Tuy nói là cảm thấy trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó, chỉ là cuối cùng cũng không biết đó là cái gì.
Sau đó những chuyện khác cũng không có xuất hiện sự cố gì nữa, Khách Sính Đình đã thuận lợi trôi chảy lấy được sữa về. Nàng cũng không đối với thôn nhân tốn quá nhiều miệng lưỡi, chỉ nói Công Tôn Lôi ở bên ngoài gây thù, cứ như vậy mà hai phu thê cùng qua đời, may là có hiệp khách đi ngang qua cứu được hài tử, lúc này đang gào khóc đòi ăn. Kỳ thật dị động ở đêm qua phần lớn người trong thôn đều hiểu được, lại thêm Công Tôn Lôi kia xưa nay chính là không quá hảo tính tình, cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua là vừa lắc đầu cảm thán vừa đưa ra rất nhiều sữa bò sữa dê, số lượng cũng đủ dùng.
Ở một phương diện khác, bản lĩnh chăm sóc hài tử của Thiết Phi Long thì ra rất đáng kinh ngạc. Tính tình ông xưa nay thô kệch, dặn dò người làm này làm kia thậm chí tự tay thay tã dỗ dành hài tử, ngược lại càng là gon gàng hơn so với Khách Sính Đình người đã làm việc chăm sóc hài tử này trong suốt mười ngày qua. So với hai người này, bản thân liền lúng túng hơn rất nhiều, không nói đến chuyện không có kinh nghiệm gì, đời này càng là thiếu đi rất nhiều những dụng cụ tiện lợi, ngay cả đút sữa cũng cần phải dùng kỹ thuật để đút bằng muỗng, ta chỉ thử qua một lần liền quyết định thật nhanh trả lại cho lão gia tử, bản thân chỉ đi làm chút ít việc trợ giúp vặt vãnh.
Đợi đến gần buổi trưa, hài tử sớm đã no sữa ngủ thật say giấc trong khuỷu tay Thiết lão gia tử, lúc này Luyện nhi cũng giống như một trận gió mà trở về trong nội viện. Bàn tay trái của nàng cầm lấy tay nải bàn tay phải lôi kéo Thiết San Hô, mặc dù lộ ra phong trần mệt mỏi, thần thái cũng là sáng láng, hỏi tới liền cười nói trên đường hết thảy thuận lợi hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, ngay cả chọn mua thứ gì đó cũng không gặp qua gian thương.
Đến tận lúc này, ta liền cảm thấy điểm mơ hồ không ổn trong lòng lúc trước chẳng qua là do tâm tình quấy phá, dù sao tính tình mình như thế nào bản thân liền nắm chắc, cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phát sinh đương nhiên là tốt nhất, liền như vậy mà đặt sang một bên.
Mỗi người bận rộn từ nửa đêm đến sớm tinh mơ, cũng đều mệt mỏi, Khách Sính Đình xuống bếp làm nóng lên chút cháo đơn giản và cắt chút dưa muối, mọi người ngồi vây quanh ăn qua loa bữa ăn thanh đạm để no bụng. Nữ hài nhỏ bé kia dường như cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó, ngay cả trong lúc ngủ mơ đều tuyệt đối không nguyện rời khỏi vòng tay của người ôm, lão gia tử chỉ có thể làm một cái giỏ để ở cạnh bàn ăn, không có việc gì liền trêu đùa một chút, lúc này mới xem như là giải quyết được.
Đợi đến khi ăn uống no đủ, cuối cùng sau khi ổn định tinh thần. Ngồi vây quanh bên cạnh bàn, lão gia tử một bên trêu đùa hài tử, một bên hỏi Khách Sính Đình sau này có ý định xử lý đứa bé này như thế nào, nhất định là nửa ngày cùng nhau đã có cảm tình, lúc trước ông lớn tiếng nói Luyện nhi không cần bận tâm đến chuyện này, chỉ là lúc này ngôn từ rõ ràng đã có chút quan tâm.
Khách Sính Đình vẫn bận rộn đến bây giờ mới có thể thở một chút, cũng chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này, lúc này được hỏi khuôn mặt liền u sầu, nàng trái lo phải nghĩ, cuối cùng thở dài: "Ngoại trừ ở đây, thế gian này ta chỉ vẹn vẹn có thể đi đến chỗ của mẫu thân. Chỉ là mặc dù hôm nay bà được hưởng vinh hoa, nhưng lại...Làm nhiều chuyện bất nghĩa, ta cũng không muốn lại trở về những ngày tháng lãng phí trái lương tâm đó. Huống chi sư ân như núi, chỉ còn lại có dòng máu này, ta nhất định phải trông nom thật tốt, càng không thể đi đến những nơi bẩn thỉu kia...Càng nghĩ, cũng chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này, tới đâu hay tới đó a."
Nàng còn chưa biết chúng ta đều đã từ chỗ Mộ Dung Trùng biết được thân thế của nàng, cho nên lần này ngôn từ có chút ấp úng lúng túng, chỉ là tâm ý lại không thể nghi ngờ chính là thập phần kiên định.
