này có một con đại lang cường tráng màu lông hoa râm đang thảng dương mà dò xét, càng dễ k người khác chú ý.
Đối với nó, nàng cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là đã nhìn thấy thuộc hạ này phát triển như thế nào, bất quá là lúc đầu, nó không có ngẩng đầu dựng thẳng tai như vậy, nâng cái đuôi lên cao cao, để lộ ra sự ngay thẳng cùng kiêu ngạo không chút che giấu nào.
Giống như là gặp phải sự khiêu khích, thiếu nữ kéo căng thân thể hất càm lên, một thoáng kia, trong mắt đã hiện lên sát ý rõ ràng hơn hết thảy.
Chỉ là sau một lát lặng im, đạo nhân ảnh này cuối cùng lại chỉ là xoay chuyển thân mình, lướt qua nhảy xuống khỏi tán cây, không thấy tung tích.
Khi trở lại Hoàng Long động sắc trời dĩ nhiên đã không tính là sớm, nàng mặt không thay đổi vẫn ăn uống rửa mặt như thường, sớm thu thập xong liền để nguyên áo mà nằm xuống, không bao lâu, đã chìm vào mộng đẹp.
Mộng đẹp là một giấc mộng hết sức bình thường, chỉ là có vài người không thường đắm chìm trong đó mà thôi.
Chìm vào, điều trước tiên cảm thấy chính là thanh âm, nàng đang nghe người ta nói, là thanh âm quen thuộc, không nhanh không chậm giống như một khe nước uốn lượn, nhắm hai mắt đều có thể dễ dàng phân biệt ra là ai. Chỉ là hai mắt cũng không phải đã nhắm, giờ phút này nàng đang nhìn, nhìn một người, người này đang chăm chú đọc sách, bờ môi mấp máy khép mở, ngọn đèn lờ mờ phản chiếu lên vài sợi tóc rồi để lại một bóng mờ quanh cổ.
Nàng muốn đưa tay phất những sợi tóc kia ra, chỉ là thân thể lại không nhúc nhích, nàng chán ghét bản thân biểu hiện như là một tiểu hài tử yếu thế như vây, chỉ là giờ phút này lại tựa hồ chính là một tiểu hài tử yếu thế, bởi vì nàng nghe được bản thân đang hỏi, hỏi: Ngoại trừ chúng ta, sư phụ còn thích những người khác sao? Người đối người nam nhân kia có tình? Cũng giống như tình đối với chúng ta sao?
Ngươi đang để ý lung tung cái gì đó? Người trước mắt nghe nói liền khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang bên này, bóng mờ ảm đạm quanh cần cổ liền nhìn không thấy nữa, chỉ có thanh âm kia đang tiếp tục nói: Sư phụ đối với chúng ta là tình thầy trò, đối với hắn là tình yêu nam nữ, hai loại tình này vốn chính là không đồng dạng.
Ta đương nhiên biết rõ, hiện tại đã biết rồi ―― sau khi nhìn không thấy bóng mờ ảm đạm kia nữa cảm giác rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, vì vậy trong lòng nàng liền trợn mắt một cái, lặng lẽ phản bác ―― hơn nữa lúc này mới không phải là để ý lung tung! Thực ngốc!
Đương nhiên không trông chờ gia hỏa ngây ngốc này có thể hiểu được tâm tư của mình, mới sẽ không để nàng nhìn thấu, cho nên bản thân biết rõ ràng là được rồi.
Khi đó liền đã hiểu, thì ra, sư phụ cũng không giống mình, giống như mình, vốn chỉ có một gia hỏa ngây ngốc yếu ớt ở trước mắt này.
Bất quá, như vậy cũng đã đủ rồi.
Giống nhau là cái gì? Chưa bao giờ thật sự suy nghĩ qua tầng ý tứ này, cho đến giờ cũng không cần suy nghĩ.
Giống nhau chính là giống nhau, bởi vì nhận ra người này cùng mình là giống nhau, cho nên dù cho có chút ngây ngốc yếu ớt cũng không sao, nàng sẽ không ghét bỏ người kia, huống chi người kia kỳ thật cũng không phải luôn ngốc như vậy, có một số việc người kia xác thực biết rõ rất nhiều, nhiều hơn mình ―― đương nhiên, đó chỉ là bởi vì bản thân xem nhẹ chuyện tốn nhiều thời gian như vậy để tìm hiểu―― loại việc nhỏ vụn vặt này lưu cho người có thời gian rảnh rỗi liền tốt.
