Ta là đoán được chuyến này tất nhiên là đi về hướng Võ Đang, lại không ngờ rằng có thể đến nhanh như vậy.

Đúng như ta dự đoán Luyện nhi là mang theo tâm tư thu hồi mặt dây đeo khi đến Võ Đang, lại không ngờ tới nàng thế nhưng lại không cho phép ta đồng hành.

Kỳ thật bấm ngón tay tính toán, lần này từ Tương Phàn đến Võ Đang cũng xem như là không nhanh, mà sao lại chỉ có thể nói là không nhanh, bởi vì mang theo theo một đứa bé vừa sinh nên hẳn có thể gọi là chậm. Chỉ có điều mấy ngày nay trên đường, cũng là mấy ngày tâm sự của bản thân nặng nề, cho nên trong thoáng chốc thời gian dường như chỉ vừa chớp mắt, cho nên khi nghe Luyện nhi đề cập đến liền có chút cảm giác trở tay không kịp.

Càng trở tay không kịp, lại càng là ý tứ trong những lời nói cuối cùng kia của nàng.

Khi những chữ "Trác Nhất Hàng" " Võ Đang" chui vào trong tai, còi báo trong đầu là vang động, ngược lại hòa tan tâm tình tràn đầy tiêu cực, cho dù nỗi lòng khó yên ổn đến thế nào vẫn là phân rõ được nặng nhẹ. "Luyện nhi!" Sau một tiếng thứ nhất được thốt ra, hơi lấy lại bình tĩnh, bảo đảm thanh âm của mình nghe không có quá nhiều khác thường, ta mới chậm dần giọng nói mà tiếp tục: "Luyện nhi...Lúc trước vật là do ta làm mất, hẳn là để ta tự tay thu hồi lại mới đúng, tại sao ngươi lại không cho phép? Việc này để cho ta cùng đi a, có lẽ gọi cả lão gia tử cùng đi, mọi thứ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, chẳng phải là rất tốt sao?"

Tự cảm thấy lời này đã nói đến thập phần vừa vặn, nhưng đổi lấy lại là một cái liếc nhìn, "Có cái gì nên hay không nên." Giọng nói trả lời của nàng là kiên quyết, hoặc là còn xen lẫn chút ít không kiên nhẫn: "Đều nói ta không giận rồi, ngươi cũng không cần để trong lòng. Ngươi với ta ai đi lấy không phải đều giống nhau sao? Đến Võ Đang mà thôi, gọi nhiều người làm chi? Đạo sĩ mũi trâu có cái gì nguy hiểm a..."

Không biết tại sao nói đến lời cuối nàng tựa như có chút lầm bầm oán giận, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, ta vội vàng nói tiếp: "Không phải là có ý như vậy, ngươi xưa nay cùng mấy lão đạo Võ Đang không vừa mắt, lại không thích biện minh miệng lưỡi, một mình tiến đến nếu như gặp phải chuyện gì không hài lòng liền động thủ thì làm sao bây giờ? Ta biết ngươi không sợ bọn hắn, bất quá lão gia tử đã nói oan gia nên giải không nên kết rồi, chúng ta chuyến này là dĩ hòa vi quý, để cho Chưởng môn hữu danh vô thực Trác Nhất Hàng này một chút mặt mũi cũng tốt."

Rõ ràng võ công của Luyện nhi là vô đối thiên hạ, nhưng bởi vì cái gọi là nghi hiểm tùng hữu*, đã biết đại kiếp nạn của nàng có liên quan với Võ Đang, ta có ý định thà rằng nàng cả đời cũng không có bất luận liên quan giao phong gì với người của Võ Đang, càng không nói đến chuyện chạy đến cảnh địa của người ta mà giao tranh, lúc này tất nhiên là muốn mọi cách tìm lý do để cản trở.

(*Biết có sự nguy hiểm)

Nhưng mà lúc trước Luyện nhi rõ ràng cũng đã tiếp nhận lập luận của lão gia tử, lúc này không biết tại sao lại giống như không dễ nghe, bên này ta càng nói, bên kia nàng híp mắt lại rõ ràng càng là không vui, cuối cùng bản thân nói xong, liền nghe thấy nàng cười nói: "Dĩ hòa vi quý là nghĩa phụ nói, ai nói thật sự muốn cho Võ Đang kia nhiều mặt mũi chứ? Không tìm bọn họ tính nợ cũ đã là vô cùng tốt rồi! Ta chính là muốn lấy lại đồ vật, coi như là ngươi có lý, cùng lắm thì ta tránh đi mấy lão gia hỏa kia là được, một chút chuyện nhỏ không đáng huy động nhân lực, ngươi ngày mai hảo hảo cùng một chỗ với San Hô các nàng liền tốt, về phần nghĩa phụ có đi hay không...Đến lúc đó nhìn xem ý tứ của ông thế nào lại nói, quyết định như vậy đi!"