Câu trả lời này giống như đã nằm trong dự liệu của lão gia tử, ông cũng thở dài một tiếng, nhíu mày nói: "Tuy là nói như vậy, một cô nương mười sáu tuổi một mình ở nơi sơn thôn hoang vắng này chăm một đứa trẻ mới sinh, sao có thể dễ dàng được? Lại nói nếu như đêm qua ta không nhìn lầm, thời gian tập võ của ngươi ngắn ngủi, được Hồng Hoa Quỷ Mẫu chân truyền không đến ba phần, cũng không cần bồi đáp nửa đời nữ nhi như vậy...Không bằng tìm một gia đình có phẩm hạnh tốt lại không có con cái rồi giao lại, cho chút ít tiền tài, hoặc là có thể..."
Ta không biết lão gia tử vì sao lại muốn thăm dò như vậy, chỉ là không chờ ông nói xong, Khách Sính Đình liền nhảy dựng lên nói: "Không!" Đợi đến khi cảm thấy bản thân thất lễ, nàng lại vội vàng khom người, trong mắt hiện lên áy náy, ngoài miệng lại nói: "Ta biết tiền bối là tốt với ta, chỉ là xác thực không cần. Cái gọi là một ngày vi sư cả đời vi phụ, sư phụ liền chính là mẫu thân của ta, tôn nữ của người chính là chất nữ của ta, việc này Khách Sính Đình ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác! Huống chi..."
Giọng nói của nàng trầm xuống, lại nói: "Huống chi sư phụ kỳ thật rất tốt, đối với ta tuyệt đối không giấu giếm. Bất quá võ nghệ cao thâm này, ta chỉ hiểu qua một chút, không thể thông hiểu đạo lí mà thôi...Chỉ cần đợi thêm một thời gian khổ luyện, không dám nói có thể kế thừa sự truyền dạy của ân sư, chỉ là có lẽ cũng không trở thành bôi nhọ sư môn, muốn bảo vệ bản thân cùng chất nữ bình an hẳn là có thể được."
Khách Sính Đình mặc dù không có lưu lạc giang hồ, nhưng đối với quy tắc trong giang hồ lại có chút hết lòng tin theo, nói chuyện rất khí khái chính nghĩa. Thiết lão gia tử hoàn toàn không bời vì những lời của nàng mà cảm thấy không hài lòng, ngược lại vuốt vuốt râu ngắn, có chút vui vẻ. Ta ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười này, trong lòng vừa mới động, mơ hồ cảm thấy ông làm như vậy là có dụng ý.
Người có cảm giác như vậy không chỉ là một mình ta, mặc dù Luyện nhi không biết sát ngôn quan sắc, chỉ là lúc này dường như cũng đã thay đổi, tiến đến liền cười nói: "Sính Đình muội muội nói rất đúng, bất quá nghĩa phụ cũng có đạo lý. Ta thấy a không bằng như vậy đi, muội muội ngươi thay vì một mình mang theo hài tử ở lại nơi hoang vu này, không bằng van cầu nghĩa phụ của ta, để lão nhân gia người thu nhận đứa nhỏ này làm tôn nữ! Nghĩa phụ Thiết Phi Long của ta là hào kiệt nổi danh khắp khu vực Sơn Thiểm, làm người lại vô cùng chân thực nhiệt tình, chỗ của ông tuy rằng không phải đại gia, đại nghiệp, chỉ là trong nhà có thêm hai người vẫn là dư sức..."
Luyện nhi cùng Thiết lão gia tử ý hợp tâm đầu, liền đem người nói tốt đẹp đến trời. Nghe ra thì Thiết Phi Long tính tình cổ quái đều sắp được nàng khoa trương thành một Bồ Tát rồi, ta ở bên cạnh khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là ở một phương diện khác cũng cảm thấy là khả thi. Khách Sính Đình đã chịu được Hồng Hoa Quỷ Mẫu, vậy tính xấu của Thiết Phi Long đối với nàng hẳn là cũng không coi vào đâu, chỉ cần lão gia tử nguyện ý, không chừng là tất cả đều sẽ vui vẻ...Chỉ có điều...
Chỉ có điều...Cảm thấy có thể là không khả thi, luôn cảm thấy tựa hồ là tính sót cái gì đó rồi... Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên, bên cạnh Luyện nhi có một thân ảnh không nói tiếng nào mà bỗng nhiên đứng lên, cái ghế ở phía sau lưng liền ngã xuống tạo nên một thanh âm khô khốc vang vọng!
Bởi vì tiếng vang đột ngột này, đứa trẻ vốn đang ngủ yên lập tức bừng tỉnh, tiếp theo liền oa oa khóc lớn. Lão gia tử vội vàng ôm lấy dỗ dành, Khách Sính Đình đột ngột giật mình cùng Luyện nhi nhất thời không có kịp phản ứng đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh kia. Người bỗng nhiên đứng lên không phải ai khác, chính là Thiết San Hô. Lúc này khuôn mặt nàng bình tĩnh, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng không nói gì, xoay người liền đi ra ngoài.