Cũng bởi vì chẳng qua là việc nhỏ vụn vặt, cho nên thỉnh thoảng, sẽ không để ý lắng nghe một chút xem đối phương nói như thế nào.
Lúc này mới không phải là ai đến khoa tay múa chân mà chỉ huy, chỉ là nghe để tham khảo mà thôi, thỉnh thoảng.
Cho nên, có thể cho phép bản thân thỉnh thoảng nói ra những nghi hoặc với nàng, có thể cho phép bản thân thỉnh thoảng nghe được đáp án từ chỗ của nàng, có thể cho phép nàng thỉnh thoảng vì mình mà bày mưu tính kế nghĩ cách, có thể cho phép nàng thỉnh thoảng ôm lấy mình, cầm tay của mình, hai người cùng nhau đem một đống bùn nhão mà một mình độc lập vốn xư lý không tốt lúc trước, từ từ biến thành vật hữu hình.
Cho dù ở trong mộng bất ngờ trở lại một cảnh này, cũng sẽ không có cảm giác muốn nổi trận lôi đình vì bị khinh thường, bởi vì là nàng, nàng là người được bản thân cho phép.
Trái lại, thỉnh thoảng, cũng sẽ bởi vì là nàng, mà cảm thấy rất nổi trận lôi đình.
Hình ảnh biến ảo như sương khói, đồng dạng là ngày đó, một số cảnh tượng lúc trước cứ nhất định lại xuất hiện ở trước mắt, sự không vui độc nhất vô nhị giống như trước đây cũng đồng dạng lần nữa dâng lên, không rảnh để suy nghĩ nhiều, liền đã là tâm tùy ý chuyển, phút chốc hất bàn, liền xoay mình nhảy xuống khỏi tửu lâu!
Không vui, không vui! Rất nhiều sự không vui từ đáy lòng vọt tới, bị người không quen biết kéo cánh tay lại, gia hỏa vừa yếu đuối lại chậm chạp kia cũng không có ra tay giãy giụa ―― đừng nói là tự nguyện hay là có quen biết ―― dù không biết sát ngôn quan sắc, giờ phút này cũng sẽ nhìn không sai trên gương mặt kia chính là mâu thuẫn cùng tức giận, mà mgười bản thân cũng không quen biết, nàng làm sao lại quen biết!
Cho nên nam nhân xa lạ kia giữ chặt nàng như vậy là muốn làm gì? Bởi vì phần tò mò này, trước khi động thủ liền miễn cưỡng nén xuống sự không vui mà hỏi như vậy, kết quả nghe được, nhưng chỉ khiến cho bản thân càng thêm không vui.
Lần này cũng không có nghe được quá rõ ràng câu đáp lời kia, chỉ là trong lòng rất rõ ràng câu trả lời của nam nhân kia là cái gì, hắn nói, ngươi rất đẹp, như ánh trăng tròn, mà nàng so với ngươi, cũng chỉ là đom đóm.
Vốn coi như nghe được nửa câu đầu, bởi vì nửa câu sau, trong phút chốc liền trở nên thập phần làm cho người ta chán ghét.
Dung mạo đẹp hay không đẹp cuối cùng là nên tính như thế nào, kỳ thật cho tới nay cũng không hiểu rõ, dù sao gia hỏa ngây ngốc yếu ớt kia nhất định là không bằng mình, chỉ là dù có làm sao cũng không tới phiên người khác nói, đối với một câu so sánh ánh trăng cùng đom đóm càng là thêm đáng giận!
Loại ánh sáng không thể bay xa không thể bay cao một năm chỉ có thể nhìn thấy vào mùa hè kia, thế nào lại giống như nàng được!
Lúc này động thủ trong lúc lửa giận dân lên, dù sao vốn chính là muốn động thủ, chỉ có điều lúc trước là muốn giáo huấn một chút, lúc này lại ngại giáo huấn một chút chính là còn chưa đủ! Không ngờ vừa mới đem người quật ngã xuống đất, còn chưa có ý định nên giáo huấn như thế nào mới đúng, người bên cạnh liền lên tiếng khuyên can, tựa như hoàn toàn không biết vừa rồi là bị coi thường ―― nghĩ như vậy, hỏa khí là càng lớn, thẳng đến khi đối phương cầm thứ trái cây chua chua ngọt ngọt chưa bao giờ nếm qua đến lấy lòng, trong lòng mới thư thái một chút.