Nàng một khi đã quyết định, sẽ không lại cho người ta cơ hội mở miệng, hai chân thúc vào bụng ngựa, tọa kỵ kia tuân lệnh, lập tức vung lên một hồi tiếng chân gấp vang. Trên tay của ta chính là một cỗ xe ngựa, tất nhiên không đuổi kịp, nhìn nàng đảo mắt một cái đã nhanh như chớp giục ngựa chạy đi thật xa, chỉ có thể im lặng, trong lồng ngực trở nên phiền muộn, cảm thấy mọi việc không có việc gì được thuận lợi.

Mặc kệ phiền muộn như thế nào, có một chút chuyện chính là rõ ràng nhất, cùng đi theo nàng chính là điểm mấu chốt, nếu như chẳng qua là để lão gia tử đi cùng nàng, vậy vẫn vô pháp làm cho người ta yên tâm, Thiết Phi Long không có phần cảnh giác này, ai biết được đến lúc đó có xuất hiện sai sót gì hay không? Cho nên duy nhất vô luận như thế nào đều phải kiên trì thực hiện quyết định này.

Bất quá, có lẽ thật sự là mọi việc không thuận lâu dẫn liền cũng sẽ thay đổi, đêm nay mặc dù không tính là bĩ cực thái lai*, chỉ là xảy ra một tình huống không lớn không nhỏ như vậy, vô tình lại giúp ta chậm rãi hóa giải đi một chút khốn cục, ít nhất xem như tạm hoãn.

(*Nghịch cảnh đạt đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa sang thuận cảnh)

Tuy rằng nói như vậy, dù sao cũng có chút xin lỗi Khách Sính Đình cùng Thiết lão gia tử, để cho bọn họ lại vô cùng bận rộn một trận.

Một đêm này chúng ta thuận lợi đến địa cảnh Võ Đang, cũng thuận lợi tìm được một tiểu khách điếm duy nhất trong thôn trang ở chân núi để nghỉ qua đếm. Luyện nhi hẳn là có ý định ngủ đủ giấc để hôm sau liền lên núi, mà ta thì có ý định ban đêm sẽ đi tìm Thiết Phi Long để thương lượng, dù sao tính khí của Luyện nhi lão gia tử cũng biết rõ, lại thêm ông là người kiên trì đề nghị đến Võ Đang, tất nhiên không muốn xảy ra chuyện gì phức tạp, cho nên xác định kế hoạch sẽ không quá khó khắn.

Tuy rằng lần này Luyện nhi kiên quyết không cho phép ta theo nàng đến Võ Đang một cách khó hiểu, nhưng nếu như Thiết lão gia tử ra mặt khuyên bảo, chắc hẳn nàng cũng không tiện lướt nhẹ mặt mũi của nghĩa phụ. Còn chuyện nàng có mất hứng hay không, việc này đã hoàn toàn vô lực để cố kỵ, thẳng thắn mà nói, cũng có chút không muốn lại tiếp tục cố kỵ.

Quan tâm nàng, hờn giận nàng, hai chuyện này, cũng không có mâu thuẫn.

Không ngờ sau khi hết thảy đều đã quyết định tốt, lại không chờ ta đi tìm người vào ban đêm liền đã xảy ra chuyện rồi. Cũng không biết có phải là trên đường chịu gió lạnh hay không, cơm chiều trôi qua không bao lâu, tiểu anh hài kia liền có chút không thích hợp, vừa ho khan lại vừa chảy nước mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể dường như cũng hơi cao, chính là một bộ dạng nhiễm phong hàn. Tuy rằng nhìn qua không quá nghiêm trọng, chỉ là thể chất của tiểu hài nhi dù sao cũng không thể so với người lớn, chuyện đến đột ngột liền khiến cho hai người lo lắng, Khách Sính Đình hoảng loạn tay chân, Thiết lão gia tử là vắt hết óc nghĩ biện pháp, cũng có một chút bối rối.