Cái này chính là chuyện tính sót vừa rồi sao...Im lặng xoa xoa mi tâm, bản thân cũng đứng dậy, tay phất xuống ngăn trở những người khác, nói: "Ta đi theo nàng, lão gia tử ngài an tâm dỗ đứa nhỏ này dừng khóc lại nói. Mà Luyện nhi ngươi..." Ta đối với nàng đưa mắt nháy một cái rồi nói: "Ngươi trước chịu trách nhiệm giải thích cho Sính Đình muội muội của ngươi hiểu được San Hô tại sao lại có phản ứng lớn như vậy, được không?"
Cất bước đi ra ngoài, thấy cửa sân vẫn đóng, liền biết Thiết San Hô cũng không đi xa. Cuối cùng ở hậu viện hoang vắng bên kia tìm thấy nàng, cô gái này đang đứng trước hai ngôi mộ vừa mới lập nên, yên tĩnh không nói cúi đầu nhìn kỹ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hít vào một hơi, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là im lặng, chẳng qua là đồng dạng lặng lẽ chắp tay đi đến phía sau nàng rồi đứng lại. Rõ ràng đã có thể nói chuyện rồi, cũng là lúc nên mở miệng khuyên bảo, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy kỳ thật không cần, cho nên vẫn là lựa chọn trầm mặc. Đứng cùng nàng là được, lúc trước sau mấy lần ở chung quan sát, Thiết San Hô đã không còn là hài tử, nếu có cần, có lẽ nàng sẽ chủ động mở miệng.
Chỉ đứng im một lát, bỗng nhiên, người đang cúi đầu im lặng kia lại chầm chậm nâng chân trái lên, sau đó không chút do dự mà dẫm xuống một ngôi mộ. Cái này cũng chưa tính, còn dùng lực nghiền xuống hai cái, dường như không làm như thế không đủ để hả giận. Không cần nói, bia gỗ khắc chữ trước ngôi mộ này, chính là họ Công Tôn.
"Tuy rằng tên là Công Tôn Lôi, nhưng kỳ thật chính là nhi tử duy nhất của Kim Độc Dị a."
Một chân đạp xuống nấm mồ, Thiết San Hô rốt cuộc đã mở miệng, khẩu khí mới nghe chính là bình tĩnh, bên trong lại ẩn chứa không biết bao nhiêu sóng lớn mãnh liệt: "Lúc trước ta vẫn nhớ từng nói với ngươi, oán lớn hơn nữa hận nhiều hơn nữa, cũng là tội nghiệt của họ Kim, không liên quan đến người nhà của hắn...Nhưng mà, ngày đó trên đường đi sau khi nghe Luyện tỷ tỷ nói về những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, ta lại hận không thể sớm một chút tới giết người này, tránh để hắn làm hại nữ nhân!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi, ta lặng lẽ lắng nghe.
"Nghe nói...Người này thuở nhỏ là theo mẫu thân, cũng không ở chung quá nhiều với tên họ Kim kia..."
Rốt cuộc, nàng xoay đầu lại nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Chỉ là kết quả hắn vẫn tạo ra phần đức hạnh này...Trúc Tiêm tỷ tỷ, ngươi nói, thứ gọi là huyết mạch này...Có kỳ quái hay không?"
Nghe xong trong lòng liền căng thẳng, vốn cho rằng San Hô là vì gặp được con trai của kẻ thù mà trong lòng không tự nhiên, hơn nữa lão gia tử đối với hài tử có chút để tâm, Luyện nhi vừa rồi lại ở bên cạnh khuyến khích lung tung, làm cho nàng khó nhịn sự bất mãn trong lòng, không ngờ nàng chính là sinh ra ý nghĩ thế này!
Sự bất mãn trong lòng cũng liền thôi, nhưng ý nghĩ thế này không đánh tan lại tuyệt đối không được, suy nghĩ một chút, ta suy nghĩ cẩn thận chậm rãi mở miệng nói: "Huyết mạch mà nói, không thể không tin, cũng không thể tin hết. Người sống trên thế gian vốn là có thể thiện ác, ngũ ngũ khai sự*, cũng không nhất định có liên quan đến huyết mạch...Ngươi xem trong giang hồ cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử, cũng là do giáo dưỡng thoả đáng, không phải là từ nhỏ liền có thể đả biến thiên hạ. Như vậy, loại người làm xằng làm bậy cũng nên giống nhau..."
(*Chuyện 50:50)
Vừa nói vừa âm thầm quan sát nàng, Thiết San Hô cũng không nhìn ta, vẫn là cúi đầu không biết nhìn chằm chằm vào đâu, nhưng ít ra là đang lắng nghe, cho nên bản thân liền liền một mạch nói ra: "Thường nói nhân chi sơ tính bổn thiện, kỳ thật ta cũng không hoàn toàn đồng tình. Bất quá cho dù không phải thiện, nhưng hoàn toàn không phải chính là ác, ta nghĩ cũng giống như vạn vật vậy, nhân sinh là vô tri vô thức, thậm chí so với vạn vật còn vô tri vô thức hơn chút ít —— ngựa con vừa ra đời liền có thể lập tức chạy đi ăn cỏ, con người nếu như không có giáo huấn chỉ sợ liền ngay cả đi đường cũng không biết, liền..." Do dự một chút, vẫn là tiếp tục nói: "Liền lấy Luyện tỷ tỷ của ngươi mà nói, dù cho nàng có thiên phú dị bẩm như vậy, nhớ rõ lúc chúng ta mới gặp gỡ khi nàng còn nhỏ, nàng cũng..."