Cái quả này là nàng cố ý mua cho mình, nhìn vào điểm này, mới quyết định không so đo, chỉ bẻ gãy một ngón tay của nam nhân kia xem như xong chuyện.
Vốn là nghĩ, ít nhất phải chặt xuống một cánh tay, chính là cánh tay dám lôi kéo người kia.
Có lẽ ông trời cũng là đứng về phía mình, đồng ý với tính toán này, kết quả tối hôm đó, vẫn là được như ý nguyện mà chặt bỏ cánh tay kia, nam nhân kia cùng đồng bọn chính là đưa cánh tay tới cửa, không chặt bỏ chính là ngốc.
Lần đầu tiên đem tài nghệ nhiều năm khổ học chân chính thi triển ra, loại cảm giác này không tệ, là rất tốt, phi thường yêu thích.
Dù sao cũng phải nói, tuy có lúc căm tức cùng không vui, thế nhưng một ngày này trôi qua làm người ta hài lòng.
Đáng tiếc thời gian hài lòng như vậy, cũng không có lần thứ hai.
Nhớ rõ ràng, sau đó không bao lâu, gia hỏa nào đó liền trở nên kỳ kỳ quái quái.
Cho đến tận bây giờ cũng là không hiểu nguyên do, sự kỳ kỳ quái quái, làm cho người phiền não,.
Đúng vậy, phiền não, bởi vì vô pháp hiểu ra được những điều kỳ quái kia, chỉ hiểu là không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng không còn cùng mình xuất nhập đi khắp nơi nữa, không còn nói chuyện trêu đùa với mình nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt tiếp xúc ngày thường đều có điểm né tránh, đó là cảm giác vô pháp miêu tả được, dường như có thứ vô hình nào đó đang bao trùm lấy cả hai, nhưng đối phương vốn lại giả vờ như chuyện gì cũng không có, gia hỏa này luôn có thói quen biết làm như thế nào để giả vờ, khiến cho người ta gần như muốn phát điên.
Vì vậy rốt cuộc mượn cơ hội khi đấu kiếm, nhịn không được mà đánh nàng một chút để trút giận.
Sau khi hả giận, mới có thể bình ổn tinh thần mà nghĩ nguyên do, kỳ thật cũng biết, người này gần đây thường tự lẩm bẩm trong giấc mộng, làm hại đôi tai của mình thường thường nửa đêm liền bị làm phiền, cố tình mỗi lần tỉnh lại muốn nghe rõ ràng, những thanh âm nói mê kia lại dần dần nhẹ xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Cho dù là thỉnh thoảng nghe được một đôi lời, cũng là từ bất đạt ý*, không hiểu ra sao.
(*Từ không có ý nghĩa)
Dù là như vậy, chỉ cần nguyện ý bình ổn tinh thần sắp xếp lại manh mối một chút, cũng liền không khó để hiểu được, gia hỏa kia, chỉ sợ là đang có tâm sự gì đó.
Bởi vì dù có cố làm ra vẻ như thế nào, khi nàng nằm mơ, biểu cảm luôn làm người ta liên tưởng đến những ấu thú khi đang sợ hãi.
Gãi gãi đầu, nghĩ tới đây, không biết vì sao lại có chút hối hận, có lẽ lúc trước không nên đánh làm tổn thương nàng, bảo vệ gia hỏa nhỏ yếu mới chính là việc kẻ mạnh nên làm.
Vì vậy lại lục tung mà tìm ra rượu xoa bóp, chạy tới tự tay giúp nàng chữa trị vết thương.
Nếu như biết mọi chuyện sẽ diễn ra sau đó, mới không cần xoa bóp rượu thuốc cho nàng! Liền nên ra tay ác hơn một chút chặt luôn chân là tốt nhất!
Chặt chân rồi, liền chỗ nào cũng không thể đi được!
Trong lúc ngủ mơ thiếu nữ trằn trọc qua mấy lần, rốt cuộc khi mở hai mắt ra, trong đôi tròng mắt vẫn còn chưa tan hết tâm tình trong mộng.