So sánh với hai người này, ta cùng San Hô bên này liền trấn định hơn rất nhiều. Rốt cuộc là do tình cảm có khác biệt, mặc dù Thiết San Hô cũng thể hiện chút ân cần, chỉ là không đến mức bối rối. Mà ta là do thói quen, lúc trước khi gặp được sư phụ, bản thân cũng khi còn nhỏ cũng là một thân một mình chèo chống rất nhiều lần ốm đau, chuyện tiểu hài tử nhiễm phong hàn như thế này, đã sớm cảm thấy không cần kinh ngạc.

Bất quá làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là Luyện nhi. Nhìn qua trước đó vài ngày nàng đối với đứa nhỏ này cũng có phần dụng tâm, ta vốn cho rằng ít nhất sẽ khiến cho nàng sốt ruột phát hỏa một chút, nào biết nàng đứng ở một bên nghe một chút nhìn một chút, sắc mặt là nửa phần không thay đổi, ngược lại an ủi lão gia tử cùng Khách Sính Đình vài câu, sau đó nói với ta: "Này, ngươi không phải hiểu chút y thuật sao? Nàng bị bệnh, chúng ta đi hái thuốc a." Nói xong ung dung nắm tay của ta, tựa hồ chuẩn bị cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Thật lâu không có tự nhiên mà nắm tay như vậy, trong lồng ngực trong thoáng chốc có chút ngũ vị tạp trần. Bất quá dưới tình huống này cũng không thể buồn bực, đè xuống sóng triều trong lòng, trở tay ngăn lại động tác của nàng, sau đó giải thích một phen đạo lý tiểu nhi dùng dược không giống với người trưởng thành, tỏ ý là bản thân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này Luyện nhi mới hơi chau mày, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Sẽ chết sao? Nhìn nàng chết cũng không tốt lắm đi." Khiến cho Khách Sính Đình liền muốn lã chã chực khóc.

Cuối cùng người giải quyết vấn đề vẫn là lão chưởng quầy khách điếm, lúc này sắc trời đã tối, hắn mời một người hiểu ý thuật trong thôn gần đây đến. Thôn này không lớn, cũng không có y quán thật sự, người hiểu y chính là một người hái thuốc, cũng là biết được đạo lý rõ ràng, cũng may có chuẩn bị sẵn thật nhiều thảo dược bản thân cũng nhận biết, nghe qua hắn nói một lúc, cảm thấy hẳn là không tệ, cũng liền dựa theo đơn thuốc của hắn thử xem một chút, ít nhất trước tiên đối phó qua một đêm lại nói sau.

Bất đắc dĩ đến sáng sớm ngày thứ hai, chứng bệnh của đứa bé này dù là không tăng thêm, lại cũng không thấy dấu hiệu giảm bớt nửa phần.

Lúc này chưởng quầy mới nói kỳ thật cách vài dặm bên cạnh thôn có một lão đại phu, chuyên xem bệnh cho thôn dân, chẳng qua là hôm qua đã quá muộn nên bất tiện, nếu không hôm nay sai người đi mời thử xem sao? Lúc này Khách Sính Đình đã sớm là lòng nóng như lửa đốt, nghe xong như vậy đột nhiên đứng thẳng lên, liền muốn lập tức dẫn ngựa đi một chuyến, lão gia tử không quá yên tâm, tỏ vẻ muốn đồng hành, lại bị nàng ngăn lại, nói: "Cha ngài tối hôm qua là để ta nghỉ ngơi, đã một mình thức canh đến nửa đêm, hôm nay cũng đừng bôn ba, bất quá là đi mời đại phu mà thôi."

"Nếu không để ta đi đi? Cước trình của ta là nhanh chóng a." Luyện nhi thấy thế liền tiếp lời nói, miễn cưỡng đứng lên, lúc trước nàng chính là câu được câu không mà vỗ về sau lưng đứa bé này, hiệu quả có phần không tệ, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, Khách Sính Đình cũng khoát tay nói: "Mời người cuối cùng vẫn là phải chuẩn bị ngựa để đi mời, mặc dù khinh công của Luyện tỷ tỷ nhanh, cũng khó có đất dụng võ. Huống chi đứa nhỏ này tựa như thích thân cận ngươi, có ngươi ở đây liền không hay khóc nháo, cho nên tỷ tỷ ngươi vẫn là lưu lại thì tốt hơn."