Cũng không phải là thật sự muốn vạch trần nội tình của ai, bất quá là nói đến đây cần có chút ví dụ thực tế để thuyết phục, còn muốn để cho bầu không khí thoải mái hơn một chút. Chỉ là chuyện của người khác thật sự là không thể nghị luận sau lưng, chỉ mới nói được một nửa, phía sau liền có tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến: "Ha ha, cái gì mà nói đến Luyện tỷ tỷ của ngươi? Ta có cái gì tốt để nói?"
Một câu, nửa câu đầu thanh âm còn cách thật xa, nửa câu sau lại đã ở bên tai, một trận gió cuốn qua lọn tóc, hai tay ở phía sau lưng liền đều rơi vào sự khống chế của người khác. Luyện nhi đem cằm đặt lên cần cổ của ta, lướt qua đầu vai nói với Thiết San Hô: "San Hô muội muội, người này ở trước mặt ngươi lén lút nói bậy nói bạ gì về ta? Nhanh chóng nói rõ với ta, ta phải hảo hảo phạt nàng!"
Nàng đến thật là đúng lúc...Ta nghĩ dáng tươi cười của bản thân giờ phút này nhất định là có phần mất tự nhiên. Bất quá oai đả chính trứ, bị làm loạn như vậy, thần sắc luôn buộc chặt lúc trước của San Hô thật đúng là buông lỏng một chút, nàng thậm chí có chút cong lên khóe môi, nói: "... Luyện tỷ tỷ ngươi đừng vội tra xét ta, chúng ta mới nói không được vài câu, đề tài vừa lên đã bị ngươi chạy tới bắt rất đúng lúc, một câu sau cũng không có nghe, ta cũng cực kỳ tò mò."
Luyện nhi nghe như vậy, liền quay đầu sang nhìn ta, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ha, nếu như vậy thật ra là ta không đúng rồi. Vậy mời phu tử tiếp tục, nên vì San Hô muội muội của ta giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc mới tốt."
Là muốn hoà dịu bầu không khí một chút, nhưng cái giá tuyệt đối không phải là muốn hi sinh bản thân...Thầm nghĩ không thể lại tiếp tục kéo về chủ đề cũ nữa, nhưng lại không thể không tiếp tục. Cũng may cái khó ló cái khôn chợt linh quang hiện ra, lúc này cười nói: "Cũng không có gì phải dấu. Kỳ thật ta là nói, khi ngươi còn nhỏ lúc mới gặp gỡ sư phụ từng nhặt được một tã lót, phía trên đó ghi rõ Luyện nhi chính là hậu duệ của nho sinh. Nhưng khi bắt đầu tập văn học võ, nàng lại chỉ yêu thích học võ, đến nay cũng không thích đọc sách. Có thể thấy được huyết mạch mà nói chưa hẳn là đáng tin cậy, San Hô ngươi không cần quá lo lắng đứa trẻ kia sẽ làm ác...Còn xử trí nàng như thế nào, tuy rằng để lão gia tử thu dưỡng vẫn có thể xem là một phương pháp, nhưng nếu trong lòng ngươi không tự nhiên, chúng ta tuyệt đối không làm ngươi khó xử, đúng không Luyện nhi?"
Lời này liên tiêu đới đả, ngoài lừa dối vượt qua cửa, thuận tiện cũng đem điểm khúc mắc của San Hô nói cho Luyện nhi. Nàng quả nhiên là hiểu ý, mặc dù mỉm cười ánh mắt liếc nhìn ta rõ ràng còn mang theo chút nghi ngờ, nhưng lại không truy cứu, mà là thuận thế nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra San Hô ngươi là lo lắng cái này? Việc này...Xem như nàng nói có chút đạo lý. Sư phụ nói cha của ta là một thư sinh nghèo khó hủ lậu không chút trách nhiệm, ngươi thấy ta có nửa điểm nào giống như vậy? Hơn nữa a..." Nhãn châu của nàng xoay động, vỗ tay nói: "Hơn nữa đây chính là nữ hài, muốn nói giống ước chừng cũng là giống Hồng Hoa Quỷ Mẫu a? Hồng Hoa Quỷ Mẫu ngươi cũng từng gặp qua, tính khí cùng cha của ngươi có vài phần tương tự, thú vị, thật lòng không phải là người một nhà liền đi vào một nhà cửa, ha ha."
Cũng không biết nghĩ như thế nào, nàng giống như không muốn bỏ qua, Thiết San Hô nghe xong chỉ miễn cưỡng cười cười, cũng không có đáp lời. Luyện nhi giống như muốn tiếp tục nói cái gì đó, trong phút chốc thần sắc lại biến đổi, làm ra động tác nghiêng tai lắng nghe, một lát sau nói: "Ân, có người có võ công đang đi về phía này."
Ta cùng Thiết San Hô cũng không có nghe được gì, chỉ là khi Luyện nhi thay đổi thần sắc, chúng ta liền biết có cái gì đó không đúng, lúc này nghe nàng vừa nói ra đều không chút nghi ngờ, chẳng qua là San Hô cau mày nói: "Thật sự? Kì quái, một nơi hoang vắng như vậy sao lại liên tục có người trong giang hồ qua lại, chẳng lẽ là nhóm người đêm qua, đã đi nay quay lại?"
Suy đoán này ngược lại có vài phần hợp lý, ta quay đầu hỏi Luyện nhi: "Có thể nghe ra được có bao nhiêu người đến không?" Nàng lập tức đứng nguyên lại chỗ lắng nghe một chút, hồi đáp: "Không nhiều lắm, chỉ có bốn người, đều cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa coi như nhẹ nhàng, mỗi người cưỡi ngựa có lẽ là gầy như que củi, thân pháp cũng còn không có trở ngại." .
||||| Truyện đề cử:
Ông Xã Tôi Là Nam Thần |||||
Cái này không đúng, ta lắc đầu nói: "Đêm qua nhóm người kia phần lớn là luyện cường công gia pháp, bước chân vững chắc hữu lực, lúc đi đường cũng không tận lực khinh thân đề khí, không có đạo lý khi cưỡi ngựa ngược lại lại thay đổi." San Hô cũng là tràn đầy nghi hoặc, nhưng thật ra Luyện nhi là dứt khoát, cười nói: "Có gì phải đoán? Tiếng vó ngựa là hướng bên này, một lát sau là sẽ tới cửa rồi, người ta đưa tới cửa, đi xem chẳng phải rõ ràng sao."
Xưa nay nàng thân tùy ý động, nói xong một tay kéo ta cùng với San Hô liền chạy ra ngoài. Kết quả vừa đến trước chính viện liền gặp Thiết lão gia tử cùng Khách Sính Đình cũng đang đi ra. Lúc này tiếng vó ngựa quả nhiên đã gần đến, trên mặt Khách Sính Đình dù sao cũng có chút bối rối, lại vẫn cố gắng trấn định, mà lão gia tử thấy ba người chúng ta chính là vung tay lên, nói: "Đến đến đến, đúng lúc, đều theo ta lui đến sương phòng này đi."
"Nghĩa phụ, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Ta đang muốn xem qua một chút." Lòng hiếu kỳ không thể thỏa mãn, Luyện nhi dù sao cũng có chút không vui. Lão gia tử cũng mặc kệ không bận tâm quá nhiều, không nói lời nào đem chúng ta đều xô đẩy vào buồng trong, lúc này mới thấp giọng nói: "Khách Sính Đình tiểu nha đầu kia nói là nghe tiếng chuông trên ngựa reo lên, người đến hẳn là người của mẫu thân nàng. Mười hai tháng qua mẫu thân của nàng đều cho người tìm nàng trở về, nàng thiên trốn vạn trốn, không nghĩ tới vẫn bị tìm được. Việc này là việc nhà của người ta, chúng ta không thích hợp hỏi đến, vẫn là lui đến một bên là tốt nhất."
"Dù là như vậy chúng ta cũng không cần trốn vào buồng trong a, giống như là ăn trộm a." Luyện nhi càng là không vui, lần này cũng không cần Thiết Phi Long lại giải thích, ta nâng khuỷu tay bắt lấy nàng, nói: "Đã quên rồi sao? Ngươi cùng lão gia tử, còn có San Hô, đều là thích khách nổi danh xông vào đại nội. Tuy rằng người đến chưa hẳn đã biết các ngươi, chỉ là dù sao cũng phải đề phòng vạn nhất. Không nể mặt tăng phải nể mặt Phật, ngươi không dự định ở trước mặt Sính Đình muội muội của ngươi, đem thủ hạ của mẫu thân nàng làm thịt đi?"
"Đây là lý do thứ nhất." Thiết lão gia tử ở bên cạnh nói giúp vào: "Thứ hai, lát nữa bọn họ gặp mặt, cũng không ai biết sẽ nói cái gì. Tiểu nha đầu kia còn chưa biết chúng ta biết thân thế của nàng, nàng không nói, chúng ta cũng dứt khoát làm như không biết là tốt rồi."
Ta đồng tình cùng lão gia tử, Luyện nhi là hiếm khi không còn cách nào khác mà chị ngăn cản. Kỳ thật nàng làm sao là thật sự không vui? Bất quá là thuận miệng nói vài câu mà thôi. Lúc này nói không được cũng không giận, chẳng qua là đối với động tĩnh cùng cuộc nói chuyện mơ hồ ở bên ngoài có chút tò mò, liền âm thầm mở một cánh cửa nhìn ra ngoài. Nàng đã quen che giấu khí tức, ta cùng lão gia tử liền biết những tên thị vệ kia chính là còn không có bản lĩnh để phát hiện, này không tính là can thiệp vào chuyện của người khác, một lát sau, ngay cả bản thân cũng bất tri bất giác bị cuộc nói chuyện ở bên ngoài hấp dẫn.