Mở mắt ra được một lúc lâu, trong phút chốc nàng quay người đánh một chưởng vào chiếc giường bên dưới, dường như như vậy là có thể đánh gãy được chân của chủ nhân chiếc giường này, nhưng cách trùng trùng điệp điệp sợi bông, giường đá cuối cùng là tránh được một kiếp nạn mà không quá mức tổn thương.
Rõ ràng không muốn nhớ lại, thế nhưng lại đến quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, thiếu nữ bị quấy rầy cả một đêm tức giận mà đứng dậy, cũng lười làm thức ăn gì, chỉ là qua loa rửa mặt một phen, liền mang theo kiếm đi ra khỏi động.
Đi ra khỏi động, phát hiện bên ngoài lại nổi lên gió tuyết, gió không tính là lớn, tuyết nhưng lại thật sự là rơi dầy như lông ngỗng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trong không trung những bông tuyết lóng lánh nhao nhao hỗn loạn thi nhau rơi xuống ở trước mặt, cảm giác càng là choáng ngợp hùng vỹ.
Cứ như vậy mà đứng nhìn bầu trời trong chốc lát, thiếu nữ đột nhiên nắm thật chặt góc áo, ngay sau đó liền bước đi, đi theo phương hướng ngày hôm qua.
Tuyết rơi nhiều lại hỗn loạn, tốc độ của nàng so với hôm qua lại càng lớn, chỉ tốn thời gian một nén hương liền đến được nơi ngày hôm qua, lúc đáp xuống, trong tay còn mang theo một con gà rừng thuận tay săn được.
Gà là còn sống, bắt sống là tốt nhất, bởi vì máu thịt tươi sống mới chính là mỹ vị tốt nhất lúc trời đông giá rét.
Đáng tiếc, có một vài phúc khí lại đã định trước là bị bỏ qua.
Trong gò đất đón ánh mặt trời đã không còn tung tích của đàn sói nữa.
Chỉ là nhíu nhíu mày, khi cần thiết, nàng đương nhiên cũng có thể là không nóng không vội. Tuyết rơi nhiều là vùi lấp đi rất nhiều manh mối, bất quá đó cũng không phải là vấn đề gì lớn, sau khi nhẫn nại cẩn thận nhận biết một phen, nàng liền chọn ra phương hướng mà truy lùng.
Sau đó lại qua nửa nén hương, trong vùng tuyết trắng, rốt cuộc có một đoàn điểm đen xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Mùi hương từ rất xa trong gió truyền đến đã chứng minh đó là tộc quần của nàng không sai, nhưng mà, nàng cũng không tiếp tục đuổi theo, ngược lại là ngừng chân mà nhìn theo.
Trong gió tuyết, đàn sói có quy cũ mà đi tới trước, một đàn nối đuôi thành hàng dài không phải là đội hình để đi săn tìm thức ăn, loại hình thức những con sói nối đuôi nhau di chuyển mà những con sói con được bảo hộ ở vị trí an toàn như vậy nàng đã rất quen thuộc, đó là mỗi lần di chuyển đường dài, nhất là khi di chuyển giữa trời tuyết, tộc quần mới dùng đội hình như vậy.
Lúc này mở đường ở phía trước chính là đại lang có màu lông hoa râm cường tráng kia, nó thở ra làn hơi trắng xóa, khí thế lại là dâng trào, thỉnh thoảng đẩy ra đống tuyết mềm mại ở trước mặt, để cho đàn sói đi theo phía sau có thể tốn ít sức lực hơn chút ít.
Từ xa xa nhìn nó, lúc này đây, trong mắt thiếu nữ cũng không có quá nhiều tâm tình.
Nàng cứ như vậy lặng lẽ đứng ở trong tuyết, nhìn qua đàn sói đã từng là đồng bạn từng bước một đi xa, cho đến cuối cùng, cho dù có thị lực hơn người đến thế nào, cũng là không thể nhìn thấy được nữa.
Chưa từng nhìn theo đồng bạn rời đi, một lần cũng không có, lúc sư phụ rời đi là lặng yên không một tiếng động.
Nhưng thật ra là đã từng có một lần, nàng có thể làm như vậy, chỉ là nàng lựa chọn không nhìn không tiễn.