Lời nói này Luyện nhi nghe được có phần hưởng thụ, cũng lập tức liền ngồi xuống không đề cập tới. Kỳ thật, ta đã sớm cảm thấy thay vì nói là đứa nhỏ này thân cận nàng, chẳng bằng nói là đứa nhỏ này sợ nàng thì càng tự nhiên hơn, đã nhiều năm như vậy, trên người nàng vẫn mang theo một loại khí chất như khi còn bé lúc ở trong hang sói, thường nhân không dễ dàng cảm nhận được, bất quá đứa bé có thể...Đương nhiên, vì không muốn nàng mất hứng, những ý niệm này ở trong lòng nghĩ nghĩ cũng liền thôi, không cần phải nhiều lời.

Chính là bất chấp chút ít suy nghĩ miên man, Khách Sính Đình bên kia đã sắp xếp thỏa đáng chuẩn bị xuất phát, lão gia tử rốt cuộc vẫn là lo lắng, nhịn không được mà nhắc nhở: "Một mình đi được không? Đừng quên Đông xưởng bên kia...Nếu không..." Ánh mắt của ông quét qua chúng ta, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại chần chừ, trên đường ta và San Hô đều cùng Khách Sính Đình tương đối xa cách, một người từng trải như ông làm sao không biết? Lý do của San Hô tất nhiên khỏi cần nói, về phần ta, có lẽ ông cho rằng ta đứng về phía San Hô a.

Mặc dù lão gia tử chưa nói, chỉ là ý tứ trong cái nhìn này ta tất nhiên nhìn hiểu được, thẳng thắn mà nói, bởi vì có quá nhiều phiền não, trên đường đi bản thân đối với đứa nhỏ này chưa từng quá để tâm, cho nên lúc này cảm thấy cũng nên lược tẫn miên lực*. Đang nghĩ ngợi nên chủ động đứng ra như thế nào để tránh cho Thiết San Hô khó xử, trong lúc này linh cơ khẽ động, một cái ý niệm liền lướt qua trong đầu óc.

(*Dù sức lực nhỏ bé, có hạn nhưng cũng sẽ dốc hết khả năng có thể)

"Ân, lão gia tử nói rất đúng, San Hô..." Giờ phút này liền đứng dậy mở miệng, khi trong lòng khẽ động bản thân cũng không có suy nghĩ nhiều, ngừng một chút, sắp xếp lời nói một chút liền thốt ra: "San Hô, nếu không hai chúng ta theo Sính Đình muội muội đi một chuyến đi? Dù sao là nhàn rỗi không có việc gì, nhiều người cũng là tiện thương lượng."

Cứ như vậy, ba con ngựa, ba người, dựa theo phương vị mà lão chưởng quầy chỉ dẫn chạy nhanh chóng không đến nửa canh giờ, quả nhiên đã từ trong khe núi nơi xa xa nhìn thấy đường nét của một thôn trang khác, khi tới gần một gian nhà cỏ, Khách Sính Đình nhảy xuống ngựa tiến đến nghe ngóng xem vị đại phu kia cụ thể là ở trong hộ nhà nào, mà ta cùng với Thiết San Hô thì dừng ngựa ở một chỗ không xa đợi nàng.

Nhìn quanh bốn phía, nơi đây so với thôn xóm trước càng ở sâu trong sơn mạch, tuy rằng vẫn là thuộc về nơi chân núi, chỉ là khoảng cách với Võ Đang đúng là càng gần hơn chút ít, nếu như dựa vào trình độ của bản thân dốc toàn lực mà đi, có lẽ...

"Trúc Tiêm tỷ, ngươi đang nghĩ gì thế? Một bộ dáng nghĩ sâu tính kỹ a." Khi đang ngẩn người tính toán, thanh âm của San Hô hợp thời mà chen vào.

Có chút giật mình, cảm giác đầu tiên là người này gần đây tựa hồ càng trở nên nhạy cảm, chẳng lẽ là do quá quan tâm chuyện của ta và Luyện nhi sao? Vừa nghĩ lại lắc đầu, cũng đúng, lúc này cho dù là bị nhìn ra cái gì cũng không quan trọng, bởi vì nếu như muốn đem ý tưởng biến thành hành động, vốn là cần nàng phối hợp.

"San Hô, có thể nhờ cậy ngươi một chuyện không?" Ý niệm trong đầu đã quyết, liền đi thẳng vào vấn đề, nghênh đón ánh mắt của nàng, trong mắt San Hô trước sau như một là tò mò cùng tìm hiểu, còn chứa đựng sự thân thiết. Nghe ta nói như vậy, nàng liền nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rõ mà nói: "Ngươi quả nhiên là có chuyện, từ lúc ngươi kéo ta cùng đi ra ta liền đã đoán được, dù sao luận bản lĩnh ngươi cao hơn ta, nếu như chỉ là vì để ngừa vạn nhất, cần gì để ta làm vướng víu, đúng không?"

"San Hô, ngươi quả nhiên là trưởng thành hơn rất nhiều a..." Không có ý kiến mà cười cười, ánh mắt nhìn về hướng Khách Sính Đình cách đó không xa một lần, nàng đang vội vàng nghe ngóng hỏi thăm dân chúng, hoàn toàn không có chú ý tới chúng ta đang nói chuyện. Thu hồi ánh mắt, bản thân liền nói khẽ: "Ta cũng không dối gạt ngươi. Là như vậy, kế tiếp ta muốn một mình hành động một chuyến, có lẽ là phải đến khi bầu trời tối đen mới có khả năng quay trở về, có thể phiền ngươi ở trước mặt Luyện nhi giúp ta tìm cớ che giấu được không? Nói cái gì đều được, đừng nói ta đến Võ Đang là được rồi."

Không sai, đây chính là kế hoạch phát sinh khi ta linh cơ khẽ động lúc trước, nói là linh cơ khẽ động, kỳ thật chính là ý niệm mơ hồ đã sớm tồn tại trong đầu, bất quá đúng lúc là muốn mượn chuyện trước mắt để hoàn thành chuyện của mình mà thôi. So với tìm người cẩn thận chu đáo đi cùng Luyện nhi đến Võ Đang, tình huống tốt hơn, đương nhiên chính là Luyện nhi vốn không cần đến Võ Đang.

Vốn còn lo lắng làm như vậy sẽ khiến cho nàng không vui, sau đó khó có thể dọn dẹp hậu quả, bất quá loại tình huống trước mắt này, e rằng dù có tệ cũng sẽ không tệ đến đâu được, đã không có tâm sức để đồng thời lo lắng cùng lúc hai chuyện, tóm lại, trước tiên tạm thời giải quyết một chuyện quan trọng nhất a.

Trên đường đi cũng đã nghĩ kỹ, bao gồm cả khả năng thái độ phản ứng của San Hô. Bất quá tình hình trước mắt tựa hồ cùng dự đoán có chút chênh lệch, nghe ta nói như vậy, Thiết San Hô cũng không lập tức trả lời, nàng lo nghĩ, sau đó chân thành nói: "Ngươi là muốn một mình đi lấy vật kia sao? Vì cái gì không cùng Luyện tỷ tỷ đi? Trái lại lại muốn gạt nàng như vậy...Ta không hiểu."

"San Hô..." Nghe nàng nói như vậy, liền nở nụ cười khổ: "Tính tình của nàng ngươi cũng biết, đi Võ Đang chỉ sợ là khả năng một lời không hợp liền đánh nhau sẽ cao hơn, hơn nữa..." Do dự một chút, vẫn là quyết định ít nhiều thành thật một chút: "Hơn nữa không sợ ngươi chê cười, chuyến này đến Võ Đang ta là có chút ít lo lắng, nói là cảm giác có điềm xấu cũng được, tóm lại ta tin nếu Luyện nhi đi nhất định không có chuyện tốt, trong lòng thập phần bất an, cảm thấy vẫn là tránh được thì nên tránh... Thay nàng đi, là vì ta so với nàng càng biết cách nói chuyện, Võ Đang tự xưng là danh môn chính phái, chỉ cần đắn đo thoả đáng, ta đi trái lại càng làm cho người ta yên tâm chút ít, không phải sao?"

Nghe xong lời này, Thiết San Hô chớp mắt mấy cái, giống như bừng tỉnh đại ngộ mà nhẹ gật đầu, tiếp theo lại lập tức khó hiểu mà nói: "Là như thế này a. Nếu như vậy, vì sao không đem toàn bộ lời này nói cho Luyện tỷ tỷ nghe? Mặc dù nàng hiếu thắng, lại không tin chuyện dự cảm kia, nhưng nếu như có thể biết ngươi luôn một mực lo lắng cho nàng, quan tâm nàng không thôi, ta nghĩ nàng nhất định cũng sẽ không hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ."

"Ai?" Thật sự ngạc nhiên một chút, không ngờ đối phương có thể nói như vậy, càng không ngờ tới chính là bản thân thế nhưng lại nhất thời á khẩu không trả lời được, một lát sau, mới miễn cưỡng cười cười, đáp lại: "San Hô, cho dù là nàng sẽ không hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nhất định sẽ không hoàn toàn nghe lọt tai, ngươi lại không phải là không biết rõ..."

"Không, Trúc Tiêm tỷ, ngươi hãy nghe ta nói hết." Thiết San Hô nói xong, vội vã ngẩng đầu quét nhìn theo hướng cách đó không xa một lần, bên kia Khách Sính Đình cũng đã tìm hiểu xong rồi, đang hữu lễ mà khom lưng đáp tạ, chỉ lát nữa là sẽ tới đây, cho nên giọng nói của San Hô càng nhanh hơn một chút: "Lời này lúc trước ở bên cạnh xe ngựa ta đã muốn nói, bởi vì lời ngươi nói về chuyện không cần ghen ta quả thực không đồng ý. Năm đó...Năm đó ta hiểu được Cửu Nương đối với nhi tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu là vô ý, chỉ là vẫn sẽ khó chịu; mà Cửu Nương biết rõ ta đối với Nhạc Minh Kha kia là vô tâm, vẫn là sẽ chú ý...Trước hết đều là nhẫn nhịn không nói, kết quả nói ra cả hai mới đều thoải mái. Hôm nay các ngươi giận dỗi, ta vốn là đứng ở phía bên ngươi, cảm thấy Luyện tỷ tỷ phát cáu với ngươi chính là quá mức. Chỉ là lúc này lại cảm thấy ngươi cũng có chỗ không đúng, nói thẳng thắn ra không được sao? Chuyện đến Võ Đang cũng vậy, ngươi không nói, làm sao biết Luyện tỷ tỷ sẽ phản ứng như thế nào? Ta nói nàng cùng Khách Sính Đình gần gũi như vậy, có thể là còn ngóng trông ngươi có thể ăn dấm chua một lần đấy a!"

Ngọai trừ còn có lúc khựng lại khi đề cập đến chuyện cũ, lần nói chuyện này là vừa gấp vừa nhanh, cũng may mà Thiết San Hô có thể nói liền một mạch. Thấy nàng rốt cuộc có thể bình thường nhắc đến những chuyện trước đây, trong lòng của ta rất là vui mừng, nhưng cùng lúc lại cảm thấy có chút buồn cười, cho nên không khỏi liền bật cười nói: "Làm sao có thể? Đúng vậy, chuyện đến Võ Đang xác thực bởi vì ta là muốn cẩn thận hơn, lại thêm ngươi cũng biết gần đây chúng ta có chút buồn bực, cho nên ta không có thử thương lượng cùng Luyện nhi, có lẽ thương lượng ít nhiều nàng có thể nghe lọt một chút ít a...Này còn có chút khả năng. Bất quá, nàng lại không thể nào là vì trông mong ta ghen tỵ nên mới đi thân cận người khác a."

"Ngươi làm sao có thể khẳng định như vậy?" Thiết San Hô kỳ quái nói, thấy nàng khó hiểu, lúc này bản thân liền không cần nghĩ ngợi mà hồi đáp: "Bởi vì từ nhỏ ta liền ở bên cạnh nàng nhìn nàng lớn lên, càng là bởi vì, nàng không phải là người khác, mà là Luyện Nghê Thường."

Đáp án như vậy, cho là tuyệt đối chính xác nhất, hiển nhiên giống như một đạo lý, cũng liền không cần phải nghĩ

Nhưng mà, Thiết San Hô lại tựa như là lộ ra nghi hoặc."Kỳ quái." Nàng nói: "Cửu Nương cũng là nhìn ta lớn lên, nàng cũng không dám nói hoàn toàn hiểu hết tâm tư của ta, Trúc Tiêm tỷ ngươi vì sao lại tự tin như vậy? Hơn nữa..." Sau khi hơi ngừng một chút, trong mắt nàng không hiểu sao lại càng mang theo ánh hào quang quá mức: "Luyện tỷ tỷ sẽ nghĩ như thế nào, liên quan gì đến họ tên của nàng a? Chẳng lẽ chỉ cần mang một cái tên Luyện Nghê Thường như vậy, liền đã định trước sẽ không nên có một ít tâm tư mà nữ nhi sẽ có sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play