Lúc này Khách Sính Đình đã đem bốn người dẫn tới trong sảnh, muốn để cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện, chỉ nghe thấy một người trong đó đáp lại: "Đa tạ Cung chủ ban thưởng ghế ngồi." Từ Cung chủ này đồng âm với Công chúa, nếu không có Mộ Dung Trùng đã đề cập qua với chúng ta khi dưỡng thương, hầu như nhất định sẽ hiểu lầm. Bất quá được đám hạ nhân tôn xưng như vậy, có thể thấy được người kia có địa vị như thế nào.
Bất quá bản thân Khách Sính Đình lại có vẻ không ưa thích, nàng nói: "Các ngươi không cần như vậy, ta cũng không phải là Cung chủ gì, cũng sẽ không quay trở về." Người còn lại nói: "Cung chủ xin chớ như vậy. Phụng Thánh phu nhân nhớ nhung Cung chủ đến vô tâm cơm nước, đêm không thể say giấc, nếu Cung chủ không trở về, chỉ sợ người sẽ nhớ nhung thành bệnh."
Khách Sính Đình có thể từ bỏ vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng là không thể cắt đứt thân tình mẹ con, nghe xong liền trầm mặc một hồi, khi lần nữa mở miệng thanh âm đã trầm xuống không ít, nàng nhỏ giọng nói: "Thật sao? Các ngươi...Các ngươi nói cho ta nghe một chút sự việc trong nội cung gần đây a."
Ngay cả chúng ta đều có thể nghe ra được nàng chỉ là muốn biết tình hình của mẫu thân, bốn người kia lại giống như là hiểu nhầm, người lên tiếng trước nhất lúc này liền cười nói: "Cung chủ là người biết chuyện, thiên hạ không ai bằng phụ mẫu, vẫn là trở về tốt nhất, cần gì vì hờn dỗi mà hạ mình tại nơi..." Giọng nói của hắn tràn đầy ghét bỏ: "Nơi tồi tàn như vậy."
Lời này rõ ràng là chọc đến Khách Sính Đình, không nghe thấy nàng đáp lời, người kia vẫn còn tự cho là đúng mà tiếp tục tìm lời uyển chuyển khích lệ, nói: "Cung chủ ngài cần gì làm khổ bản thân, thân phận này của ngài, người bên cạnh cầu còn không được." Một người khác cũng phụ họa nói: "Đúng vậy a, Phụng Thánh phu nhân và Xưởng công hôm nay có ai là không nịnh bợ? Có vài Tỉnh đốc phủ đưa trọng lễ cầu Xưởng công thu làm kiền nhi, người còn không nguyện ý thu, lại duy nhất nhớ mong Cung chủ, còn tự mình bảo chúng ta phải tìm Cung chủ trở về."
Bọn hắn không đề cập tới chuyện này còn tốt, thân thế chính là tâm bệnh của Khách Sính Đình, không đề cập tới chuyện này còn có thể nói chuyện, nhắc tới chuyện này chỉ sợ là đến đây liền phải chấm dứt rồi. Quả nhiên, chợt nghe một tiếng đập bàn vang lên, rồi sau đó là Khách Sính Đình lớn tiếng nói: "Đừng nhắc lại! Phiền các ngươi dẹp đường hồi phủ thay ta bẩm báo với mẫu thân, nói bà tự mình bảo trọng, ta là tuyệt đối không trở về!"
Giọng nói của nàng dứt khoát, hàm oán tức giận, mấy người kia giống như bị khiếp sợ mà trầm mặc một hồi lâu. Sau một lúc lâu, bầu không khí liền trở nên không đúng, chỉ nghe thanh âm rơi ghế, đầu lĩnh kia trầm giọng nói: "Cung chủ...Cung chủ, ngài như vậy nói chúng ta làm sao hướng Phụng Thánh phu nhân và Xưởng công bẩm báo? Lời nói của hai vị kia lớn hơn trời, dù là chọc giận Cung chủ, chỉ sợ chúng ta cũng không dám không nghe theo a." Theo hắn, ba người khác cũng đều đứng lên, bước chân nhao nhao, tựa hồ như đang xếp đặt xu thế vây quanh.
Nghe đến đó, Luyện nhi hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa liền đi ra ngoài. Hành động lần này của nàng tuy là tự tiện, nhưng thực sự không có gì không đúng, ta cùng Thiết lão gia tử nhắm mắt đi theo phía sau, chợt nghe thấy nàng vừa đi vừa cười khẩy nói: "Ai, các ngươi muốn bắt người sao? Tổ tông cương đạo còn ở ngay đây, chiêu tử* các ngươi thả sáng một chút, muốn bắt con tin cũng phải được Ngọc La Sát ta gật đầu!"
(*Đại khái là người hành động có thủ đoạn)
Nàng là có chủ tâm quản chuyện này, dứt khoát liền nêu ra danh tính. Quả nhiên, người không có tiếng tăm như ta còn đỡ, Ngọc La Sát cùng Thiết Phi Long lại là danh tự mà đại nội thị vệ người nào không biết? Lần này đột nhiên xuất hiện, bốn người hoàn toàn luống cuống. Lão gia tử còn ngại không đủ, cũng thêm mắm thêm muối mà nói: "Nữ nhi, đừng để bọn hắn hù dọa. Các vị đường xa mà đến, lần nữa ngồi xuống, lần nữa ngồi xuống a. Sính Đình là muội muội của Ngọc oa nhi, cũng xem như là nữ nhi của ta, các ngươi mời nàng trở về lại không mời ta sao? Ha ha, nữ nhi của ta trở về làm Cung chủ thật đúng là tốt a, nhưng các ngươi bảo lão nhân ta ở lại đây nên dựa vào ai a! Muốn mời nên là mời cả ta cùng đi a!"
Luyện nhi nghe xong liền vỗ tay một cái, cười nói: "Đúng nha, ta cùng Sính Đình muội muội là thân như ngườ imột nhà, khó lìa khó bỏ. Các ngươi muốn mời, liền cũng mời ta cùng đi a. Ngự hoa viên thật sự là rất vui, trước kia các ngươi không mời ta cũng từng đến, nếu như được các ngươi mời, cho dù nàng không đi, ta cũng nhất định là muốn đi."
So sánh với hai người này, ta cùng San Hô ở phía sau trầm mặc hơn rất nhiều, thật sự là bởi vì không cần phải mở miệng nói thêm gì nữa. Này già trẻ hai vị ma đầu kẻ xướng người hoạ, đã sớm khiến bốn người kia sợ đến là sắc mặt lúc trắng lúc xanh, qua một hồi lâu, đầu lĩnh kia mới lắp bắp nói ra vài câu: "Các vị...Các vị muốn đi, chờ ta trở về bẩm qua với Phụng Thánh phu nhân và Xưởng công, lại...Đến mời thêm a."
Luyện nhi không thích nhất chính là gian tặc, lập tức cười khẩy nói: "Ai để ý đến cái gì phu nhân cái gì công của các ngươi!" Đầu lĩnh kia cũng không có trông chờ nàng đồng ý, lấy lại bình tĩnh, lại nói: "Chúng ta...Là đến tiền trạm, sau đó còn có đại đội nhân mã tới đón tiếp. Trong đó có vài người đã từng giao thủ qua cùng hai vị, gặp lại chỉ sợ là không tiện. Vẫn là chúng ta trở về trước giải thích rõ ràng thì tốt hơn."
Hắn nói lời này là muốn ám chỉ phía sau còn có viện binh, chỉ tiếc người trước mắt làm sao lại sợ hãi, Luyện nhi nghe nói liền cười đến càng vui vẻ, bỗng nhiên thân thể nhoáng lên một cái, liền đem binh khí treo bên hông đối phương nắm lấy trong tay, cười khẩy nói: "Vậy cũng đúng lúc, ta là thật lâu rồi không có giao đấu qua, các ngươi có một đại đội viện quân đi? Hừ, hừ! Cũng đừng để ta phải thất vọng!"
Một chút chiêu thức nho nhỏ của nàng, đối phương đã sợ đến mặt không còn chút máu. Thiết lão gia tử ở bên cạnh lại nói: "Ngọc oa nhi, ngươi đoạt đả cẩu bổng cảu người ta làm chi?" Luyện nhi cười nói: "Thiết bổng này không phải dùng để đánh chó, đây là binh khí của Đại nội thị vệ, là để đánh người a." Thiết lão gia tử nghe xong liền cầm lấy thiết bổng, ước lượng rồi nói: "Ta bình sinh hận nhất chính là chó dữ, thiết bổng này cũng không thể dùng để đánh chó, giữ nó có ích lợi gì?" Nói xong thuận tay liền bẻ một phát, gãy là hai đoạn vứt trên mặt đất.
Diễn đến một bước này, hỏa hầu cũng là không sai biệt lắm, ta yên lặng đưa tay chạm vào Khách Sính Đình đang đứng ngây người ở bên cạnh, tỏ ý muốn nàng lên tiếng, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần lại, quát: "Các ngươi...Các ngươi còn không đi? Ta là tuyệt đối không hồi cung!" Luyện nhi cũng nói: "Không đi, chẳng lẽ còn trông mong phụ tử chúng ta đưa các ngươi một đoạn đường sao?"
Cho dù là thân thủ không tệ, đến lúc này bốn tên thị vệ làm sao còn dám nhiều lời? Vội vàng hốt hoảng phía sau tiếp phía trước mà rời đi, ngoài nhà vang lên tiếng vó ngựa nghe ra quả thực chính là chạy trối chết, làm sao còn có uy phong như lúc đến.
Thấy hù dọa người thành công, Luyện nhi cùng Thiết Phi Long nhìn nhau cười lớn, cười xong liền nói với ta: "Ngươi xem, binh pháp bất chiến năng khuất nhân trong sách nói, ta cũng có thể làm được!" Ta hướng nàng cười cười đáp lại, lại thấy Khách Sính Đình đứng ở nơi đó vẫn là mặt mày ủ rũ, lão gia tử tất nhiên cũng nhìn thấy, liền lớn tiếng nói: "Đừng buồn phiền, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, có chúng ta ở đâu, bọn hắn chính là không thể bắt được ngươi!"
"Không phải như vậy." Khách Sính Đình miễn cưỡng cười cười, giải thích: "Ta tất nhiên biết có mọi người ở đây là không ngại, bất quá cũng không thể lâu dài...Nếu như bọn hắn điều tra đến nơi này, sớm muộn sẽ lại đến quấy rối, xem ra nơi đây là không thể tiếp tục ở lại..." Nói xong lời cuối cùng, liền lại im lặng.
Chủ đề nói một vòng lại chuyển trở về điểm ban đầu, Luyện nhi ngẩng đầu nhìn ra phía sau ta, nhất định là cảm thấy sắc mặt của Thiết San Hô cũng không khó nhìn, liền vừa cười vừa mở miệng nói: "Nghĩa phụ, lúc trước chúng ta vẫn còn đang nhắc đến chuyện này, ngài vẫn chưa thể hiện thái độ, hay là nghe ngài nói một câu a, có nguyện ý thu nhận đứa nhỏ này một chút hay không?"
Thiết Phi Long há to miệng, chưa kịp lên tiếng, "Không, không cần!" Chính là Khách Sính Đình trước tiên mở miệng ngăn trở.
Sau một tiếng thốt ra, nàng có chút khiếp ý mà nhìn về phương hướng phía sau của ta, nói: "Cái kia, San Hô tỷ tỷ...Cho ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ. Lúc trước, Luyện tỷ tỷ đều đã... Đã nói với ta...Người chí thân của ngươi bị sư công của ta hại chết, ngươi đối với đứa bé này có chút khúc mắc, này nửa điểm cũng không kỳ quái. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không...lại khiến trong lòng ngươi khó chịu."
Dù Luyện nhi có là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng chuyện này nói ở trước mặt lão gia tử vẫn là có lựa chọn, bất quá dù cho chỉ nói là chí thân, Khách Sính Đình cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng mà nàng đang trong tình huống cực kỳ cần sự trợ giúp, còn có thể chủ động nói ra mấy câu nói như vậy, dù sao vẫn là có chút ngoài dự đoán.
Sau khi nàng nói xong, trong phòng an tĩnh một lát. Luyện nhi giống như không nghĩ tới chuyện này, nhíu mày im lặng. Ta đang định quay đầu nhìn sắc mặt Thiết San Hô rồi lại định đoạt, lại nghe thấy Thiết Phi Long bỗng nhiên mở miệng, ông trầm giọng nói: "Ân. Sính Đình nha đầu nói cũng đúng, lão đầu tử ta là nhìn đứa nhỏ thuận mắt, bất quá, nếu như muốn thu nhận nàng thành thân nhân, khiến cho trong lòng khuê nữ của mình khổ sở, chính là tuyệt đối không được, việc này đừng nhắc lại nữa."
"Nghĩa phụ..." Luyện nhi có chút sốt ruột mà kêu lên một tiếng, lại bị Thiết lão gia tử phất tay, ông từ từ tiếp tục nói: "Bất quá, chuyện thu làm tôn nữ không thể nhắc lại, nhưng thu làm nữ nhi cũng không hẳn là không thể. Lúc trước ta ở trước mặt những người đó nói ngươi là nữ nhi của ta, lão đầu tử nói chuyện xưa nay là nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói đều có giá trị! Ngươi nha đầu kia lúc này còn không gọi một tiếng nghĩa phụ, không phải là thấy ta không vừa mắt đi?"
Lời này không ai ngờ đến, sự tình thoáng chốc lại chuyển biến đột ngột, Khách Sính Đình cùng đứa bé kia vốn chính là không xa rời nhau, nhận ai làm thân nhân kỳ thật đều là giống nhau. Luyện nhi lập tức vỗ tay cười to, luôn miệng khen hay.
Mà bản thân vừa mừng rỡ trước sự nhanh trí của lão gia tử, đồng thời trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, cho nên nhanh chóng bất động thanh sắc mà nghiêng người sang, còn chưa kịp dò xét Thiết San Hô, chợt nghe Khách Sính Đình hồi đáp: "Nhưng là... Nhưng là..."
Sự việc vốn là nên vui mừng, nhưng thanh âm của nàng không biết tại sao lại trở nên thống khổ, cuối cùng dường như đã quyết định, liền dứt khoát nói: "Nhưng là...Các ngươi có điều không biết, ta, ta thật ra là...Là mẫu thân của ta cùng người khác tư thông sinh ra, ân...Là tư sinh nữ của Ngụy Trung Hiền trước khi vào cửa cung! Người chảy huyết thống dơ bẩn như vậy, thật lòng, thật lòng xứng đáng để Thiết lão anh hùng thu làm nghĩa nữ sao? Ân..." Cắn răng nói xong lời cuối cùng, nàng đã là che mặt nước mắt ràn rụa.
Cũng trùng hợp, khi thanh âm này vang lên, bản thân vừa vặn chuyển ánh mắt đến mục tiêu bên cạnh, liền thấy được gương mặt Thiết San Hô chính là đang thẫn thờ, nhưng ánh mắt lại là lấp lánh, tràn ngập phức tạp.