Cho nên lần này, đưa tiễn cũng không sao.
Sau khi đưa mắt nhìn theo đàn sói đi xa, lại đứng đó một lát, sau đó nhớ tới gì đó, nàng cúi đầu xuống, nhìn qua gà rừng còn sống một lần, suy nghĩ một chút, liền buông tay ném xuống đất tuyết.
Con gà rừng sặc sỡ này kỳ thật cũng không bị thương tích gì, chỉ có điều chị dốc ngược di chuyển trong một thời gian dài, vì vậy khi đột nhiên bị thả xuống đất tựa hồ có chút choáng đầu hoa mắt, lại cứ như vậy mà ỉu xìu nằm sấp tại chỗ, cũng không thể nhanh chóng đấu tranh mà chạy trốn.
"Vận khí của ngươi coi như không tệ, chỗ của ta lương thực dự trữ vẫn là sung túc." Thiếu nữ ngồi xuống nói với nó, dường như đang trêu ghẹo, lại tựa như đang khuyên bảo: "Cho nên hôm nay không cần đến ngươi, tha cho ngươi một mạng a, lần sau đừng ngu xuẩn như vậy, mang màu sắc sặc sỡ lại một mình chui ra khỏi bụi cỏ phủ tuyết, quả thực chính là muốn chết, lần sau không có vận khí tốt như vậy đâu, còn không mau đi!"
Dường như nghe hiểu được lời này, cũng có lẽ cũng là do đã lấy lại hơi sức, vừa dứt lời, con gà rừng này quả nhiên là đập cánh thình thịch mà đứng dậy, liền bay nhanh như chớp không thấy tung tích.
Lần này khi đưa mắt nhìn đối phương rời đi, bên môi thiếu nữ mang theo một chút cười khẽ vui thích.
Rời bỏ ta mà đi, quá khứ là không thể lưu lại ―― đây là sau khi người kia rời đi, ở trong sách vô tình nhìn thấy một câu như vậy, chỉ cần nhìn qua một lần, nàng liền ghi nhớ ở trong lòng.
Tính toán ra, kỳ thật cũng là nàng bỏ rơi tộc quần trước, mặc dù chính nàng không cảm thấy là vứt bỏ, chẳng qua là trì hoãn lâu một chút mà thôi. Chỉ là nếu như trong lúc bản thân không có ở đó, trong đàn sói đã có một thủ lĩnh mới khiến cho tộc quần thần phục, như vậy trong mắt tộc quần, nàng liền chính là đã bỏ rơi chúng a.
Nàng bỏ rơi chúng, cho nên một đoạn thời gian sau chúng cũng từ bỏ nàng, chúng từ bỏ nàng, cho nên hôm nay nàng cũng từ bỏ chúng, từ nay về sau liền làm theo điều mình cho là đúng, đường ai nấy đi.
Đã là sảng thúy* như vậy, liền nên sảng thúy như thế.
(*Đứt gãy gọn gàng, đại loại là chia tay một cách thoải mái dứt khoát)
Đứng thẳng người lên, đón gió tuyết mà cười một tiếng dài, sự phiền muộn nói không rõ suốt mấy ngày nay bỗng nhiên liền được quét sạch.
Sau khi cười xong, thiếu nữ phất nhẹ lớp tuyết đọng trên áo, lập tức chân đạp tuyết mà lướt thân thể đi, giống như mũi tên thoát khỏi dây cung mà rời khởi nơi hoang dã này, nhưng không phải là quay về theo đường cũ, mà là trực tiếp đi xuống núi.
Lưu lại nơi đã bị rời bỏ, chỉ càng làm tăng thêm sự khó chịu mà thôi.
Bỏ ta mà rời đi, khiến ta trở thành bị vứt bỏ.
Tuy là có thời hạn để hội ngộ, cũng là chuyện của ngày mai.
Như vậy ngày hôm nay, bản thân muốn làm sao, liền sẽ làm như vậy.
Cần gì phải mắc kẹt treo bóng tại nơi núi rừng Tây Nhạc này? Trời đất bao la trường phong vạn dặm, những cái được gọi là giang hồ được gọi là lục lâm, cũng muốn mở mang kiến thức một chút!
Thiên hạ, ta tới đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT